Chú Không Thích "Gặm" Cái Này À

Chương 49: Bạn trai




Nói xong, trước mặt không có động tĩnh gì trong vài giây.

Giản Minh Chu đang định ngẩng đầu, đột nhiên bị ôm chặt ——

Mang theo gió đêm mát lạnh.

Tạ Cảnh vững vàng ôm anh vào ngực, cánh tay siết chặt, cúi người vùi vào bên gáy anh.

Như chịu một kích thích rất lớn, nhịp tim đập dữ dội và hỗn loạn, hơi thở nóng hổi phả vào hõm vai anh.

"Chú nhỏ, chú nói thích cháu..."

Nhịp tim Giản Minh Chu đập nhanh, "Ừ."

Cánh tay phía sau lập tức càng siết chặt hơn, "Cháu rất vui, lúc chú buông tay, cháu còn tưởng mình bị từ chối."

Chút ánh sáng từ phía xa chiếu tới.

Đôi mắt Giản Minh Chu phản chiếu bóng đêm mờ ảo, đầu ngón tay hơi thu lại nói, "Không phải..."

Tạ Cảnh hít một hơi thật sâu bên cổ, đứng dậy.

Một bàn tay ôm lấy mặt anh, đầu ngón tay khô ráo ấm áp vuốt ve khoé mắt ửng đỏ của anh. Lây dính nhiệt độ nóng bỏng trên gương mặt vì cồn, nóng đến mức khiến hơi thở hai người đều run rẩy.

Ánh mắt Tạ Cảnh tinh tế dừng trên mặt anh.

Chốc lát, hầu kết khẽ động.

Như khó kìm lòng nổi mà cúi đầu chạm vào trán anh, nhẹ giọng hỏi, "Vậy bây giờ, có phải chúng ta có thể ở bên nhau không?"

Khoảng cách càng lúc càng gần, hơi thở đan xen, hơi nóng mập mờ mà hỗn loạn trong bóng tối.

Tâm trạng Giản Minh Chu run rẩy, ánh mắt Tạ Cảnh dường như rơi xuống môi.

Giống như chỉ cần anh gật đầu, Tạ Cảnh sẽ hôn xuống.

... Hôn môi à? Trong hơi say bốc lên, anh vô thức siết chặt chiếc áo khoác rộng thùng thình của Tạ Cảnh. Như một tín hiệu, cánh tay quanh người anh đột nhiên khép lại, người trước mặt cúi thấp xuống.

Lông mi nhẹ nhàng run lên.

Khi khoảng cách tới gần, một ánh sáng trắng chói mắt đột nhiên quét qua ——

Hai người dường như đều giật mình! Giản Minh Chu khôi phục lý trí, rụt người lại ngay lập tức.

Một chiếc ô tô bật đèn pha từ ngoài đường rẽ vào, ánh đèn loé lên rồi nhanh chóng lao đi trong màn đêm.

Trái tim đập thình thịch. Không biết là do giật mình hoảng sợ, hay là vì suýt chút nữa... Hôn nhau.

Đầu ngón tay anh thoáng thả lỏng.

Tạ Cảnh thở hổn hển, hít sâu một hơi, nhìn anh, "... Chú nhỏ."

Tiếng tim đập rung động nhất thời vẫn còn đọng lại.

Giản Minh Chu kéo suy nghĩ về, duy trì một tia lý trí, "Tiểu Cảnh, cậu nghĩ kỹ rồi chứ. Ở độ tuổi này của cậu, có lẽ sẽ có loại yêu thích không cố kỵ gì... Đương nhiên, tôi cũng rất thích, thích điểm này của cậu."

Tim anh đập nhanh hơn, ánh mắt người trước mặt cũng trở nên nóng hơn một chút.

"Nhưng gia đình của cậu, phía ba mẹ cậu......"

"Không sao, chú nhỏ."

