Chuông báo động của Giản Minh Chu đột ngột im bặt.
Tạ Cảnh nhìn bức tranh, dáng vẻ tự nhiên.
Sự xấu hổ khi bị nhìn thấy bức tranh CP của anh đã phần nào dịu bớt, thay vào đó là một cảm giác thẹn thùng khác.
Đáng yêu cái gì chứ...!
Tạ Cảnh biết từ gapsize dùng như thế nào không?
Thấy người này còn muốn nói tiếp, Giản Minh Chu nhanh chóng bước tới lấy bức tranh đi, cấm ngôn người ta:
"...Cái này thuộc về ngôn ngữ mạo phạm." Không được nói!
Tạ Cảnh xoay người, nhẹ nhàng chớp mắt, "Mạo phạm thế nào?"
Giản Minh Chu bỗng chốc bị hỏi khó.
Anh chìm đắm trong truyện tranh nhiều năm, khó mà nói gapsize ám chỉ sức X, có một cảm giác run lẩy bẩy trong đó...
Anh viện cớ, ngoảnh mặt đi, "Nào có ai tự gặm CP của mình ngay trước mặt như thế?"
Trước mặt im lặng vài giây, nói:
"Không phải ban biên tập các chú vẫn luôn như vậy à."
"Đùa giỡn chú, còn có CP của Chủ biên Hạ..." Ánh mắt Tạ Cảnh nhẹ nhàng liếc tới, "Không phải trước giờ chú đều không coi là thật à?"
Giản Minh Chu lập tức á khẩu không trả lời được.
Trong lòng lại rối loạn hơn một chút: Trước đây những người gặm anh và Hạ Diệp, anh đều không để ở trong lòng.
Nhưng với Tạ Cảnh thì dường như lại không giống.
Sẽ để ý, xấu hổ, bối rối...
Suy nghĩ hỗn loạn, bầu không khí xung quanh cũng trở nên hơi giằng co theo hô hấp của anh. Vầng sáng nghiêng nghiêng rơi vào giữa anh và Tạ Cảnh, đầu ngón tay Giản Minh Chu vô thức siết chặt.
Trang giấy vang lên tiếng sột xoạt khe khẽ.
Đúng lúc này, anh chợt cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy Tạ Cảnh nói.
"Nhưng cái này tới từ đâu vậy?"
Giản Minh Chu đột nhiên hoàn hồn, không khí lại trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng.
Anh nhìn bức tranh trong tay theo ánh mắt của Tạ Cảnh, giải thích, "Đây là bức ảnh lần trước chúng ta chụp ở nhà hàng hải sản, tấm kính bên trong đúng lúc phản chiếu chút bóng dáng. Cô Tiểu Lộc mới......"
"Dùng làm tài liệu tham khảo cơ thể người."
Cụm từ "Tài liệu tham khảo cơ thể người", bản thân anh nói ra mà cũng cảm đấy cứng đờ.
Nói xong quả nhiên nghe thấy Tạ Cảnh bật cười.
Giản Minh Chu chỉ có thể cố gắng bình tĩnh.
Tạ Cảnh nhìn thật kỹ rồi nói, "Cô Tiểu Lộc còn vẽ tranh chúng ta. Lần sau có cơ hội cháu sẽ đích thân cảm ơn cô ấy."
Giản Minh Chu bỗng chốc liếc nhìn:
Cậu còn phải đích thân cảm ơn cô ấy nữa à!
Phần cơm lớn như vậy không sợ cô ấy bội thực hả?
Tạ Cảnh như không hề tự giác, "Chú nhỏ, bức tranh này chú có muốn giữ lại không?"
Giản Minh Chu cảm thấy nói giữ lại thì có hỏi kỳ quái, tránh nặng tìm nhẹ nói, "Nếu cậu muốn, thì giữ lại đi."
Anh nói xong thì nhận ra lời này dường như cũng có chỗ nào đó không đúng. Nhưng Tạ Cảnh đã tự nhiên cầm lấy, "Cảm ơn chú nhỏ. Nếu chú không gặm, vậy thì cháu......"
