Giản Minh Chu bị những lời này chọc cho trong lòng nhảy dựng, suýt chút nữa thì không giữ được biểu cảm ——
Tạ Cảnh nghe được rồi!
Anh mím môi, mang theo chút nghi ngờ quay đầu, "Cái gì?"
Tạ Cảnh hơi cụp mi xuống, rất có kiên nhẫn nói, "Hai nữ sinh vừa rồi ấy, không phải vẫn luôn nhìn chúng ta à? Bảo cái gì mà "Niên hạ", "Đáng yêu" nghĩa là sao?"
"......" Giản Minh Chu, "Vậy à."
Trong khi nói chuyện, hai người đi lướt qua ngọn đèn dọc bãi đậu xe, đèn đường nhấp nháy hai cái.
Đôi mắt đen nháy của Tạ Cảnh hơi loé lên ánh sáng, khóe miệng mang nụ cười như cười như không, "Chú nhỏ có biết cái đó nghĩa là gì không?"
Hầu kết của Giản Minh Chu khẽ nuốt xuống, cảm thấy tai mình nóng bừng.
Anh cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ dù biết cũng không thể nói cho cậu ý nghĩa của nó là gì! Chẳng lẽ bảo anh nói, "Niên hạ" nghĩa là công nhỏ tuổi hơn thụ ——
Hơn nữa, sao anh lại là "Thụ" chứ!
Giản Minh Chu nhìn thẳng về phía trước, dịch sát nghĩa đen, "Có lẽ, đang bảo cậu là "Cậu bé đáng yêu"."
"........." Tạ Cảnh nhẹ giọng, "Nghĩ thế nào cũng thấy không phải."
Hai người bước đi trong im lặng.
Sắc trời mờ tối khiến bầu không khí xung quanh trở nên mập mờ không rõ.
Tạ Cảnh không nói nữa, Giản Minh Chu cũng không biết cậu có tin không. Trái tim treo ngược chờ đợi câu hỏi tiếp theo của đối phương, lại nghe thấy giọng thả lỏng của người bên cạnh, "Ừm... Quên đi."
Tạ Cảnh thờ ơ chuyển đề tài, "Vừa rồi chú nói, hôm trước công ty các chú xảy ra chuyện gì vậy?"
Giản Minh Chu nhìn về phía sườn mặt của cậu, mắt chớp chớp, rất biết lắng nghe mà đón nhận chủ đề, "À, hôm trước chó tuần tra đánh nhau với bảo vệ một trận dưới sảnh công ty......"
Tạ Cảnh quay đầu:?
-
Tuy chủ đề vừa rồi đã bị bỏ qua, nhưng trong lòng Giản Minh Chu vẫn nghĩ về nó.
Suy nghĩ suốt hai ngày, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà đi hỏi Hạ Diệp, "Có một vấn đề ——"
Hạ Diệp đang kiểm tra bản thảo, đầu cũng không thèm ngẩng lên, "Cuối tháng là hạn chót bản thảo, hiệu suất công việc còn chưa hoàn thành, không thể xin nghỉ. Còn gì nữa? Hỏi đi."
"......" Giản Minh Chu, "Tôi muốn hỏi là, nếu có một ngày có một người bạn cùng giới hỏi cậu "Niên thượng", "Trung khuyển", "Công thụ" nghĩa là gì, cậu sẽ trả lời thế nào?"
Hạ Diệp ngẩng đầu đẩy mắt kính, "Đương nhiên là sẽ giải thích cặn kẽ tỉ mỉ cho cậu ta, ra sức đa cấp cho cậu ta, dẫn cậu ta lọt hố, lại đẩy mạnh tiêu thụ các thể loại sách do đội ngũ biên tập chúng ta xuất bản."
Giản Minh Chu, "........."
Giản Minh Chu vỗ tay, "Khó mà tưởng tượng nổi một người tài năng như cậu sao lại bị bộ phận văn học đá đi."
Ánh mắt Hạ Diệp lập tức sắc bén, "Đây là chủ đề cấm kỵ!"
