Phòng riêng yên tĩnh trong vài giây, sau đó phát ra một tiếng nổ vang rung trời ——
"Có ý gì! Có ý gì!!!"
"A a a a a!!! Phó biên, anh thoát kiếp độc thân rồi à!? Ai! Với ai!!!"
"Niên hạ của anh! Chó săn nhỏ à ——"
Giản Minh Chu chỉ có thể che lỗ tai lại, tựa như một con thuyền nhỏ bị sóng âm từ mọi hướng vọt tới gột rửa.
Thậm chí Tiểu Ngư còn lao tới trước mặt anh, cổ họng run rẩy gầm lên một tiếng, chỉ thằng vào anh:
"Phó biên! Phó biên anh nói một câu đi!!!"
Trong tầm mắt, tròng kính của Hạ Diệp giống như đèn flash.
Giản Minh Chu nhắm mắt lại:......
Anh biết mà. Anh biết là mọi chuyện sẽ thế này mà!
Giữa những tiếng la hét tra hỏi, anh bịt tai lại, cam chịu gật đầu, "Ừ."
Xung quang im lặng, rồi ngay sau đó là những âm thanh càng mãnh liệt hơn:
"A a a a a!!!"
"Mẹ nó! Mẹ nó! Thật à!? Đây chính là niên hạ, sống chung, sinh viên thể dục đấy!!!"
"Phó biên anh sống kiểu gì vậy! Em nghĩ cũng không dám nghĩ ——"
... Chúa ơi!
Giản Minh Chu lập tức bịt chặt lỗ tai hơn.
Tiếng gào rú vẫn liên tục vang lên cho đến khi cửa phòng riêng mở ra.
Phục vụ vừa bước vào đã bị sóng âm làm cho choáng váng, cậu ta đang tập trung bê đồ ăn thì phải dừng lại:
"Quý khách, món ăn của quý khách......"
Thiến Thiến đã hoàn toàn phát điên, "Bỏ đi! Mấy món cháo trắng rau xào này đã không thể vào miệng tôi được nữa ——"
Nhân viên phục vụ liếc nhìn:...??
Giản Minh Chu hít sâu một hơi!
Anh vội vàng bước tới, nhận lấy đĩa đồ ăn và xin lỗi, "Xin lỗi, là câu lạc bộ kịch của chúng tôi đang diễn tập."
Nhân viên phục vụ đảo mắt, nhìn về phía mấy chữ lớp trên tấm thẻ xốp: 【 Ban biên tập đam mỹ...】
Giản Minh Chu, "......"
Cửa phòng riêng đóng lại, nhân viên phục vụ xuống sân khấu.
Chỉ còn sót lại chút xấu hổ bao phủ.
Anh bê đĩa đồ ăn quay đầu nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt sắc bén như gió xuân tháng hai:
"Còn muốn ăn cơm nữa không?"
Một đám người kìm nỗi kích động xuống, vùi đầu: Vâng vâng vâng.
Anh trấn áp một bàn bệnh nhân tâm thần, ngồi về chỗ của mình.
Vừa ngồi xuống, thì nghe thấy bên cạnh vang lên, "Ha ha ha hi hi hi ~"
Giản Minh Chu quay đầu, đối diện với vẻ mặt ta đây biết hết của Hạ Diệp, bình tĩnh lại, "Cái gì?"
Khoé miệng Hạ Diệp cong lên, "Mặt đã đỏ như vậy rồi, còn giả bộ làm gì."
Giản Minh Chu, "......" Miệng Hạ Diệp miệng. Lui!
...
Trên bàn ăn, mọi người trong ban biên tập còn đang cố gắng bàn tán trong âm thầm.
Giản Minh Chu vùi đầu ăn cơm, mắt điếc tai ngơ.
Lúc ăn gần xong, anh ước lượng thời gian rồi nhắn tin cho Tạ Cảnh: Cơm tối, ăn chưa?
