Nhưng còn chưa nói việc của Võ Tích, Ông Cảnh Vũ liền đã đem Tạ Quyết đuổi đi.
Nàng dù ở trong phòng hai ngày, nhưng lại không được nghỉ ngơi.
Bây giờ nói ra, nội tâm nàng cũng nhẹ nhõm đôi chút, tự nhiên là muốn nghỉ ngơi tốt lại nói sau.
Nhưng trước khi đi, Tạ Quyết quay người nhìn về phía nàng: " Ta buổi chiều liền chuyển về? "
Ông Cảnh Vũ ngồi tại nhuyễn tháp quay đầu, nhíu mày nhìn hắn: " Không sợ ta nghĩ linh tinh, nửa đêm cầm gối đè chết chàng? "
Tạ Quyết trố mắt nhìn.
Nàng lúc trước sẽ nhẹ nhàng nói với hắn vài câu, nhưng chưa bao giờ giống như hiện tại, trên mặt chỉ kém chút không có viết câu "ta không cao hứng".
Nàng bỗng nhiên cùng hắn nói chuyện kiểu này, có chút mới lạ.
Thu liễm tia ý nghĩ dị thường, Tạ Quyết nói tiếp: " Nếu nàng làm như thế, ta chắc chắn sẽ phát giác ra, ngược lại cũng không sợ "
Ông Cảnh Vũ:...
Hắn liền không biết nàng là nói nhảm sao, hắn lại vẫn thản nhiên vô tư muốn về?
Tạ Quyết có được câu trả lời vừa ý, cũng theo đó nói một tiếng "nàng nghỉ ngơi cho tốt" sau liền cũng mở cửa phòng rời đi.
Cửa phòng đóng lại, Ông Cảnh Vũ bưng tách trà đã lạnh lên uống một hơi cạn sạch.
Cùng Tạ Quyết nói rõ ngọn nguồn, đem những lời nói giấu ở tận đáy lòng nói ra, trong lòng tựa hồ khoan khoái hẳn.
...
Tạ Quyết rời phòng, trở về đông sương phòng.
Tuy hắn biết hiện tại bản thân không làm những chuyện kia, nhưng lại biết được tương lai hắn sẽ làm.
Nếu không có những giấc mơ kia, nàng cũng không quay trở về, Tạ Quyết cũng không dám đảm bảo chính mình có hay không vẫn sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Ngồi yên trong phòng, cẩn thận hồi tưởng lời thê tử vừa mới nói trong phòng.
Nàng nói, tình cảm nàng dành cho hắn sớm đã bị đời trước bào mòn đến không còn.
Nhớ tới câu nói này, Tạ Quyết mi tâm nhíu chặt lại.
Đáy lòng một mảnh phiền muộn, không thoải mái.
Tình cảm bị bào mòn đến không còn...
Thê tử còn nói, hắn đối với nàng chỉ là trách nhiệm, cũng không quá nhiều thích.
Cái từ thích này, với hắn mà nói, quá mức xa lạ.
Cho nên hắn chưa hề suy nghĩ sâu xa về cái thứ tình cảm gọi là "thích" này.
Tạ Quyết hắn đây đến cả vấn đề ăn uống cũng chưa từng bắt bẻ kén chọn, không có cái gì thích hay không thích ăn, càng chưa hề nghĩ tới việc bản thân mình thích ai.
Hắn cơ hồ tình cảm đều chôn giấu ở đáy lòng, chỉ một lòng vì triều đình, vì hầu phủ mà cẩn trọng, nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh chết trận.
Như thế nghĩ lại, quá mức không đáng.
Chẳng biết lúc nào sẽ bỗng nhiên chết, hắn còn không bằng sống sao cho giống người bình thường chút.
Lại nói thê tử hôm nay lên án hắn.
Tạ Quyết mơ hồ không phân biệt ra được.
Nàng từng nói muốn chờ đợi hắn thích nàng, nhưng nàng chờ không được.
Tạ Quyết giơ tay lên bóp cái trán, theo đó mà đi ra ngoài phòng, đứng tại dưới mái hiên nhìn ra ngoài sân.
Ánh nắng rực rỡ bao trùm toàn bộ sân viện, trong viện cây cối tươi tốt, ánh nắng len lỏi từ cành lá sum suê chiếu rọi xuống mặt đất tạo thành những hình thù đa dạng.
Tạ Quyết chợt phát hiện, hắn tựa như rất lâu cũng chưa từng thưởng thức qua cảnh vật xung quanh mình.
