Chú Là Của Em

Chương 707: Chú Đúng Là Thù Dai






**********
Chương 707: Chú đúng là thù dai
Ông Lệ rất vui sướng phát hiện sau trận đấu võ mồm, số lượng fans của mình lại thăng thêm mấy trăm ngàn người.

Số lượng người follows Tô Noãn Tâm trên facebook cũng đang liên tục tăng lên.

Mộ Diệc Thần liên tục F5, càng xem càng phấn khởi, xem ra sẽ tăng suốt đêm không dừng lại! Vốn dĩ chỉ có bốn triệu lượt follows, theo bộ phim được phát sóng, hơn nữa tuyên truyền rầm rộ trên facebook mà tăng vọt lên sáu triệu lượt follows, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên.


Bên này, Tô Noãn Tâm nằm trên giường khách sạn, thoát facebook gọi điện cho Lệ Minh Viễn.

“Chú đã xem đến tập mấy rồi?”
Phim mới phát sóng, chỉ chiếu sáu tập.

Lệ Minh Viễn đáp: “Tập hai?” “He he, cáo chín đuôi thật sự xinh đẹp hả?” “Ừ...!đi chân trần, bàn chân rất đẹp...!“Còn gì nữa?” “Cằng chân cũng đẹp" “Còn nữa không?” “Trang sức chỗ rốn...!cũng không tồi? Eo rất nhỏ?” “Chú muốn ngủ không?”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn run rẩy: “Tô Noãn Tâm, em coi anh là gì vậy?” xem nhân vật mà em vào vai lại muốn ngủ nhân vật đó sao? “Ha ha ha ha, người ta đùa thôi mà...!Ai bảo chú cứ kêu người ta đẹp chỗ này đẹp chỗ kia, nhưng không chịu khen người ta xinh đẹp, hừ!" “Ừ...!Mặt cũng xinh đẹp” “Hừ, thế mới đúng chứ...!Mà chú này, nói thật nếu vừa rồi chú bảo muốn ngủ thì em sẽ mượn một bộ đồ diễn của đoàn làm phim mặc cho chú ngủ...!nếu chủ đứng đắn như vậy thì thôi, chắc chú cũng không muốn chơi nhập vai với em đâu.

Lệ Minh Viễn: “.

Cho nên vừa rồi tại sao anh lại đi giả vờ đứng đắn? Bây giờ hối hận còn kịp không? Có khi nào cô nhóc sẽ cảm thấy anh không đứng đắn không?
Đầu dây bên kia, Tô Noãn Tâm thấy anh không lên tiếng thì vội nói: “Này, em hỏi lại lần nữa...!chú muốn ngủ cô ấy không?”
Hầu kết của Lệ Minh Viễn hoạt động một chút, ngẫm nghĩ rồi vẫn đáp: “Muốn?”
Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng cười: “Ha ha ha ha...!quả nhiên chủ là lưu manh ngầm, thử một lần là lòi!”

Lệ Minh Viễn đen mặt nói: “Tô Noãn Tâm, em chơi anh đấy hả?” “Ai bảo chú giả vờ đứng đắn! Hừ, em chơi chú đấy, chú lại không đánh được em!” “Nhưng anh có thể ghi nhớ.

“Em không sợ chủ đầu.

Chú có làm gì được em đâu mà.”
Vậy à? Không làm gì được em sao? Đàn ông thù dai cũng đáng sợ lắm đấy nhé! Đồ diễn chứ gì? Anh cũng kiếm được!
Thế nên tới ngày đoàn làm phim cho nghỉ, Tôi Noãn Tâm về tới nhà, đêm hôm đó đã bị Lệ Minh Viễn lột sạch quần áo, thay đồ diễn xuất.

Đương nhiên Minh Dao đã được Lệ Minh Viễn kêu Bạch Kỳ Sương tới đón từ trước.

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười: “Chú đúng là thù dai!”
Lệ Minh Viễn nhướng mày nàng cáo chín đuôi trước mắt, đôi mắt hơi tối sầm: “Đúng thế thì sao?” “Được rồi, nếu chủ đã có đam mê này thì em sẽ thỏa mãn chủ.

Đuôi của em đâu? Đưa cho em”

Không chỉ là đuôi mà cả dây xích chân và dây xích tay cũng nguyên một bộ.

Tóc không cần ép buộc, chỉ cần xóa tung đã rất xinh đẹp.

Mái tóc của Tô Noãn Tâm vừa đen vừa dài, thả tới ngang hông.

Bộ trang phục lộ rốn, bên trên là áo quây, bên dưới là váy dài, còn xẻ tà...!lúc đi đường, cặp chân dài vừa trắng vừa thẳng như ẩn như hiện.

Chiếc đuôi đạo cụ được treo sau mông, lắc lư theo từng bước đi.

Hầu kết của Lệ Minh Viễn nhúc nhích, đôi mắt dán chặt vào cô nhóc trước mặt mình..