Hai người dùng bút máy leng keng qua lại mấy cái.
Giản Minh Chu đang định kêu ngừng, đột nhiên nghe thấy Hạ Diệp hỏi, "Vậy ai là người hỏi cậu vấn đề này?" Mắt kính loé lên ánh sáng phản quang, "Đứa trẻ sống cùng cậu à?"
Anh bị chọc trúng, động tác dừng lại.
Nắp bút máy cạch một cái trượt ra, mực nước bắn tung toé lên quần áo anh.
Hai người nhìn nhau: "... A."
Ánh phông trắng dính mực, cơ bản tương đương với báo hỏng.
Thiến Thiến chợt dâng trào cảm hứng, muốn vẽ lên trên đó. Trước kia cô cũng là hoạ sĩ truyện tranh, nhưng bởi vì kỹ năng vẽ vẫn còn non nớt nên mới đổi nghề trở thành biên tập.
Giản Minh Chu căng áo để cô múa bút lên trên đó.
Hạ Diệp đứng bên cạnh quan sát một lúc, rồi lại lần nữa chuyển sự chú ý về phía Giản Minh Chu.
Khuôn mặt đang cúi dịu dàng sáng rỡ, vẻ mặt rất kiên nhẫn, là kiểu người thu hút người khác một cách vô thức. Nhưng về mặt tình cảm lại là một tờ giấy trắng.
Nghĩ đến hai lần đối mặt với đứa trẻ kia......
Hạ Diệp nhíu mày, có lòng nhắc nhở, "Minh Chu."
Giản Minh Chu ngẩng đầu, "Cái gì?"
Hạ Diệp chần chừ, "Đứa bé của cậu......"
"Cái gì!?" Thiến Thiến đột nhiên ngẩng đầu, ngòi bút run lên, "Phó biên có con lúc nào vậy? Bao giờ thì sinh?"
Những lời định nói nghẹn lại trong họng luôn.
Giản Minh Chu bình tĩnh kéo căng áo, "Bao giờ cũng không được, mời tôn trọng cấu tạo sinh lý của tôi."
Thiến Thiến ngượng ngùng cúi đầu.
Hạ Diệp đẩy kính nghiêng đầu: Quên đi, anh nhọc lòng làm cái gì.
-
Buổi tối mặc bộ trang phục này về, quả nhiên khiến Tạ Cảnh chú ý.
Người sau tay dài chân dài, dựa vào sofa xem điện thoại. Nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn hai giây, "Truyện tranh?"
Giản Minh Chu, "Đồng nghiệp vẽ."
"Ồ..." Tạ Cảnh đánh giá, "Vậy chú nhỏ là biên tập truyện tranh à?"
Dường như không có gì mà không thể thừa nhận.
Giản Minh Chu dừng một chút, gật đầu, "Ừ."
Tạ Cảnh hình như hơi kinh ngạc nhướng mày. Giản Minh Chu chột dạ bổ sung, "Truyện tranh thiếu niên."
Truyện tranh về hai thiếu niên, sao không được gọi là truyện tranh thiếu niên chứ.
Tạ Cảnh cười một cái, "Tiếc là cháu không đọc truyện tranh."
......
Sau khi biết được chí hướng Tạ Cảnh không ở đây, Giản Minh Chu không còn rối rắm về vấn đề "Niên hạ", "Dễ thương" nữa. Có lẽ đối phương thật sự không biết, thuận miệng hỏi thôi.
Chiều thứ tư, Tạ Cảnh ra ngoài tập huấn.
Giản Minh Chu thu dọn một chút cũng chuẩn bị ra ngoài.
Tập truyện Oneshot* của cô Tuyết Doanh dưới quyền quản lý của anh anh hôm nay lên kệ, anh định đi đến hiệu sách gần đó quan sát tình hình doanh số xem thế nào.
*Một quyển truyện có nội dung hoàn chỉnh, không nằm trong series nào và chỉ có một tập
Hiệu sách nằm trên phố đi bộ cách nhà không xa.