Cũng bởi vì mộng cảnh, hắn mới dần dần lo lắng tất cả người bên cạnh mình.
Nếu lại tiếp tục xem nhẹ cảnh vật, xem nhẹ người bên cạnh, đợi đến khi lại nghĩ muốn ngắm nhìn sông núi, lại nghĩ muốn cùng người bên cạnh nói thêm mấy câu, chỉ sợ cũng không còn kịp.
Nghĩ đến đây, Tạ Quyết ngược lại nhìn về phía nhà chính, âm thầm suy nghĩ —— thích đến cùng là loại cảm tình như thế nào?
*
Buổi chiều Tạ Quyết đẩy cửa vào phòng chính.
Ông Cảnh Vũ ngồi tại trên giường đang chơi đùa với Lan ca nhi, liền mắt đều không nhìn, Tạ Quyết đi tới, tại trên giường êm ngồi xuống.
Tận đến khi hắn ngồi xuống, thê tử bỗng nhiên ôm lấy Lan ca nhi trở về phòng trong.
...
Tạ Quyết quay đầu, nhìn vào bên trong, cách bình phong, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh hai người.
Hắn đứng lên, cũng đi vào phòng trong, ngồi xuống cuối giường.
Thấy thê tử ôm Lan ca nhi muốn rời đi, Tạ Quyết bỗng nhiên nói: " Chúng ta không phải đã nói xong rồi sao, nàng đến cùng vì sao còn tránh ta? "
Ông Cảnh Vũ liếc mắt nhìn hắn, thanh âm không nhẹ không nặng: " A, chỉ có chàng có quyền lạnh nhạt ta, còn ta thì không có quyền lạnh nhạt với chàng? "
Thu hồi ánh mắt, ôm Lan ca nhi lại đi ra gian ngoài.
Tạ Quyết:...
Chẳng biết tại sao đáy lòng nổi lên một trận buồn bực.
Lúc này hắn không tiếp tục đứng lên đi ra ngoài.
Vẫn như cũ cách một tầng bình phong nhìn qua bên ngoài, nghe Lan ca nhi "ha ha ha" cười ra tiếng.
Ông Cảnh Vũ liếc một cái nhìn phòng trong, không thấy hắn đi theo ra, cũng liền thu hồi ánh mắt, lại thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử.
Tại bên tai Lan ca nhi thấp giọng nỉ non nói: " Cũng không nên cùng phụ thân ngươi giống như thế, lớn lên anh tuấn như vậy "
Lời nói vừa thốt ra, phòng trong liền truyền ra thanh âm Tạ Quyết.
" Ta cũng không phải là cố ý lạnh nhạt nàng "
Ông Cảnh Vũ yên lặng một hồi, mở miệng: " Đúng nha, chàng cũng không phải là cố ý lạnh nhạt ta, chàng chỉ là đối với bất kỳ người nào đều như thế "
Lời nói đến đây, nàng tiếp tục nói: " Cho nên chàng muốn ta hiểu cho chàng sao? "
Nàng hừ nhẹ một tiếng: " Ta không quan tâm "
Nói cũng đã nói rồi, nàng tất nhiên là sẽ không tiếp tục kìm nén nữa.
Tạ Quyết mặc dù trong lòng buồn bực, nhưng một lát sau, lại bình thường như cũ.
Mặc dù nàng không cho hắn sắc mặt tốt, nhưng tối thiểu hắn có thể nhìn ra được nàng vui sướng hay giận dỗi.
" Về sau ta sẽ sửa đổi ".
Hắn nói.
" Đổi liền đổi, nói với ta làm cái gì? "
Ông Cảnh Vũ không mặn không nhạt trả lời một câu.
Tạ Quyết lại lần nữa đứng lên, vòng qua bình phong, đứng tại nguyệt cửa, lúc này không đi qua.
" Chúng ta không ngại trước nói chuyện chính sự "
Ông Cảnh Vũ ánh mắt lúc này mới dời khỏi người Lan ca nhi, ngồi thẳng người, quay đầu nhìn thoáng qua hắn, sau đó tay chỉ hướng nhuyễn tháp, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tạ Quyết lúc này mới từ nguyệt cửa đi ra, đi đến bên cạnh giường ngồi xuống.
Ông Cảnh Vũ đem Lan ca nhi nhét vào trong ngực của hắn, nói: " Việc của Lan ca nhi, chàng nếu muốn biết, vậy ta liền nói.
Nếu là không biết, ta cũng sẽ không nói, ta không nghĩ muốn nhắc lại chuyện xúi quẩy một lần nữa "
Tạ Quyết biết nàng muốn nói là cái gì, cúi đầu mắt Lan ca nhi đang cười ngây ngô.