Tin nhắn vừa gửi đi thì một cuộc điện thoại trực tiếp gọi tới.
【 Cảnh 】: [ Lời mời trò chuyện ]
Cuộc gọi hiện ra, sau lưng Giản Minh Chu lập tức nóng lên, anh cố gắng nhấc máy một cách tự nhiên nhất có thể, "Alo?"
Vừa mới mở miệng, ánh mắt mọi người đồng loạt liếc tới ——
"Chú nhỏ."
Giọng nói của Tạ Cảnh từ ống nghe truyền đến, khiến màng tai anh tê tê ngứa ngứa, "Chú ăn xong rồi à? Cháu tới đón chú."
Giản Minh Chu chịu đựng hơi nóng, "Không cần đón."
Nhưng người trong bàn lập tức nhạy bén phát hiện, hưng phấn:
"Sei~! Có phải Tiểu Cảnh nhà anh không?"
"Bảo cậu ấy đón bảo cậu ấy đón!!! Tiểu Cảnh, chúng tôi ở nhà hàng truyền thống trên đường đi bộ XX ——"
Mẹ nó! Giản Minh Chu đầu siết chặt ngón tay: Nói lớn như vậy, chắc chắn Tạ Cảnh đã nghe được rồi.
Quả nhiên nghe thấy tiếng cười nhẹ của người bên kia, "Được, đã biết."
Giản Minh Chu, "?"
...... Bọn họ còn cách không nói chuyện! Không thể tin nổi.
-
Ăn gần xong thì Tạ Cảnh tới.
Giản Minh Chu nhận được tin nhắn thì đi mở cửa.
Cửa phòng riêng vừa mở ra, thấy Tạ Cảnh đang đứng ngoài cửa.
Thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo khoác bên ngoài áo phông, còn tắm trước khi đến đây, trông rất thoải mái gọn gàng.
Bên trên cổ áo mở rộng là bờ vai rộng và xương quai xanh, khiến người ta phải mặt đỏ tim đập.
Tay Giản Minh Chu hơi siết chặt, hơi nóng bao trùm lấy anh.
Tạ Cảnh như vậy, thật......
Hàng loạt đèn pha chiếu rọi đằng sau.
Anh và Tạ Cảnh đứng ở chỗ này, có cảm giác như thể bị sáu đại môn phái bao vây tấn công đỉnh núi Quang Minh*.
*Trận chiến kinh điển trong truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn Kim Dung
Tạ Cảnh như không phát hiện ra, "Chú nhỏ, cháu tới đón chú."
Sau lưng bỗng vang lên tiếng còi rú ngắn ngủi!
Tạ Cảnh dường như mỉm cười.
Gương mặt Giản Minh Chu mơ hổ đỏ lên, tai nóng bừng, ra vẻ bình tĩnh nói, "Cậu chờ tôi lấy túi xách đã."
"Vâng."
Anh quay lại đi về chỗ ngồi của mình để lấy túi.
Người ở đầu bên kia như thể đã quay lại trạng thái bình thường, mở miệng chào hỏi: "Ôi chao, Tiểu Cảnh, đã lâu không gặp~"
"Người này thật là đẹp trai nha, đẹp trai nha......"
"Cố ý đón phó biên à? Vất vả rồi ~"
Giản Minh Chu cúi đầu, nghe Tạ Cảnh nói, "Không vất vả, là tôi muốn đến."
Bộp, cốc nước rơi xuống đất.
... Tạ Cảnh! Sao lại mở kho lúa ngay trước mặt vậy?
Quả nhiên người trên bàn đồng loạt nín thở.
Giản Minh Chu kìm nén sự xấu hổ, cúi người nhặt cốc nước lên, người bên cạnh nhẹ nhàng vang lên một tiếng cười quái dị, "Ha hà ~"
"......"
...
