Chú Là Của Em

Chương 152: Em cho tôi cơ hội nói chưa






Sau đó anh huýt sáo gọi Bạch Tuyết. Bạch Tuyết nghe thấy tiếng gọi của chủ, tiếc đứt ruột quay trở lại.

Tô Noãn tâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn như cũ không dám đến gán.

Chỉ nghe thấy Lệ Minh Viễn nói: “Chạy gì chứ?"

“Chú à, chủ không thấy nó vừa ra khỏi lồng là liền chạy đuổi theo tôi sao?"

Tô Noãn Tâm, em tưởng rằng sức cuốn hút của em với nó còn qua được sức hấp dẫn của miếng xương trong cái địa trên tayem sao, còn không cho nó thèm ăn sao?"

"Á? Chủ, vậy nghĩa là nó không đuổi theo tôi... mà là đuổi theo miếng xương thịt?”


"Không thì cô tưởng là gì? Thức ăn cho chó nó còn không thèm ăn nữa."

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười đi tới, đặt cái đĩa xuống trên mặt đất.

Quả nhiên, Bạch Tuyết đột nhiên chạy qua, gặm một miếng xương thịt, ăn rất vui

Tô Noãn Tâm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Chủ, sao chủ không nói sớm.

“Cô đã cho tôi cơ hội để nói chưa?

Lê Minh Viễn thản nhiên nói: "Cũng muộn rồi, một lát nửa kêu tài xế đưa cô về

“Biết rồi ạ, cảm ơn chủ

Lê Minh Viễn trở về phòng Tô Ngân Tâm ở nguyên chỗ cũ, thấy Bạch Tuyết rất vui vẻ, nhìn còn có vẻ khá ngoan ngoãn. Cô thử giơ tay, sở vào đầu nó. 1

Bạch Tuyết ăn miếng xương của cô cho, thấy cô sở vào đầu cung không hề tức giận, còn không ngừng vẫy đuôi với cô.

"Bạch Tuyết ngoan, lần sau chị lại mang xương thịt cho Bạch Tuyết, nhớ là lần sau không được chạy đuổi chị nhé, cũng không được sủa chị."

“Nhìn như thế này, còn ngoan ngoãn nữa, dịu dàng thêm chút thì càng đẹp trai hơn."

Lê Minh Viễn đi đến cửa biệt thự, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua phía bên này một lát.

Dưới ánh đèn trong vườn, một người một chó


Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa, nổi chuyện với chó, nó sẽ hiểu chắc?Sau khi cho chó ăn xong, Tô Noãn Tâm được tài xế đưa về trường.

Trên đường cô còn không quên gọi điện cho mẹ, nói với bà rằng hôm nay có đến nhà Lê Minh Viễn, thể hiện tài năng cho anh xem.

Ngược lại cô không nói chuyện có tìm Lê Minh Viễn đề nhờ anh chút chuyện.

Tô Ngọc Mỹ ở đầu dây bên kia khen cô hiểu chuyện, có ơn biết trả

Lê Minh Viễn đối tốt với hai mẹ con cô cô cũng phải đối tốt với anh ở trong khả năng của mình.

Tô Noãn Tâm đáp rằng cô đã biết, sau này cuối tuần không cần đi học đều sẽ đến nấu đồ ăn ngon cho Lê Minh Viên

Tô Ngọc Mỹ lúc này mới đổi th

To Noãn Tâm quả thực không như mấy 13%, nhưng mẹ có vui là được.Dù sao thì chỉ cần cô là Lệ Minh Viễn chung sống tốt, mẹ cô mới có thể có tâm trạng tốt, mới yên tâm.

Tô Noãn Tâm về đến ký túc xá thì đã gần chín giờ rồi.

Sau khi bị Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm tra hỏi một phen, Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười trả lời: “Mình có dùng biện pháp gì đâu...cứ nói bình thường với chủ ấy. Chú ấy nói giúp mình cũng được, nhưng mà mỗi cuối tuần mình phải đến nấu ăn cho chú ấy."

“Chỉ đơn giản như vậy, mình đương nhiên là đồng ý rồi!"

Dương Diễm chớp chớp mắt, nói: "Ông chủ nhà cậu dễ nói chuyện như vậy sao?"


“Bình thường chỉ cần không chọc vào chú ấy dũng khá là dễ nói chuyện."Lâm Xuân Mạn nhíu mày, nói: "Chú ấy không yêu cầu cậu hy sinh chút nhan sắc gì sao?"

"Nè... cậu đang nghĩ gì vậy! Cho dù mình chủ động để ra, chú ấy cũng chưa chắc đã đồng ý!

“Trời ơi, ông chủ nhà cậu bị điện sao Một mỹ nữ chủ động dâng đến tận cửa rồi còn không cần?"

“Mình thì là mỹ nữ gì chứ, chú ấy có lẽ phải gặp qua cả trăm, cả nghìn mỹ nhân ấy chứ."

Lâm Xuân Mạn hoàn toàn không có cách nào hiểu được, nhưng Dương Diễm lại hiểu rõ.

Cô vội vàng ngắt lời bọn họ: “Được rồi, đừng nói cái này nữa! Quan trọng là những chuyện quan trọng sẽ có thể thực hiện được rồi! Noãn Tâm, chú ấy có nói gì không, lúc nào thì chuyện này sẽ làmxong?"

Tô Noãn Tâm lắc đầu nói: "Không có nói nhưng chắc là không lâu đâu.”

Qua thực là không quá lâu, chỉ khoảng

hai ngày mà thôi.