Giản Minh Chu hơi khẩn trương, nhìn cậu.
"Vòng tròn tự vui rồi*."
*圈地自萌/Quyển địa tự manh: Một từ thông dụng trên Internet, đề cập đến việc giải trí của bản thân trong một vòng tròn nhỏ, thỏa mãn sở thích của bản thân và không muốn bị người khác quấy rầy cũng như không quấy rầy đến người khác. Thuật ngữ này thường được sử dụng trong vòng tròn văn hóa hủ, bạn tự chèo CP của riêng mình, không đục thuyền CP cũng không ghép đôi lung tung.
Tạ Cảnh nói xong, cầm lấy bức tranh đi ra khỏi phòng khách.
Vành tai Giản Minh Chu nóng lên, chấn động đứng im tại chỗ! Không tin được, Tạ Cảnh còn biết vòng tròn tự vui......
Tốc độ trưởng thành thật đáng sợ!
-
Thứ hai này không phải đến công ty.
Sáng hôm sau khi Giản Minh Chu thức dậy, thấy Tạ Cảnh đã chuẩn bị ra ngoài.
Người sau chống một tay lên cửa thay giày, gần như chặn hết ánh sáng, thấy anh thì ngước mắt,
"Chú nhỏ, hôm nay không phải đi làm à?"
Anh ừ một tiếng, "Không có có cuộc họp nào thì có thể ở nhà."
Tạ Cảnh như suy tư hai giây.
Giản Minh Chu hỏi, "Sao thế?"
"Chỉ là đang nghĩ, nếu chú không có việc gì, thì có muốn đến trường học bọn cháu không."
Anh hơi sửng sốt, "Có chuyện gì à."
"Không có gì, chỉ là muốn ở cùng chú nhiều hơn." Tạ Cảnh đã thay giày xong, ngước mắt mỉm cười,
"Nếu không tiện thì thôi. Cháu đến trường trước, chú nhỏ."
Cậu nói xong thì đóng cửa rời đi.
Két! Một tiếng vang nhỏ, Giản Minh Chu đột nhiên hoàn hồn.
Tạ Cảnh nói đến là bình thường tự nhiên, như hoàn toàn không cảm thấy sự trêu chọc trong đó.
Thậm chí anh còn nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ, xuất hiện ảo giác.
Sau một lúc lâu, anh mới đặt tay lên trái tim đang hơi run rẩy.
...... Ăn cơm trước đã.
Tuy hôm nay anh không cần đến công ty, nhưng vẫn có công việc như cũ.
Buổi sáng Giản Minh Chu thẩm duyệt bản thảo xong, giữa trưa tùy tiện ăn gì đó. Đến chiều thì cơ bản là rảnh rỗi.
Anh ôm truyện tranh như thường lệ, ngồi vào sofa lười, chuẩn bị tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc của riêng mình. Ánh nắng từ phía sau chiếu xuống, dừng trên trang sách, đường nét tinh tế mượt mà.
Trong truyện, công thụ đang mập mờ quấn quít.
Giản Minh Chu đọc hai trang, suy nghĩ lại loé lên:
Tạ Cảnh nói như vậy, là đang mong mình đi nhỉ. Nếu không đi, liệu cậu ấy có thấy hụt hẫng không?
... Cũng chưa chắc. Nhưng nếu đi, thì hẳn là sẽ cảm thấy vui vẻ.
Tiếng lật trang sột xoạt.
Trước mắt lại chợt hiện lên meme [ Cún lớn chắp tay ]. Trái tim anh như cũng bị ủn vào.
Đong đưa, tê tê dại dại.
Đầu ngón tay Giản Minh Chu khẽ động.
Ngay sau đó đặt truyện tranh xuống, đứng dậy thu dọn đồ đạc đến trường học.
...
Ba bốn giờ chiều, mặt trời chói chang.