Dọn đồ đạc xong, Giản Minh Chu nhanh chóng kéo Tạ Cảnh đi ra khỏi cửa trước khi bầu không khí
sắp không nín lại được.
Cửa vừa đóng lại, sau lưng mơ hồ truỳen đến một tiếng nổ vang!
Anh kéo người đi thẳng ra khỏi nhà hàng.
Ánh hoàng hôn chiếu nghiêng xuống, vừa vặn che đi chút hồng nhạt trên gò má anh.
Giản Minh Chu đang định nói gì đó, thì nghe thấy người bên cạnh hỏi,
"Chú nhỏ, chú đã nói với mọi người rồi à?"
Tim anh đập nhanh hơn, "Việc đó......"
Anh vô thức quay đầu, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Tạ Cảnh lẫn trong ánh chiều tà, sàng ngời mềm mại, khóe miệng cong lên. Trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Tạ Cảnh nắm lấy ngón tay anh, nhẹ giọng, "Không sao, cháu cũng nói với huấn luyện viên rồi."
Mặt Giản Minh Chu nóng bừng, "Hử..." Từ từ ——?
Anh lập tức quay đầu nhìn:... Thật là một người không liên quan!!
-
Về đến nhà.
Đèn bật lên, chiếc sáng cả phòng khách.
Giản Minh Chu đến quầy bếp rót một cốc nước uống, khi quay người lại thì nhìn thấy Tạ Cảnh đứng ngay đằng sau anh.
—— Yên lặng dán tới gần, thật giống một con cún lớn.
Anh lại bị chọc đến điểm đáng yêu rồi, "Sao thế, Tiểu Cảnh?"
Tạ Cảnh đứng trước mặt anh, mím môi, "Cũng không có gì." Dừng hai giây, như lơ đãng nói, "Cuối tuần này cháu sẽ tham gia trận đấu giao hữu huấn luyện đặc biệt ở CC trong hai ngày."
Giản Minh Chu sửng sốt, "Hử?"
Tạ Cảnh lại quay sang nhìn anh, "Có muốn tới xem cháu thi đấu không?"
Khuôn mặt cúi xuống được chiếu sáng, rõ ràng sâu thẳm.
Nhịp tim của Giản Minh Chu nhất thời tăng nhanh vì ánh mắt của cậu, rồi chợt nhớ ra, "Xin lỗi, Tiểu Cảnh, cuối tuần tôi có việc phải đi công tác rồi."
Trước mặt dường như đóng băng trong giây lát.
Tạ Cảnh nhẹ chớp mắt, "... Đi công tác?"
"Ừ, đi tham dự hoạt động của phía công ty anime. Tác phẩm của cô Tiểu Lộc, có một vài thứ phải bàn bạc."
Tạ Cảnh "À" một tiếng.
Giản Minh Chu ngước lên, trông cậu rũ mắt xuống, dường như hơi có chút sa sút, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Anh lập tức càng không đành lòng, muốn vuốt lông cho người ta,
"Cậu có muốn gì không, hoặc là......"
Trong lúc đang đau khổ suy nghĩ, thì nghe thấy Tạ Cảnh mở miệng, "Vậy chú đền bù cho cháu một chút được không?"
Giản Minh Chu nhìn qua, "Cái gì?"
Một đôi tay vòng qua eo anh, chống phía sau mép quầy bếp. Tạ Cảnh cúi đầu nhẹ giọng,
"Chú nhỏ, hôn cháu."
Mặt Giản Minh Chu nóng bừng!
Anh xấu hổ siết chặt các đốt ngón tay, tiến tới chạm vào môi Tạ Cảnh rồi lùi lại.
Tạ Cảnh thấp giọng, "Chỉ có vậy thôi à?"
Tim đập vừa nhanh vừa dữ dội trong lồng ngựa.
Giản Minh Chu khẽ nuốt nước bọt, sau đó nắm lấy áo khoác của Tạ Cảnh, ngửa đầu nhắm mắt ——
Đôi môi ấm áp chạm nhau, ánh sáng rực rỡ dừng trên mi mắt.
