Chú Là Của Em

Chương 1351: Chương 1352






Cô cũng đã dự định sẵn, chỉ cần anh ta cứu cô ra, cô sẽ cho anh ta bốn trăm năm mươi nghìn tỷ kia.

Để anh ta ra nước ngoài, đổi một thân phận mới, bắt đầu một cuộc sống mới.

Rõ rành là một đào phạm nhưng lại nói tiếng Anh vô cùng lưu loát, trước kia chắc chắn là một nhân vật học giỏi.

Nếu như chị của anh ta không xảy ra chuyện, chắc chắn anh ta sẽ là một người tốt.

Chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người.


Trên con đường vùng núi, Lệ Minh Viễn nhìn cảnh tường thù thể đầy đất trước mặt, trong lòng vô cùng phức tạp.

Cũng may lúc này trong xe không có một ai.

Nhóc con chắc là vẫn an toàn.

Tâm trạng của nhóm thuộc hạ của anh cũng rất là phức tạp, nhíu mày nói: “Đây là bị cướp sạch?”
“Rõ ràng thế còn gì, đen ăn đen…”
“Haiz, không biết bây giờ cô Tô như thế nào rồi…”
“Đại ca đừng lo lắng, có thể nói rõ ràng phương hướng của chúng ta không sai.


Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: truy đuổi”
Chỉ cần đuổi tiếp là có hy vọng tìm thấy nhóc con.

Chỉ cần phương hướng không sai là có hy vọng.

Chỉ cầu mong cô nhóc có thể chịu đựng… Anh nhất định sẽ cứu được cô.

Dựa theo dấu vết trên đường, tiếp tục Chắc chắn.


Xe đi liên tiếp năm sáu ngày không ngừng.

Nhưng nhóm người này không để cho bọn họ bị chết đói, mỗi bữa đều sẽ cho bọn họ ăn lương khô với uống nước.

Ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ dẫn người xuống dưới làm việc, ghét.

Cũng may mỗi lần Nam đều xuất hiện dẫn cô đi.

Người phụ nữ bên cạnh cô tên là Vương Đình, cũng bị dẫn đi hai lần, mỗi lần trở về mặt mũi đều trắng bệch, cũng ôm đầu gối không nói gì giống như cô, cả người tỏa ra vẻ trâm mặc.

Tô Noãn Tâm không biết nói cái gì, chỉ có thể cầm tay cô ta an ủi.

Người phụ nữ đó đỏ ửng mắt nhìn cô, khẽ nói: “Sợ sao?”
Tô Noãn Tâm lắc đầu nói: “Giống cô nói… Kiểu gì cũng sẽ khá hơn”
“Ừ… Nhất định phải chịu đựng”
Tô Noãn Tâm đang nghĩ có nên nói với Nam một câu, lúc rời đi cùng mang Vương Đình đi cùng.

Cô ấy nhìn rất kiên cường, cũng rất đáng thương.


Về phần những người còn lại, cô không quen.

Đến cả bản thân mình còn khó bảo toàn, cô không đoái hoài được nhiều như vậy.

Cô lại lần nữa bị Nam mang từ trên xe xuống.

Tô Noãn Tâm hỏi: “Đến lúc chúng ta chạy trốn, có thêm dẫn thêm một người nữa không?”
Nam nhíu mày nói: “Đừng đồng tình tràn lan! Bản thân khó tự bảo toàn, còn muốn cứu người?”
“Nhưng…”
“Đừng có nhưng, nếu như cô có thể chạy thoát, cô đi tìm cứu binh tới, bọn họ có thể được cứu.

.

Nhưng nếu cô cũng chạy trốn thất bại, chúng ta sẽ đều phải chết”
“Được rồi…”