Tạ Cảnh ôn hòa mở miệng, mang theo vẻ đương nhiên, "Bro sẽ không để ý. Nếu để ý, thì sao được coi là Bro nữa?"

"......" Giản Minh Chu câm nín.

Anh lập tức ngẩng đầu: Tạ Cảnh, cậu dùng đạo đức bắt cóc ba cậu à!?

Nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt người trước mặt sáng ngời mà nóng cháy.

Giản Minh Chu nhìn trong vài giây.

Có lẽ vì ánh mắt Tạ Cảnh quá nóng, lại có lẽ vì hơi say dâng lên, mà ngực anh cũng theo đó mà nóng lên.

Một lúc sau, anh mới bình tĩnh lại đang định mở miệng.

Tạ Cảnh bỗng nhiên hỏi, "Vậy còn chú?"

Dừng một chút, Giản Minh Chu hỏi, "Cái gì?"

Môi Tạ Cảnh hơi mấp máy, như thể đang cân nhắc, "Ba mẹ của chú nhỏ, trước giờ cháu chưa từng nghe chú nhắc đến."

Hoá ra là muốn hỏi cái này à.

Giản Minh Chu dịu dàng nói, "Chắc hẳn bọn họ cũng không ngại, bọn họ đều đang ở một thế giới khác."

Không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Tạ Cảnh giật mình cứng đờ.

Không khĩ mập mờ kiều diễm nháy mắt tiêu tán, đầu ngón tay cậu hơi cuộn lại, chốc lát khàn giọng, "Ôm..."

Giản Minh Chu liền ôm lấy, tiếp tục nói,

"Bọn họ đều là nhiếp ảnh gia, chạy khắp thế giới, bình thường cũng rất ít khi liên lạc với tôi." Thời gian không ổn định, địa điểm không ổn định, làm việc và nghỉ ngơi không ổn định, "Mất kết nối bất cứ lúc nào."

"......"

Sau một lúc lâu. Tạ Cảnh cụp mắt xuống, nhìn người say rượu đang bắt đầu chìm đắm trong thế giới của chính mình, nhẹ giọng,

"Chú nhỏ. Những gì chú nói hẳn nên gọi là một không gian khác."

-

Về đến nhà thì đã sắp 11 giờ.

Giản Minh Chu vừa bước vào phòng khách, bỗng nhiên bị người nhốt chặt từ phía sau. Đầu Tạ Cảnh ghé tới,

"Vậy nên, chúng ta ở bên nhau nhỉ?"

Cơ thể cao lớn gần như ôm trọn lấy anh.

Tim Giản Minh Chu đập thình thịch, anh kìm lại hơi nóng, nắm lấy cổ tay Tạ Cảnh, "Ừ."

Tạ Cảnh vùi đầu cọ cọ, siết chặt tay, "Vui quá... Từ giờ cháu chính là bạn trai của chú, chú nhỏ."

Cách xưng hô của cậu kéo đầy cảm giác cấm kỵ ——

Hơi nóng một đường vọt đến tận xương cụt của Giản Minh Chu, gáy đỏ bừng. Anh quay lưng về phía người kia, bình tĩnh gật đầu, "Ừ."

"Chỉ " Ừ " thôi à?"

Anh suy nghĩ, "... Chúng ta, cũng thế?"

Một bàn tay chạm lên mặt anh, Tạ Cảnh dịu dàng đánh giá, "Có vẻ như chú vẫn chưa tỉnh hẳn, đi tắm trước đi ạ."

"......"

Anh cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Trước khi ra ngoài thì đã có nước nóng, nước nóng từ đỉnh đầu đổ xuống.

Đầu óc hỗn loạn của Giản Minh Chu dần dần bình tĩnh lại.

Hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Bạn học nhiều năm mới gặp lại, áo choàng đột nhiên bị lột ra trong phòng riêng, còn có cảm giác nhẹ nhõm sau khi đối chọi gay gắt ——

Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở lời tỏ tình trong bóng đêm của anh, và anh gần như muốn hôn cậu.