Khi Giản Minh Chu đến sân thể dục, từng tiếng còi và bóng người xẽn kẽ nhau trên đường đua. Anh đi đến khu nghỉ ngơi, vừa liếc nhìn đã thấy bóng dáng Tạ Cảnh đang quay lưng về phía mình cách đó không xa.
Trẻ trung, mạnh mẽ, tích tụ sức mạnh.
Tạ Cảnh đứng một mình ở bên kia, Hà Tập và Chu Hứa Dương đều ở nghỉ ngơi khu.
Hà Tập thấy anh, nhất thời sửng sốt, "Anh Minh Chu, sao anh lại tới đây! Anh tới lấy tư liệu nữa à?"
Giản Minh Chu thoáng nhìn Tạ Cảnh, ậm ừ, "Ừm."
Ánh mắt của Chu Hứa Dương liền rơi xuống người anh.
Giản Minh Chu lại hỏi, "Sao chỉ có các cậu ở đây, Tạ Cảnh vẫn còn phải huấn luyện một mình à?"
"Ồ, Tạ Cảnh phải luyện thêm. Thể lực và tinh lực của cậu ấy quá nhiều, để cậu ấy chạy thêm hai vòng......"
Đang nói chuyện, đầu kia vang lên tiếng còi.
Giản Minh Chu ngẩng đầu, thấy Tạ Cảnh lại đứng trên đường chạy.
Thân hình cao lớn mượt mà cúi xuống, in bóng trên mặt đất. Lông mày nhíu lại, mày rậm mắt sâu càng có vẻ sâu sắc hơn. Tuýt! Tiếng còi vang lên, cậu lao ra với sức mạnh bùng nổ ——
Giống như một con chó dữ, mang theo sức tấn công mạnh mẽ.
Giản Minh Chu nhìn mà sợ hết hồn hết vía.
Tạ Cảnh thế này, khác một trời một vực so với dáng vẻ ngoan ngoãn ở nhà thường ngày. Càng làm cho......
Đang hoảng hồn, thì đằng sau bỗng vang lên tiếng brừm brừm.
Dòng suy nghĩ của anh bị gián đoạn, quay đầu thì thấy balo của Tạ Cảnh đang đặt trên ghế, bên trong truyền ra tiếng rung.
Hà Tập đột nhiên gọi, "Này! Tạ Cảnh lại đây."
Nhanh vậy à? Giản Minh Chu lại nhìn qua.
Tạ Cảnh vừa bước ra khỏi đường chạy.
Ánh mắt chạm nhau, trong mắt cậu còn mang theo sự quyết tâm chưa thu lại. Nhìn thấy Giản Minh Chu, có vẻ như cậu sửng sốt trong giây lát.
Sao đó bước vài bước đã đi tới.
Hà Tập hớn hở, "Xem ai tới này——"
"Chú nhỏ." Tạ Cảnh dừng lại trước mặt anh, ánh mắt đã thu lại, mang ý cười, "Còn tưởng chú không tới."
Giọng Hà Tập đột nhiên im bặt:?
Chu Hứa Dương lại liếc nhìn bằng ánh mắt suy tư.
Giản Minh Chu kìm nén nỗi lòng, "Dù sao cũng không có việc gì."
Ánh sáng phía trên đỉnh đầu rơi xuống, cái bóng dưới chân hai người đan xen trên bậc thang. Trán Tạ Cảnh lấm tấm mồ hôi, gương mặt sâu thẳm có vẻ hơi ẩm ướt, "Vậy à."
Ánh nắng như đột nhiên trở nên sáng hơn, có chút chói mắt.
Giản Minh Chu dời mắt đi, "Đúng rồi, cậu có điện thoại."
Tạ Cảnh cúi người lấy điện thoại.
Hai người đứng rất gần nhau, thân hình nghiêng tới.
Vai Giản Minh Chu áp vào ngực Tạ Cảnh, đột nhiên cảm giác như bị nhịp tim đụng phải, rồi lại vừa chạm là tách ra.
Nhịp tim của anh lập tức gia tốc.... Tạ Cảnh, bởi vì vừa chạy xong đúng không? Cảm thấy tim đập vừa nhanh vừa mạnh.
