Chú Là Của Em

Chương 1388: Chương 1389






Lương làm quảng cáo mấy trăm tỷ, với tiền hoa hồng anh kiếm được còn thừa lại không bao nhiêu.

Nên anh mua căn hộ hai phòng, không gian không lớn lắm thiết bị lắp đặt cũng rất độc đáo.

Vì nhìn trúng thức độc đáo này nên Nhiếp Hạo mới mua chúng.

Anh mua căn hộ có hai phòng và thiết bị được lắp đặt rất vừa ý mình, anh ta cũng không cần tốn thời gian đi mua thiết bị về lắp đặt nữa rồi.


Thái độ Minh Dao cũng vô cùng hài lòng.

Đặc biệt con bé nhìn thấy căn phòng công chúa của mình, thì càng vui vẻ hơn.

Con bé mang theo vẻ mặt vui vẻ nhìn sang Nhiếp Hạo và nói: “Oat Căn phòng này, anh chuẩn bị cho em hả Nhiếp Hạo?”
Nhiếp Hạo bình tĩnh nói: “Không phải, anh nghe nói chủ trước là bà mẹ đơn thân có một đứa bé, hình như họ dọn ra nước ngoài sống nên mới bán căn phòng này lại đấy”
“Đứa bé chủ trước chắc là một bé gái và người phụ nữ kia cũng rất yêu thương con gái của mình… Nội thất thiết kế trong nhà cũng dễ nhìn thấy rõ ràng là tốt hơn so với căn phòng của anh”
“Em thích đơn giản chút”
“Em thích phòng công chúa! Em là công chúa nhỏ, anh phải luôn luôn cưng chiều em, biết không hả?”
Nhiếp Hạo cũng không thèm phản ứng lại với con bé.

Con gái, cũng không phải cứ có bệnh công chúa đã là tốt.

Mặc dù trên người Kỷ Vân Như cũng có bệnh công chúa rất nặng…
Nhưng người ta có tư cách.

Người ta xuất thân là con gái cưng của nhà họ Kỷ.


Nhỏ Minh Dao chỉ là rơm là cỏ, vậy coi như là thôi đi Cứ coi như con gái nhà họ Lục đi, thì cũng chỉ là một đứa con được sinh ra vụng trộm, không thể đặt lên bàn cân chung với giới nhà giàu được.

Vì vậy tốt hơn là không nên có những cái tật xấu kia.

Rất nhanh sau đó thì đàn dương cầm đã được giao tới, đặt ở bên cạnh cửa sổ phòng Minh Dao.

Minh Dao đã gần như muốn chết vì quá hạnh phúc, ngay cả chuyện Tô Noãn Tâm biến mất cũng đều bị phai nhạt đi.

Nhưng cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là nhạt đi, chứ chẳng thể nào hoàn toàn quên mất được.

Buổi tối lúc đi ngủ lại khóc lóc đủ thứ, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nhiếp Hạo thật sự là cảm thấy rất nhức đầu, nói với con bé bằng giọng đe dọa: “Nếu em còn khóc nữa anh sẽ để cho mẹ em tới đón em về nhà”
“Em không muốn”
“Vậy thì im miệng ngay”
Minh Dao bị dọa cho sợ đến mức không dám khóc nữa.

Nó cũng là một đứa nhóc rất khổ sở.


Nước ngoài.

Trên một hải đảo ở nước Y, có một tòa nhà của câu lạc bộ Hội nghiên cứu y học tư nhân giống như một tòa lâu đài.

Trên chiếc giường bệnh ở chính giữa của một căn phòng trong toà nhà Hội nghiên cứu y học, có một người thực vật đã nằm ở đó ngủ say hơn hai mươi năm nay, chưa bao giờ tỉnh lại cho tới bây giờ.

Giờ phút này, một người đàn ông trung niên Việt Nam đang đứng bên cạnh giường bệnh, ông ta khoảng năm sáu chục tuổi, đầu tóc bạc trăng và đeo một kính.

Ông ta đứng ở trước giường bệnh nhìn lên trên người đàn ông đang ngủ mê man trên giường, có chút buồn phiền gãi đầu một cái rồi nói: “Làm sao vẫn còn bất tỉnh… Đã dùng nhiều máu ở trong kho như vậy rồi mà vẫn còn chưa tỉnh.


“Tiến sĩ Dương… Đã là lần thí nghiệm thứ ba… Chúng ta có tiếp tục nữa không?”