Ào! Giản Minh Chu đột nhiên giơ tay lên ôm mặt. Nước nóng bắn tung toé, lòng bàn tay nóng hầm hập:

Anh và Tạ Cảnh đã thật sự ở bên nhau.

......

Hôm sau thức dậy thì đã hơn mười giờ.

Khi tỉnh dậy, anh còn có chút hoảng hốt.

Giản Minh Chu đẩy cửa phòng ngủ ra, lại thấy Tạ Cảnh vẫn còn ở nhà, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn.

Anh hơi sửng sốt, "Sao lại không đi tập huấn?"

Thái độ của Tạ Cảnh dường như vẫn như thường, "Sáng nay huấn luyện viên có việc, được nghỉ nửa ngày."

"Ồ." Anh còn tưởng......

Giản Minh Chu cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, anh lấy lại bình tĩnh đi tới ngồi xuống, lại nghe người ta nói,

"Thế nên muốn ở cùng một chỗ với bạn trai cháu."

Giản Minh Chu suýt chút nữa thì sặc!

Bạn trai, cảm giác vẫn khiến người ta......

Anh ngẩng đầu, thì thấy Tạ Cảnh cũng ngẩng đầu nhìn sang, khóe miệng cong lên, "Thế nên buổi sáng chú có việc gì không?"

Mặt anh hơi buồn bã, dừng một chút, "...Có thể, có."

Tạ Cảnh chậm rãi ngồi thẳng dậy, "?"

Giản Minh Chu mở điện thoại ra. Hôm qua anh đã rời khỏi nhóm bạn cùng lớp, chỉ thêm bạn bè với một vài người mà anh có thể nói chuyện.

Anh bấm vào một hộp thoại: Gặp mặt nói chuyện một chút.

Vài phút sau, bên kia trả lời: Được.

"Lát nữa tôi phải ra ngoài một chuyến."

Giản Minh Chu cất điện thoại, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lặng lẽ của Tạ Cảnh. Lông mi của đối phương rũ xuống, trong chốc lát anh có ảo giác như nhìn thấy meme [ Cún lớn cuộn tròn thành quả bóng ].

Trong lòng anh nóng lên, tựa như tùy ý nói, "... Cậu muốn đi cùng tôi không?"

Trước mặt ngước mi lên.

Vẻ thất vọng trên mặt Tạ Cảnh biến mất không còn sót lại chút gì, vui vẻ nói, "Vâng, được."

"......"?

-

Địa điểm hẹn là trên sân thượng của một toà nhà gần đó.

Toà nhà không cao, còn dùng cầu thang kiểu cũ. Tạ Cảnh chờ ở dưới tầng, Giản Minh Chu một mình leo lên trên.

Sân thượng, thật đúng là cảnh tượng kinh điển trong truyện tranh.

Đẩy cánh cửa dẫn ra sân thượng ra, một bóng người quen thuộc đã đợi sẵn ở đó.

Giản Minh Chu đi qua, "Lớp trưởng."

Châu Văn Tùng quay người sang, nhìn anh một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu, "Xin, xin lỗi, Minh Chu." Hốc mắt anh ta đỏ lên, "Cả đêm hôm qua tôi không ngủ được, tám giờ sáng hôm nay còn..."

Giản Minh Chu im lặng một lát, "Vậy lúc này cậu......"

"Tôi trốn việc ra ngoài."

"......" Đây là 996 ProMax rồi.

Giản Minh Chu mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ hờ hững, "Ừ."

Chuyện xảy ra ngày hôm qua, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng.

Chỉ có Châu Văn Tùng biết được bí mật này, còn có vẻ mặt của đối phương đã tiết lộ tất cả.

Nhưng anh muốn biết, "Tại sao."