Đẩy cánh cửa kính có treo chuông gió ra, mặt tiền cửa hàng sáng sủa sạch sẽ hiện ra trước mắt.
Các giá sách trong cửa hàng được sắp xếp thành từng loại, sách văn học và truyện tranh đam mỹ vừa hay nằm đối diện dọc lối đi.
Giản Minh Chu đứng bên phía kệ sách văn học giả bộ xem xách, từ xa nhìn khách hàng mua truyện tranh đam mỹ ở phía đối diện.
Anh đứng bên này quan sát, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một màu sắc quen thuộc: Một dúm vàng kim đang ngó dáo dác trước kệ sách, trông như một chú chó ma, cực kỳ gây chú ý với người khác.
Giản Minh Chu:.........
Từ từ, đó không phải Hà Tập sao?
Chẳng lẽ cũng tới mua truyện tranh đam mỹ à? Nhưng dáng vẻ lén lút này thật sự quá khả nghi ——
Nhân viên bán hàng xung quanh đã có chút cảnh giác.
Giản Minh Chu thật sự không nhìn nổi nữa, đi qua gọi một tiếng, "Tiểu Tập." Anh muốn nói thật ra không cần phải lén lén lút lút như vậy, cứ tự nhiên một chút......
"Á!!!" Hà Tập lập tức hoảng sợ, quay đầu hét to.
Ánh mắt xung quanh đồng loạt tập trung lại.
"......" Giản Minh Chu dừng chân, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Hà Tập hét lên theo phản xạ xong, mới nhận ra không ổn, che miệng lại ló đầu thăm dò, "Anh Minh Chu?"
Giản Minh Chu vỗ nhẹ cậu, "Nhỏ giọng chút."
"Dạ dạ." Trong tay Hà Tập còn cầm một quyển truyện tranh đam mỹ, cậu lập tức đỏ mặt giải thích, "Anh đừng hiểu lầm, không phải em muốn mua! Là em mua hộ em gái......"
Sợ người ta không tin, cậu lại nhanh chóng mở lịch sử trò chuyện ra, "Anh xem!"
Giản Minh Chu nhìn qua, thật sự là em gái nhờ mua.
Anh thầm tiếc hận trong lòng: Còn tưởng rằng có thêm một người cùng sở thích.
Nhưng mà sao hôm nay Chu Hứa Dương lại không đi cùng vậy? Cái giả thiết "Bị bắt quả tang khi đang bí mật mua truyện tranh đam mỹ sau lưng bạn thân" hình như gặm cũng thú vị lắm......
"Anh Minh Chu?" Người trước mặt ngập ngừng gọi.
Giản Minh Chu hoàn hồn, "Ừ, sao vậy."
Hà Tập cẩn thận liếc anh, "Vừa rồi có một khoảnh khắc, ánh mắt anh giống như sâu không thấy đáy......"
Giản Minh Chu dịu dàng, "Cậu nhìn nhầm rồi."
"......Ồ."
Một trận xen ngang vừa rồi, cộng thêm có người quen đứng bên cạnh, Hà Tập trở nên tự nhiên hơn trước nhiều, bắt đầu tìm kiếm truyện thanh dựa theo danh sách trên điện thoại.
Giản Minh Chu liếc nhìn: Còn lấy sách mới của cô Tuyết Doanh, không tồi.
Anh nói chuyện phiếm, "Sao hôm nay Chu Hứa Dương không đi cùng cậu vậy?"
"Không, hôm nay cậu ta muốn tập luyện thêm. À, đúng rồi!" Hà Tập đột nhiên lại lấy điện thoại ra, hết sức phấn khởi đưa tin, "Em phải nói với cậu ta là em gặp được anh Minh Chu, ha ha ~"
"Quan hệ của hai người tốt thật."
"Đúng vậy, bạn bè tốt á!"
Giản Minh Chu kìm nén khoé miệng đang nhếch lên, "Ồ."