Anh chạm vào hai giây, lại dựa theo dáng vẻ ngày hôm qua, thử liếm môi dưới.
Hơi thở người trước mặt bỗng trầm xuống.
Anh lập tức bị ôm lấy, eo áp sát vào mép quầy. Thắt lưng bị cấn đến, anh kêu lên vì đau, "Ưm..."
Một bàn tay lớn liền che sau lưng anh.
Ngay sau đó nắm chặt, anh đột nhiên bị nhấc lên ——
Giản Minh Chu kinh ngạc! Trợn mắt.
Tầm mắt lắc lư, anh bị đặt trên mặt bếp dễ như trở bàn tay, Tạ Cảnh kéo đầu gối anh ra rồi đè xuống.
...!!!
Môi bị đảo khách thành chủ mà hôn lấy.
Đầu gối của Giản Minh Chu bị kéo vòng qua eo Tạ Cảnh, người ngả ra sau, chỉ có thể ôm lấy bờ vai dày rộng của cậu.
Hô hấp hỗn loạn, quấn quít.
Bàn tay ôm anh rất nóng, anh bị ấn giữ và hôn ở tư thế này, cả người đều nóng lên, đầu gối và thắt lưng đồng thời run lên.
Không, không được. Thế này quá......
Cuối cùng anh gần như không bám được vài vai cậu nữa.
Tạ Cảnh như cảm nhận được mà ôm eo anh, móc lấy lưỡi anh rồi chậm rãi rút lui.
Hơi nóng vướng vít tiêu tán.
Đốt ngón tay Giản Minh Chu chạm lên môi, ngước mắt hỏi, "Thế này, đã bồi thường đủ chưa?"
Tạ Cảnh nhìn anh, ánh mắt vừa sâu vừa sáng, cười nói, "Vẫn có chút không đủ, nhưng tha cho chú trước."
Anh nghe mà ngơ ngác: Chỗ nào không đủ?
...... Không phải đã hôn rồi à.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì Tạ Cảnh đã thả anh từ bàn bếp xuống, "Đi rửa mặt đi."
-
Hôm sau còn phải đến công ty.
Sáng Giản Minh Chu dậy, Tạ Cảnh đã ở trong nhà vệ sinh.
Thân hình đứng quay lưng về phía anh thẳng tắp và mượt mà.
Tạ Cảnh đang giơ tay lên đánh răng, thấy anh đi vào, ánh mắt liếc sang, giọng nói trầm thấp lười nhác lẫn bọt kem,
"...Chú nhỏ."
Giản Minh Chu đứng bên cạnh cậu, "Chào buổi sáng, Tiểu Cảnh."
Trước bồn rửa mặt là một tấm gương lớn.
Bóng dáng hai người phản chiếu rõ ràng bên trong, nhìn như vậy, Tạ Cảnh trông càng lớn hơn anh rất nhiều.
Vai rộng eo hẹp, bồn rửa mặt cao gần dưới thắt lưng.
Đúng lúc Tạ Cảnh rửa mặt xong.
Cậu duỗi tay vắt khăn mặt lên, nói với anh, "Chú nhỏ, cháu ra ngoài trước."
Giản Minh Chu đánh răng ậm ờ trả lời, "Ừ."
Bóng người trong gương bước đi, vụt qua trong nháy mắt.
Quần đùi mùa hè mỏng manh, phút chốc đập vào mắt anh, khiến toàn thân anh chấn động ——
Anh tỉnh táo ngay lập tức.
Tạ Cảnh đi ra ngoài, nhà vệ sinh lặng ngắt như tờ.
Nắng sớm tràn vào.
Mặt Giản Minh Chu đỏ bừng, tim đập thình thịch sợ hãi:
... Sinh, sinh viên thể dục đều tràn đầy tinh lực thế à?!