Bàn tay để bên người của Châu Văn Tùng nắm chặt lại, vừa hổ thẹn vừa đau khổ, "Thật sự xin lỗi, tôi chỉ... Quá ghen tị với cậu. Cậu làm việc chúng ta đều thích, còn làm tốt như vậy...... Thế nên hôm qua lúc ở phòng riêng, tôi mới nghĩ sai mà làm liều*......"

*Nhất niệm chi sai - Thành ngữ Trung Quốc, chỉ một suy nghĩ xấu dẫn đến hậu quả nghiêm trọng

Giản Minh Chu không nói gì, mím môi nhìn anh ta.

Châu Văn Tùng dồn sức nói, "Tôi vừa nói xong thì đã hối hận! Thật đó, hôm qua tôi cũng không muốn mọi việc biến thành như vậy......"

"Nhưng mọi việc vẫn biến thành như vậy."

Anh nói xong, màu máu trên mặt đối phương nhạt dần.

Giản Minh Chu nhìn người kia, cảm xúc dâng trào.

Thật ra anh cũng không oán hận gì, trải qua chuyện ngày hôm qua, trong lòng anh ngược lại thoải mái nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chỉ là anh đột nhiên nhớ tới lần nghỉ trưa thời trung học.

Lần đầu tiên anh trốn khỏi giờ nghỉ trưa, trốn ở cầu thang trên cùng để đọc truyện tranh, tình cờ gặp phải Châu Văn Tùng. Trong lòng còn đang hoảng loạn, đối phương lại đột nhiên lấy ra một quyển BL từ sau lưng, nói với anh: Tôi cũng vậy.

Ký ức tưởng chừng rất gần, rồi vào giờ phút này lại kéo ra thật xa ——

Tâm trạng Giản Minh Chu nhất thời phập phồng, "Lớp trưởng, thật ra lúc gặp lại cậu, tôi rất vui."

Châu Văn Tùng sửng sốt, hốc mắt càng đỏ hơn, lại hiện lên mong đợi, "Vậy sau này chúng ta còn......"

Giản Minh Chu nói, "Sau này chúng ta vẫn đừng liên lạc nữa thì hơn."

Anh không oán giận, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ tha thứ. Dù có xin lỗi, thì bọn họ cũng không phải là người cùng đường nữa.

Hôm nay anh tới đây chỉ để đặt một dấu chấm cho đoạn ký ức kia thôi.

"Tôi đi trước." Giản Minh Chu nhìn đồng hồ, "Bạn trai tôi còn đang đợi ăn cơm với tôi."

Châu Văn Tùng kinh ngạc nhìn qua!

Giản Minh Chu nói xong thì không để ý đến anh ta nữa, quay đầu rời khỏi sân thượng.

Đợi bóng dáng anh biến mất sau cánh cửa.

Châu Văn Tùng ngơ ngác đứng đó một lát, cảm xúc hối hận và kinh ngạc cuồn cuộn lẫn lộn với nhau, bỗng nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra trong giờ nghỉ trưa hôm đó:

[ Minh Chu, sau này cậu muốn làm gì? ]

[ Tôi muốn làm biên tập truyện tranh đam mỹ, làm việc mà mình thích. ]

[ Nghe cũng vui đấy nhỉ, vậy tôi cũng muốn làm biên tập truyện tranh đam mỹ, bây giờ chúng ta là bạn cùng lớp, về sau sẽ là đồng nghiệp. ]

......

Một điếu thuốc được châm lên, khói trắng chậm rãi lượn vòng trong bầu trời xanh giữa những toà nhà cao tầng.

Anh ta buồn bã nhìn không trung.

Vào thời điểm đó, họ còn có cùng một ước mơ.

...

Giản Minh Chu đi xuống tầng, thì thấy Tạ Cảnh chờ ở cửa.

