Chú Là Của Em

Chương 737: Tô Noãn Tâm! Em Làm Sai Mà Còn Có Lý Hả






**********
Chương 737: Tô Noãn Tâm! Em làm sai mà còn có lý hả?
Mỗi người cầm một cọng cỏ khô, đan vào nhau xem ai kéo đứt trước, kéo đứt cọng cỏ của đối phương là thắng trò chơi ấu trĩ như vậy mà hai người kia chơi hăng say.

Tôi Noãn Tâm đứng nhìn mà không biết nói gì bây giờ.


Ông Ngô kêu cô đừng quấy rầy họ, còn nói với cô rằng niềm vui của bọn trẻ tự kỷ đơn giản như vậy thôi...!Tô Noãn Tâm cạn lời ngẩng đầu nhìn trời.

Đến đêm, lịch quay một ngày đã thuận lợi hoàn thành, Tô Noãn Tâm tẩy trang thay quần áo xong rồi gọi điện cho chủ nhà mình.

Điều khiến cô khó hiểu là lúc tạm biệt chú, rõ ràng bầu không khí giữa hai người rất tốt, nhưng mới hai ngày mà thái độ lạnh nhạt của chủ khiến cô không hiểu ra sao.

“Chú có rảnh tới đón em không?” “Không rảnh." “...!Chú bận lắm à? Bận tới mức buổi tối cũng phải tăng ca sao?" Trước kia chẳng phải đều không tăng ca hay sao? "U"
Đây là không muốn nói nhiều thêm một chữ nào nữa à? Bận tới mức này sao? Tô Noãn Tâm bĩu môi: “Ờ, vậy thì chú làm việc đi.

Em còn nghĩ chị Ngô mang thai, chuyện lớn như thế thì nên đi cùng chủ hỏi thăm, nếu chủ không rảnh thì em sẽ dẫn Minh Dao đi cùng.” "Tại sao...!Ngô Thu mang thai mà anh phải đi cùng em hỏi thăm?” "Bởi vì là chuyện quan trọng chứ sao! Chuyện quan trọng thì cả nhà cùng đi với nhau.


Mẹ em thì thôi, không quen với chị Ngô, nhưng chủ với chị Ngô cũng coi như quen biết, chị ấy mang thai, nếu chủ không bận thì đi thăm với em, sẽ tỏ vẻ gia đình chúng ta quan tâm chị ấy” Gia đình chúng ta...!Lệ Minh Viễn cười lạnh: “Em với ai là gia đình?" “Đương nhiên là với chú.

Tô Noãn Tâm không hiểu ra sao, không biết tại sao thái độ của chủ lại kỳ quặc như vậy.

“Với anh? Thế à? Nếu là một nhà thì tại sao xảy ra chuyện lại không nói với anh? Có scandal cũng không giải thích với anh một câu.

Tô Noãn Tâm, em có chắc trong lòng em coi anh là người nhà của em không?”
Tô Noãn Tâm đực mặt ra: "Hả? Em lại có scandal gì? Sao em không biết? Chuyện tai nạn giao thông, chú đã biết rồi à?” “Em thấy sao?” “Chú đang giận chuyện này hả?" “Anh không giận” “Giận chứ gì!” “Chú khó chịu chuyện gì thì cứ nói thẳng với em.

Em không nhắc tới chuyện tai nạn xe cộ với chủ là vì hôm đó em uống rượu, chột dạ, em từng hứa với chủ là sẽ không uống rượu lúc không có mặt chủ, nhưng hôm đó là sinh nhật đạo diễn Khương, mọi người đều rất vui nên mới uống một chút, em sợ chú biết sẽ không vui.


Hơn nữa cho dù sai thì cũng là chủ sai.

Em suýt nữa xảy ra chuyện, chú biết mà không gọi điện hỏi thăm em một câu! Nếu em không gọi điện cho chủ thì có phải chủ sẽ không liên lạc với em không?” “Tô Noãn Tâm...!em làm sai mà còn có lý hả?” dám đúng lý hợp tình như thế “Em dám đấy! Còn nữa, gần đây em không gây ra scandal nào hết, cho dù có thì cũng là đảm phóng viên viết bậy, em rất ngoan, chủ chẳng những không khen em mà còn nói chuyện với em bằng thái độ như thế.

Em giận!” “.

Cho nên anh còn phải dỗ em trước hả?"...!“Em chỉ hỏi chú là có tới đón em không? Cùng em tới bệnh viện thăm chị Ngô." "Không tới.” “Được, vậy thì chủ đừng tới nữa Dứt lời, cô liền cúp điện thoại..