Anh liếc nhìn người kia.
Tạ Cảnh nhìn điện thoại, vẻ mặt bình thường.
Giản Minh Chu thu hồi suy nghĩ, hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Không có gì, ba cháu gọi. Hỏi thăm bình thường thôi."
Hà Tập nghe vậy nói, "Ồ! Là người ba dính người của cậu à."
"......" Dính người, ai???
Giản Minh Chu lập tức liếc nhìn.
Hà Tập giải thích, "Anh Minh Chu, anh không biết đâu. Có lần bọn em đi... Triển lãm cá nhân, địa điểm tổ chức là của nhà Tạ Cảnh, đúng lúc cậu ấy muốn đi gặp ba. Kết quả là ba cậu ấy quá dính người, không cho cậu ấy đi ——"
"Cậu ấy liền cho bọn em leo cây!"
Câu cuối cùng còn kèm theo âm thanh nghiến răng nghiến lợi.
Suy nghĩ của Giản Minh Chu đột nhiên quay trở lại ——
Từ từ... Đó chẳng phải là hôm triển lãm đồng nhân à? Giữa chừng Tạ Cảnh gặp được mình, sau đó bỏ rơi Chu Hứa Dương và Hà Tập.
Thế nên cái người xui xẻo cõng nồi cho anh......
Anh khiếp sợ nhìn Tạ Cảnh.
Thì bắt gặp ánh mắt hài lòng của Tạ Cảnh: Suỵt.
"......" Thật sự là Bro của anh à!
Hà Tập thò đầu lại gần, "Sao thế? Anh Minh Chu."
Môi Giản Minh Chu giật giật, điện thoại bỗng nhiên rung lên. Anh cúi đầu nhìn thì thấy Tạ Cảnh gửi đến một tin nhắn:
【 Cảnh 】: Bro sẽ không để ý đâu. ^^
Cổ họng anh giật giật, tắt điện thoại, "... Không có gì."
-
Năm giờ chiều, kết thúc tập huấn.
Giản Minh Chu cùng bọn họ ra khỏi cổng trường.
Hà Tập hỏi có muốn đi ăn với nhau không, nhưng Tạ Cảnh đã lập tức từ chối, "Không."
"Hả!? Vì sao ——"
Tạ Cảnh nhìn Giản Minh Chu, khóe miệng nhếch lên.
"Chúng tôi phải về nhà ăn cơm."
Hà Tập còn muốn gì đó, đột nhiên bị Chu Hứa Dương khoá miệng! Chu Hứa Dương khoác tay kéo cậu đi, "Ngu ngốc, đi nhanh thôi."
Giản Minh Chu miễn cưỡng gặm miếng cơm sống.
Sau đó quay sang Tạ Cảnh, "Chúng ta cũng về nhỉ?"
Trước cổng trường là một hàng xe đạp điện công cộng.
Ánh mắt Tạ Cảnh rơi xuống, "Chú nhỏ, hôm nay cháu hơi mệt. Chúng ta có thể đi xe đạp điện về không?"
Giản Minh Chu hơi sửng sốt, "... Ừ, được."
Dù sao anh cũng lớn hơn Tạ Cảnh nhiều, nghĩ một chút vẫn ngồi đằng trước, "Tiểu Cảnh, để tôi chở cậu."
Tạ Cảnh liền ngồi xuống phía sau anh, "Được."
Giây tiếp theo, chiếc xe điện đột nhiên trầm xuống.
Giản Minh Chu nắm chặt tay lái:... Thật, thật nặng! Quả nhiên là một chiếc Tạ Cảnh thật lớn ——
Anh giữ chắc nói, "Tiểu Cảnh, ngồi yên nhé."
Cái cằm liền gác lên đầu vai.
Một đôi tay vòng tới từ phía sau, ôm hờ trên eo anh, cún lớn nằm úp sấp: "Ngồi xong rồi, chú nhỏ."
Vành tai Giản Minh Chu lập tức nóng bừng. Thế này thì cũng quá......
