Chú Là Của Em

Chương 196: Nói chủ nhà cô nói xấu cô à






“Cho dù là như vậy thì tôi cũng biết rồi! Hôm nay tôi gặp Ngô Thu rồi, anh biết lúc tôi thấy cô ấy, trong lòng tôi nghĩ gì không?”

Lúc Ngô Thu bị người khác điểm mặt gọi tên thì cô ta hơi ngạc nhiên đặt ly cà phê trong tay xuống, rất nghiêm túc nhìn Tô Noãn Tâm đang gọi điện thoại.

Mặc dù Lý Mạnh không biết Tô Noãn Tâm muốn làm gì, nhưng anh ta lại có cảm giác buồn cười không giải thích được.


Dường như Ngô Thu bị kéo vào việc này nên có hơi mơ hồ một chút... Hoàn toàn không biết Tô Noãn Tâm đang muốn làm gì.

Còn Dương Diễm thì cũng hoàn toàn mơ mơ màng màng luôn rồi.

Tần Nghĩa nói ở đầu bên kia điện thoại: “Nghĩ gì vậy? Có phải là rất muốn làm một nghệ sĩ dưới tay cô ấy hay không?" "Không sai, nhưng ngoài việc muốn trở thành nghệ sĩ dưới tay cô ấy ra, tôi càng muốn trở thành một người như cô ấy hơn! Mạnh mẽ, quyết đoán, không dựa dẫm vào bất kì người nào khác, như vậy thôi cũng tràn ngập sức hấp dẫn rồi!

Phụ nữ chúng tôi, sống là để trở nên như thế

Vậy nên Tần Nghĩa, anh đừng cho rằng mình là thái tử của tập đoàn nhà họ Tần thì nghĩ rằng mình rất giỏi nhé! Trong mắt những người phụ nữ không ngừng cố gắng như chúng tôi thì những thái tử như các anh đều chỉ là không khí cả thôi!”

Tần Nghĩa không nói nên lời mà sắc mặt cũng trở nên xám xịt. “Tô Noãn Tâm, em đừng có mà không biết tốt xấu!” “Tôi không biết tốt xấu vậy đấy, là anh đã đào hố chờ tôi nhảy vào trước! Lời tôi nói cũng đã nói hết ở đây rồi, anh có bản lĩnh khiến Ngô Thu nghe theo nghe theo lời anh mà làm việc, thì tôi cũng có bản lĩnh khiến cô ấy phá lệ cũ, không ký hợp đồng với công ty anh nữa, cô ấy cũng sẽ đồng ý một mình cô ấy dẫn dắt tôi và bạn tôi!” “Tuyệt đối không thể được! Tô Noãn Tâm... em có cần phải ngây thơ tới vậy không, giới giải trí này không tốt đẹp như em nghĩ đâu!

Em đi theo Ngô Thu thì sẽ có thể bớt đi đường vòng hơn rất nhiều đó!” “Đúng thế, chuyện này thì tôi biết mà, nên là tôi chỉ là không muốn ký hợp đồng với công ty nào hết, mà người quản lý... thì tôi đã xác định là cô ấy rồi.”


Khóe miệng Tần Nghĩa giật giật nói: “Bây giờ là cô ấy chọn em, chứ không phải là em chọn cô ấy “Sai rồi! Lúc cô ấy chọn tôi thì tôi cũng đã chọn cô ấy rồi! Cô ấy là người quản lý có thâm niên, không sai, nhưng tôi cũng là ảnh hậu tương lai của giới giải trí này... giống như ảnh hậu Bạch Kỳ Sương nổi tiếng khắp trời Nam đất Bắc.

Tôi cũng không thua kém gì cô ấy, nên chúng tôi là đang lựa chọn lẫn nhau! Chỉ cần có một bên coi thường bên còn lại thì mọi chuyện sẽ không thành” “Tô Noãn Tâm... rồi em sẽ hối hận thôi, em từ chối ký hợp đồng thì Ngô Thu sẽ không đồng ý dẫn dắt một người mới không có vốn liếng gì như em đâu.” “Vốn liếng thì có thể tích lũy từ từ, bây giờ tôi không có cũng không có nghĩa là sau này tôi không có!

Tần Nghĩa, tôi gọi điện thoại cho anh chỉ là muốn nói với anh một tiếng... ý tốt của anh, tôi xin nhận!”

Chúng ta vẫn là bạn như cũ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi, xin anh sau này đừng làm những chuyện vượt quá mức bạn bè nữa!

Tôi sẽ bước đi thật tốt trên con đường sau này của mình." “Vậy còn Lệ Minh Viễn thì sao? Anh ta dọn sẵn đường cho em thì em cũng đồng ý đi sao?”

Tô Noãn Tâm nhíu mày: “Anh với chú ấy không giống nhau! Chú ấy sẽ tôn trọng tôi... cổ vũ tôi đi trên con đường mà tự bản thân tôi muốn đi, cũng chỉ ra tay khiến mọi chuyện trở nên công bằng hơn khi tôi bị đối xử không công bằng mà thôi.

Ngoại trừ những chuyện như vậy ra thì chú ấy sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện nào khác của tôi nữa cả." “Ha... lẽ nào không phải là anh ta đã liên lạc với Ngô Thu trước sao?” “Đúng vậy, nhưng có thể được Ngô Thu nhìn trúng hay không thì không phải là vẫn phải dựa vào khả năng của tôi à? Lẽ nào chú ấy ép buộc Ngô Thu nhất định phải dẫn dắt tôi? Ngô Thu là kiểu người có thể bị khác bắt ép sao?


Từ trước tới nay chú ấy chưa từng can dự quá nhiều vào chuyện của tôi, cũng sẽ không đe dọa tôi, để tôi làm những chuyện gì mà mình không muốn làm để làm giao dịch với chú ấy cả. “Tô Noãn Tâm, Lệ Minh Viễn hoàn toàn không tốt như em thấy đầu!”

Dám nói xấu chủ nhà cô à?

Hôm nay không nói chuyện được nữa rồi!

Tô Noãn Tâm bĩu môi nói: “Tần Nghĩa, anh tự lo cho bản thân mình thật tốt trước đi!”