Chu Lam Mộng

Chương 19




Trách mắng một hồi, quản gia thấy Chu Lam không hề phản ứng, bà cũng liền thôi, ra hiệu cho nam nô lui xuống, sau đó lại gọi một gia đinh đi vào.

"Thiếu phu nhân, thật không có ý tứ. Y phục của người đã ướt, mặc lâu rất dễ bị cảm. Như vậy Tam lão phu nhân chắc chắn sẽ trách cứ tiểu nhân hầu hạ không chu đáo. Mong thiếu phu nhân đi qua sương phòng thay y phục."

Tuy là một câu cầu khiến, nhưng ý tứ của bà quản gia lại rất đương nhiên, giống như cảm thấy nàng phải nghe theo bà sắp xếp. Chu Lam đưa tay rũ rũ vạt áo, chỉ cười tươi đáp lại.

Trương gia công tử lại thật tình lo lắng thân thể nàng không tốt, y nhỏ giọng nói.

"Nương tử, nàng đi đi. Mặc y phục ướt vừa khó chịu, vừa rất dễ sinh bệnh."

Quản gia cũng vội vàng gật gật đầu theo, mặt mày thành khẩn, ngươi cứng ta mềm thể hiện rất rõ ràng.

Người ngoài nói Chu Lam có thể xem như gió thoảng, Trương gia công tử đã lên tiếng, nàng chỉ cúi đầu, từ góc độ người ngoài chỉ thấy thiếu phu nhân không để ý ánh mắt của hạ nhân, ban ngày ban mặt ôm hôn tiểu công tử.

Thật nhanh, Chu Lam đứng thẳng người, quay đầu nói với gia đinh.

"Dẫn đường."

Gia đinh hơi ngớ ra vội vàng hồi thần, gật gật đầu đưa tay ra hiệu.

"Mời thiếu phu nhân đi theo tiểu nhân."

Nhìn bóng dáng Chu Lam rời khỏi, Trương gia công tử gò má hơi ửng đỏ, giống như xấu hổ không dám nhìn ai, khẽ rũ mi mắt.

Đưa mắt đánh giá từng đặc điểm nơi mình đi ngang qua, cảnh trí nơi này thật sự rất đẹp, tường trắng ngói xám, trưa trưa nằm võng đu đưa thì hết ý. Sương phòng ở trong một tiểu viện, gia đinh đưa Chu Lam đến trước cửa một căn phòng trong đó, đưa tay mời nàng.

"Thiếu phu nhân xin mời vào trong phòng chờ một lát, tiểu nhân đi lấy y phục rất nhanh sẽ quay trở lại."

Chu Lam cười nhe răng, chắp tay sau lưng nhìn về phía mấy chậu hoa.

"Ngươi đi đi. Ta ở đây ngắm hoa một lát rồi vào."

Gia đinh giống như rất khó xử nói.

"Hoa nơi này chỉ là hoa cỏ bình thường. Nếu thiếu phu nhân thích ngắm hoa, lát nữa thay y phục xong, tiểu nhân dẫn người đi đến viện hoa để ngắm cho thoả thích ạ. Người ở bên ngoài gió lạnh tiểu nhân sẽ bị trách phạt ạ."

Chu Lam cũng không cố chấp ở bên ngoài, nàng đẩy mạnh hai cửa phòng ra, cánh cửa liền mở rộng. Nàng bước chân vào một bước, sau đó vén tà áo sang một bên, ngồi xổm ở ngay cửa phòng, không chút để ý bụi bẩn trên sàn. Nghĩ nghĩ, nàng lại móc từ trong ngực ra cái hà bao, mở ra, đổ dốc túi, hạt dưa liền chảy xuống lòng bàn tay. Cứ vậy, nữ tử rung đùi đắc ý ngồi xổm hạp hạt dưa liền bày ra trước mắt gia đinh.

Gia đinh co rút khoé miệng, đột nhiên có chút tuyệt vọng. Hít sâu một hơi, gia đinh bày ra nụ cười làm sao đều rất khó coi.

"Thiếu phu nhân, trong phòng có ghế ạ, người ngồi như vậy rất mỏi chân, cửa phòng mở cửa to như vậy, gió lạnh thổi vào cũng rất dễ bị lạnh."

Chu Lam phun vỏ hạt dưa xuống sàn, vẻ mặt bắt đầu khó chịu.

"Ngươi một câu bị lạnh hai câu bị lạnh. Nếu lo cho ta bị lạnh còn không mau cút đi lấy y phục cho ta. Nhăn nhăn nhó nhó với ta như vậy là có ý gì. Ngươi là thiếu phu nhân hay ta là thiếu phu nhân. Ta là lưu manh, ta không quen ngồi ghế thì làm sao, lão nương ta thích ngồi như vậy đấy thì sao? Ngươi có ý kiến?"

Gia đinh bị vẻ mặt hung hăng của Chu Lam doạ đến vội vàng cúi đầu nhận sai, lúc này, gia đinh cũng không dám nói gì thêm, xoay người chạy đi một mạch.

Ở trong phòng, Chu Lam không hề nhúc nhích, tiếp tục ngồi xổm rung đùi hạp hạt dưa. Không bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng động, Chu Lam âm thầm nghĩ. Tới. Nàng tiếp tục ngồi xổm, không hề có ý tứ tò mò đi vào trên trong. Người bên trong chờ mãi không được, động tĩnh càng lúc càng lớn, tiếng rên rỉ câu nhân truyền ra.

Chu Lam vẫn chuyên tâm hạp hạt dưa, trong lòng lại nghĩ, chủ trạch người cũng thật tốt với Trương viên ngoại, thấy Trương gia công tử mới lấy thê tử, liền muốn đưa tiểu kinh hỉ cho bà. Nghe tiếng bước chân phù phím đi về hướng này, nàng đưa mắt nhìn, khi nhìn thấy rõ gương mặt nam tử, nàng có chút kinh ngạc.

Không thể không nói, nam tử này vô cùng xinh đẹp, nhưng chính bởi vì quá mức xinh đẹp, ngay cả thẩm mỹ của nàng đều phải tán thưởng. Cũng đủ thấy chủ trạch lần này phải nói là hạ đủ vốn gốc. Chu Lam nhìn nam tử khó chịu thở dốc, nam tử cũng nhìn chằm chằm nàng, không tiến lên cũng không lùi bước.

"Ngươi muốn ăn hạt dưa sao?"

Chu Lam đưa tay nâng nâng hạt dưa, không hề quan tâm ánh mắt mở to kinh ngạc của nam tử.

Nam tử nhất thời không lên tiếng, mồ hôi trên trán lăn dài. Nam tử cau mày, vừa muốn nói cái gì, trong miệng lại chỉ tràn ra tiếng rên rỉ. Nam tử giống như căm hận phẫn nộ cắn chặt môi mình, máu tươi nhuộm đỏ bờ môi, quả thật là trí mạng gợi cảm.

Tiểu kịch trường:

Chu Lam: Nghe chồng nói mới là thê tử tốt.