Hà Tập vừa gửi tin xong ngẩng đầu lên thì lại đối diện với ánh mắt khẽ động của Giản Minh Chu, động tác hơi dừng lại một chút ——
Sao cậu cảm thấy bọn họ có quan hệ tốt mà trông anh Minh Chu còn vui hơn cả chính bản thân mình vậy?
"Chọn sách xong chưa?"
"À à vẫn chưa, anh Minh Chu ở lại với em thêm chút nữa nhé."
-
Cổng trường Đại học F, Chu Hứa Dương đang ra khỏi cồng trường với Tạ Cảnh.
Bây giờ là ba giờ chiều, buổi huấn luyện bổ sung vừa mới kết thúc.
Chu Hứa Dương nói tập xong định đi tìm Hà Tập, Tạ Cảnh liền tạm biệt cậu, "Vậy tôi về trước."
"Ừ, cậu ta đang nhắn tin với tôi... Ơ!"
Chu Hứa Dương đột nhiên gọi Tạ Cảnh lại, "Đợi đã, cậu ta nói đang đi dạo nhà sách với chú nhỏ của cậu."
Tạ Cảnh dừng bước, quay đầu lại:?
"...Đang ở nhà sách Góc Phòng, tôi qua tìm cậu ta, cậu có muốn đi cùng không?" Chu Hứa Dương cất điện thoại đi.
Bên cạnh tạm dừng hai giây, "Cũng được."
Hai người cùng nhau đến đó.
Ánh nắng chiều từ trên cao chiếu xống, tạo thành một cái bóng rõ ràng dưới chân.
Chu Hứa Dương cúi đầu trả lời tin nhắn một lúc, mới chợt nhận ra, quay đầu nhìn Tạ Cảnh bên cạnh. Đường nét khuôn mặt hờ hững, ánh mắt trôi về phương xa, không nhìn ra được suy nghĩ thật sự trong lòng cậu.
Nhớ tới sự việc thêm WeChat lần trước, còn có chuyện dạo nhà sách lần này......
Chu Hứa Dương chần chừ, "Ừm... Tạ Cảnh, cậu có để ý nếu chú nhỏ có quan hệ tốt với bạn bè khác không?" Cậu nói xong thì ngay lập tức có ảo giác:
Êh êh~ Chú nhỏ cậu chơi với Hà Tập vui như thế, cậu sẽ không cảm thấy không vui chứ ~
"Để ý cái gì?" Người bên cạnh cười nhạt.
Tạ Cảnh vẫn mang dáng vẻ hờ hững kia, thản nhiên nói, "Cũng không phải chú cháu ruột."
Chu Hứa Dương xua cái ảo giác trong đầu kia đi, "Cũng đúng."
......
Trong nhà sách Góc Phòng, cuối cùng Hà Tập cũng chọn sách xong.
"Em đi tính tiền trước, lát nữa Chu Hứa Dương sẽ đến đây tìm em."
Giản Minh Chu nhìn sang, "Vậy đống sách này......"
Hà Tập vui vẻ, "Đúng lúc để cậu ta xách hộ em một ít."
Giản Minh Chu:...... Cậu cũng thật thản nhiên!
Loanh quanh mua khoảng chục quyển truyện tranh, Hà Tập đang cúi đầu kiểm lại, bên trong bỗng thoáng qua hai bìa sách quen thuộc.
Giản Minh Chu nhìn thấy, đây không phải của nhà xuất bản bọn họ à?
"Từ từ, quyển này lấy nhầm rồi."
Anh chỉ chỉ hai quyển sách đó, "Đây không phải tập một với tập hai, mà là ấn bản sưu tầm và ấn bản mới."
Hà Tập lật lại nhìn, bừng tỉnh hiểu ra, "Ồ cảm ơn anh! Vẫn là anh Minh Chu biết rõ ——"
Giọng nói chợt im bặt, cậu ngẩng đầu nhìn:?
"......"
Hai người đều nín thở.
Trong cái nhìn chằm chằm kéo dài không nói một lời, sự im lặng đến đinh tai nhức óc.