Hắn thấp giọng nói: " Ta sớm đã biết "
Ông Cảnh Vũ âm thầm hô một hơi, mở miệng: " Nếu đã sớm biết, vậy chàng cũng phải biết rõ, hắn tới đây cũng không dễ dàng gì, về sau thật tốt đối đãi hắn "
Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy lời này không đúng, giải thích nói: " Ý của ta không phải để chàng chiều hư hắn, chỉ là thời điểm nên nghiêm khắc thì vẫn phải nghiêm khắc "
Tạ Quyết ngước mắt, cùng nàng nhìn nhau một chút, ứng tiếng "tốt"
Lại nói về chính sự, Ông Cảnh Vũ hỏi hắn: " Chàng đối với việc của Võ Tích, mơ thấy được bao nhiêu? "
Tạ Quyết nhẹ xoa cái đầu nhỏ mền mại của nhi tử, lắc đầu: " Ta cũng không mơ tới hắn, chỉ là cứ mỗi lần nhìn thấy hắn liền sinh ra cảm giác chán ghét, cho nên ta suy đoán hắn mai sau sẽ làm ra chuyện gì đó ảnh hưởng tới ta, tới mọi người trong hầu phủ, hoặc là với Kiêu Kỵ binh "
Nghe vậy, Ông Cảnh Vũ buồn bực nói: " Chàng không nằm mộng thấy, sao còn có cảm giác chán ghét rồi? "
Tạ Quyết chần chờ một chút, lại nói: " Không chỉ là nằm mộng, ngày bình thường lúc thất thần cũng ngẫu nhiên thoáng hiện một chút cảnh tượng "
Nghe hắn nói như vậy, Ông Cảnh Vũ nhướng mày, ánh mắt trở nên hồ nghi: " Chàng thật không phải là cùng ta từ mấy năm sau trở về? "
Tạ Quyết than nhẹ một tiếng: " Nếu là thật, nàng có phải hay không ngay cả nửa lời đều không muốn cùng ta nói? "
" Cũng không hẳn như thế ".
Sau đó lời nói lại hơi run lên: " Sẽ lựa chọn điều đầu tiên mới nói hôm nay "
Chỉ tồn tại quan hệ phu thê trên danh nghĩa, chứ không còn quan hệ phu thê thật sự.
Tạ Quyết trầm mặc, sau một lúc lâu mở miệng: " Ta không phải hắn "
Nhìn hắn tại chuyện phòng the bên trên lạnh nhạt, tạm thời còn chưa nói tới đời trước, liền cũng biết hắn không phải Tạ Quyết đời trước.
Ông Cảnh Vũ cũng không có lãng phí thời gian, liền nói: " Võ Tích người này, ta cũng chỉ gặp qua vài lần, nhưng chàng có biết lúc chàng mang quân đi Ung Châu dẹp loạn, lúc trở về chỉ còn bao nhiêu người không? "
Ánh mắt Tạ Quyết bình tĩnh nhìn nàng, nàng giơ ba ngón tay lên: " Chỉ còn lại hơn ba trăm người, mà trong số hơn ba trăm người này đa phần đều là người dưới trướng của Võ Tích, nghe nói bọn hắn trấn thủ doanh địa, bởi vậy không có lâm trận "
Nói đến đây, nàng hỏi: " Nếu chàng ra ngoài đánh trận, chàng sẽ an bài Võ Tích trấn thủ doanh địa sao? "
Tạ Quyết hip mắt một cái, cẩn thận suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, hắn nói: " Phải xem tình huống "
Nói, tròng mắt phỏng đoán: " Nhưng bình định loạn tặc Ung Châu, không nhất thiết phải sử dụng quân mạnh nhất, còn có đội quân liên kết khắp nơi, nếu là kỵ binh có gì bất trắc, sẽ có quan chiến thám tử đi cầu viện binh...!"
Nói đến đây, hắn ngước mắt hỏi nàng: " Ung Châu sẽ loạn? "
Nàng gật đầu, thuật nói ra: " Thứ sử Ung Châu bị cường đạo giết chết, có bộ phận phản quân đầu nhập cường đạo.
Trong triều phái Kiêu Kỵ binh cùng Thần Võ quân cùng nhau bình định, Kiêu Kỵ binh thương vong thảm hại, đến cả Thần Võ quân cũng thương vong nghiêm trọng "
" Về sau bất quá nửa năm, không chờ triều đình lại phái binh, thủ lĩnh cường đạo bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử*, phản quân Ung Châu đổi thủ lĩnh, triều đình nhân cơ hội này phái binh xuất chinh.