Anh vừa mới gọi người ta là "Bạn trai", lúc này còn có chút buồn bã. Anh ổn định lại vẻ mặt, đang định mở miệng thì tay anh đã bị kéo qua lật xem ——

Đầu ngón tay Giản Minh Chu hơi động, "Tiểu Cảnh, đang xem cái gì đấy?"

Tạ Cảnh tự nhiên quan tâm, "Chú không cho anh ta hai đấm à? Nhìn xem tay chú có đỏ không."

"......" Giản Minh Chu, "Đây là xã hội văn minh."

Tạ Cảnh liền bật cười, "Block anh ta à?"

"Không block."

Tạ Cảnh cau mày, vừa mới mấp máy môi. Giản Minh Chu đã ôn hòa cười nói, "Tôi muốn thường xuyên đăng hình chữ ký tác giả, chữ ký To trong vòng bạn bè, để chỉ mình cậu ta thấy được."

"......" Trước mặt im lặng hai giây. Tạ Cảnh nhẹ giọng nói, "Chú nhỏ, cháu thích chú dịu dàng lương thiện."

Vẻ mặt Giản Minh Chu hơi nóng lên, "Tôi vẫn luôn như vậy."

-

Xe taxi nhanh chóng tới.

Bọn họ chuẩn bị đi ăn ở gần đó.

Lên xe, Giản Minh Chu ngồi dựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh đường phố dần dần lùi xa, nghe thấy người bên cạnh mở miệng,

"Đang nghĩ gì thế, chú nhỏ?"

Anh thu hồi suy nghĩ, nói, "Tôi đang nghĩ, có thể làm việc mình thích, thật sự là một chuyện may mắn."

Ánh sáng bóng tối bên ngoài cửa sổ nhấp nháy trong mắt anh.

Ánh mắt Tạ Cảnh cụp xuống, khoé miệng cong lên, "Ừ."

Giản Minh Chu lại ngả người về sau, "Hơn nữa những người tôi gặp cho đến nay, đều là những người có cùng chung chí hướng, khiến tôi cảm thấy thế giới này rất tốt đẹp. Tất nhiên, ngoại trừ ngày hôm qua......"

"Những người ngày hôm qua, sau này sẽ không liên lạc gì với chú nữa." Tạ Cảnh chậm rãi nói, "Có thể ở lại bên cạnh chú, đều là người giống chú."

Cậu nói xong, trong xe có chút yên lặng.

Giản Minh Chu nhìn về phía trước, ánh mắt có chút ngưng tụ, "Vậy bên cạnh tôi có nhiều bệnh nhân tâm thần như thế......"

"......" Tạ Cảnh vội nói, "Bởi vì chú là y tá trưởng."

"Cũng đúng." Anh yên tâm nhắm mắt lại.

...

Bọn họ ăn cơm ở gần đó xong thì về nhà.

Khi về đến nhà thì vừa đúng giữa trưa.

Ánh nắng ấm áp tràn vào từ ban công, lười nhác trải khắp sàn nhà.

Buổi tập huấn của Tạ Cảnh bắt đầu lúc hai giờ.

Giản Minh Chu bỏ túi xuống hỏi, "Tiểu Cảnh, cậu có muốn đi nghỉ trưa một lát không?"

"Chú thì sao?"

"Tôi cũng đi nghỉ trưa."

Bên cạnh dường như yên lặng một giây, rồi cậu nói, "Được."

Ngay sau đó một đôi tay dài duỗi tới, Giản Minh Chu còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào trong lòng cậu ——

Nhịp tim đột nhiên tăng lên, chân rời khỏi mặt đất.

Giản Minh Chu trợn to mắt: Từ từ đã, là chia ra nghỉ ngơi!

Tạ Cảnh vòng tay ôm lấy eo anh, dễ dàng bế anh lên, đi về phía ban công.

Anh vội vàng đè cánh tay bên hông lại, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, "Tiểu Cảnh, đừng..."