Võ Tích tự động xin đi giết giặc, nói là vì huynh đệ Kiêu Kỵ binh chết thảm, hắn lần này đi đánh một trận liền chém hạ đầu cường đạo.
(*bất đắc kỳ tử: đột nhiên chết không có nguyên do).
Nàng tiếp tục hồi tưởng nói: " Lần bình loạn kia, mặc dù không triệt để diệt phản quân Ung Châu, nhưng cũng làm nguyên khí đại thương, bởi vì Võ Tích lập xuống công danh, được thăng làm phó tướng Kiêu Kỵ binh, từ đó một đường thăng quan, đến năm thứ tư liền được thăng làm tướng quân "
Nghe nàng nói, Võ Tích tựa như không có nửa điểm khả nghi.
Tạ Quyết hỏi: " Đến lời này nàng cũng có thể nghĩ ra được, nàng đến cùng vì sao cảm thấy Võ Tích có vấn đề, chẳng lẽ là cảm thấy hắn là người may mắn sống sót trở về? "
Ông Cảnh Vũ ánh mắt liếc nhìn nơi khác, trầm mặc mấy hơi sau mới nói: " Chàng tuổi trẻ tài cao, bất quá là chừng hai mươi tuổi liền ngồi lên vị trí tướng quân Kiêu Kỵ binh, ta không tin chàng dễ dàng chết trận như vậy "
Tạ Quyết ánh mắt khẽ nhúc nhích, chẳng biết tại sao, hôm nay cả ngày buồn bực, lại bởi vì hai câu mà tiêu tan.
Hai phu thê im lặng mấy giây, Lan ca nhi bỗng nhiên "y a y a", phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ngắn ngủi.
Tạ Quyết hoàn hồn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhi tử, Lan ca nhi lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Ông Cảnh Vũ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hắn: " Chàng đối với Võ Tích có cảm giác chán ghét, không phải cũng đã chứng minh ta hoài nghi là đúng? "
Nàng còn nói: " Ta cũng không phải không có bất kỳ căn cứ gì liền muốn hãm hại Võ Tích.
Ta lúc trước nhờ a huynh đi một chuyến đến Ung Châu, đi đến làng của Võ Tích.
A huynh lúc đó giả trang thành phú thương đi ngang qua thôn kia, mới rời làng không lâu liền gặp phải cường đạo cản đường cướp bóc "
" A huynh liền âm thầm tra một chút những vụ cướp bóc mấy năm gần đây ở Ung châu, mười vụ thì bốn vụ đến từ thôn làng này, cho nên thôn này tất có mờ ám, mặc kệ là bình loạn Ung châu, hay là Võ Tích may mắn sống sót, vẫn là a huynh lần này đi Ung Châu một chuyến, thôn làng của Võ Tích quá mức kì lạ, những việc kia cũng trùng hợp đến quá mức "
Nói đến cuối, sắc mặt nàng ngưng trọng: " Trùng hợp nhiều như vậy, liền có khả năng là sự thật "
Tạ Quyết nhìn nàng đem những điểm đáng ngờ liệt kê rõ ràng liệt kê ra, đột nhiên cảm thấy được chính mình đối với nàng hiểu biết còn chưa đủ.
Không thể nghi ngờ nàng rất thông minh, nhưng làm hắn bất ngờ là nàng thế nhưng lại thông minh như vậy.
Ông Cảnh Vũ rũ mắt tiếp tục nói: " Ta hôm trước động thủ, bất quá là muốn để chàng bởi vì Võ Tích đức hạnh không tốt mà không còn trọng dụng hắn, ta cũng dự định tốt, nếu là chàng vẫn tin tưởng Võ Tích, ta liền kêu Uyển nương treo cổ tự tử giả chết, sau đó để nàng ta rời xa Kim Đô, đem mọi tội lỗi ném lên người Võ Tích "
Giương mắt nhìn về phía Tạ Quyết, chỉ bắt gặp hắn đang chăm chú nhìn mình.
Nàng nhăn mi, không vui nói: " Đừng nhìn chằm chằm vào ta như thế "
Tạ Quyết "ân" một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn nhi tử: " Ta chỉ là không hề nghĩ rằng nàng lại thông minh như vậy "
Ông Cảnh Vũ nhíu mày một chút.
Lời này, là đang khen nàng sao?
Làm sao nghe được lại thấy kỳ quái?
Chẳng lẽ nàng trước kia không thông minh?.