Tạ Cảnh tựa đầu vào đầu anh, dịu dàng nói, "Không sao chú nhỏ, bị cháu ôm một cái cũng không phải việc gì xấu hổ."

".........!!"

Vài bước là tới ban công.

Đằng sau ngả xuống, Tạ Cảnh ngồi vào sofa lười, còn Giản Minh Chu trực tiếp ngồi vào lòng Tạ Cảnh.

Anh hoảng hốt như bị tha vào ổ sói.

...... Không đúng. Chẳng phải Tạ Cảnh là cún lớn nằm sấp à?

Anh vừa cựa quậy di chuyển trong vòng tay người kia, cố gắng đứng dậy, thì đã bị kéo lại. Hô hấp người phía sau như rối loạn trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng dựa tới,

"Đừng lộn xộn, chú nhỏ... Chỉ ôm một chút thôi."

Giản Minh Chu liền dừng lại, vành tai nóng bừng nói, "... Tiểu Cảnh, tôi muốn ngủ trưa."

"Ừm, chú ngủ đi. Cháu đọc truyện tranh một lát."

Thế này thì anh ngủ kiểu gì!!

Anh đang nghĩ ngợi, sau tai truyền đến một câu, "Sao thế, như vậy không ngủ được à?"

Đầu ngón tay Giản Minh Chu siết chặt, nếu nói không ngủ được, thì chẳng phải là ngầm thừa nhận mình đang bối rối à. Anh khẽ nuốt nước mọt, ra vẻ thản nhiên nói, "Sao có thể chứ?"

Tạ Cảnh liền mỉm cười, "Ồ, vậy thì tốt rồi."

"......" Ánh mắt Giản Minh Chu chấn động: Có phải anh rơi vào cái hố Tạ Cảnh đào không?

Tạ Cảnh nói xong thì cầm truyện tranh lên đọc.

Giản Minh Chu chỉ có thể chậm rãi bình tĩnh lại.

Nhưng ngồi như này cũng không khó chịu, Tạ Cảnh một người lớn đùng, anh được vây bên trong, có cảm giác rất an toàn.

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, khá là thoải mái.

Ngoại trừ việc tim đập nhanh đến mức không ngủ được, thì mọi thứ đều ổn.

Giản Minh Chu không ngủ được, ánh mắt chỉ có thể rời vào bộ truyện tranh trước mặt.

Tạ Cảnh đúng lúc lật sang một trang ——

[ Rầm rầm, bàn học bị va đập. ]

[ Rõ ràng là cậu tỏ tình trước, tại sao lại muốn cắt đứt quan hệ! Tôi đối với cậu cũng...... Ưm! ]

[ Bàn ghế va vào nhau, cậu bị đè xuống cưỡng hôn. ]

...! Đôi mắt Giản Minh Chu im lặng trợn to, tim đập càng nhanh hơn.

Xoạt, trang giấy lật qua.

Ngay sau đó nhìn thấy những nét vẽ hoàn toàn dây dưa, ánh mắt say đắm, hơi thở nóng hổi, răng môi quấn quít.

Chi tiết phóng to, thậm chí còn có thể thấy cả sợi chỉ bạc.

Từ từ, thế này hình như quá mức......

Nơi hai người kế sát, nhịp tim của Tạ Cảnh dường như cũng rối loạn. Nhiệt độ cơ thể dựa vào nhau ngay lập tức tăng vọt.

Giản Minh Chu hơi cử động, đầu vai bỗng trầm xuống.

Hơi thở phả vào tai anh.

Ngón tay thon dài rõ ràng xẹt qua cảnh hôn, "Trong truyện tranh, có phải sau khi tỏ tình thì sẽ hôn không?"

Sống lưng Giản Minh Chu run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập.

Ánh nắng tràn qua trang sách.

Tạ Cảnh nhẹ giọng hỏi, "Chủ nhỏ, hai người đàn ông hôn nhau sẽ như thế nào?"