Nhưng tư thế của Tạ Cảnh lại ngoan ngoãn, không hề suồng sã.
Anh ngập ngừng há miệng, bỗng nghe thấy giọng nói của Tạ Cảnh hoà cùng làn gió nhẹ,
"Chú nhỏ, hôm nay chú tới, cháu rất vui..."
Vạt áo phông tung bay trong gió.
Giản Minh Chu nhất thời im bặt. Sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng, lái xe đi ra ngoài.
Trên đường đi, cảm giác tồn tài đằng sau rất mạnh mẽ.
Tạ Cảnh không ôm chặt anh, nhưng nhiệt độ cơ thể rất nóng, liên tục không ngừng quấn lấy anh.
Giản Minh Chu nhất thời bị mê hoặc, bỏ lỡ cơ hội bảo người ta buông tay, lúc này chỉ có thể bình tĩnh chậm rãi lái xe. Phía sau hình như có vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Rốt cuộc, khi một con chó đi vượt qua bọn họ.
Ánh mắt hai người đồng thời rơi xuống.
Tạ Cảnh vẫn không nhịn được nói, "Chó đi bộ còn nhanh hơn chúng ta, chú nhỏ."
"......"
Giản Minh Chu hít sâu một hơi, tăng tốc.
-
Sau khi về nhà, Tạ Cảnh đi tắm.
Hôm nay mặt trời rất lớn, ánh nắng chiếu xuống ban công có chút chói mắt. Giản Minh Chu cầm truyện tranh ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Anh ngồi đọc một lát, cửa phòng tắm mở ra.
Tạ Cảnh tắm rửa xong đi ra.
"Tiểu Cảnh, cậu muốn ăn bây giờ hay để lát nữa?"
"Để lát nữa đi."
Cậu nói rồi ngồi xuống, mép ghế sofa lún xuống.
Vừa mới tắm xong, hơi nóng lẫn với hơi nước, còn có mùi sữa tắm thoang thoảng.
Sự chú ý của Giản Minh Chu lại bị phân tán.
Anh không nhìn sang bên cạnh, nhìn chằm chằm vào truyện tranh một lúc lâu, mới chợt nhận ra người bên cạnh có hơi im lặng.
Quay đầu, chỉ thấy Tạ Cảnh dựa vào sofa. Hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, hầu kết hơi nhúc nhích.
"Mệt à, Tiểu Cảnh?"
"Vâng." Hô hấp của Tạ Cảnh rất nhẹ, đột nhiên nói, "Cháu có thể dựa vào chú ngủ một lát không, chú nhỏ."
Tim Giản Minh Chu đập thình thịch, dừng vài giây,
"...Cậu vẫn nên nằm xuống ngủ đi."
Nói xong, trước mặt ừ một tiếng.
Sau đó bóng người nhoáng lên, Tạ Cảnh liền biết nghe lời phải mà ngã xuống, gối lên đùi anh.
Giản Minh Chu, "!" Ý anh là nằm trên giường ấy...!
Cảm xúc nóng hổi và nặng nền dựa trên đùi anh.
Anh giơ tay lên, lại thấy Tạ Cảnh quay mặt về phía anh, nhắm mắt lại, "Nếu không được thì cứ đẩy cháu ra."
Trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Anh dừng một chút, vẫn không thể đẩy người đẩy ra.
Một bàn tay duỗi tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh. Chóp mũi Tạ Cảnh chạm vào áo phông mềm mại của anh, "Chú thay bột giặt mới à?"
Trong đầu Giản Minh Chu loạn thành nồi cháo, "Cái cũ hết rồi, hôm qua vừa mua loại mới." Anh vô thức hỏi hỏi, "Cậu không thích mùi này à?"
Anh hỏi xong, chợt tỉnh táo lại.
...... Từ từ, anh đang nói cái gì vậy?
Tạ Cảnh liền cười cười, "Thích."
Thích. Hô hấp của Giản Minh Chu cùng dồn dập theo nhịp tim, trước mặt không nói nữa, như đã ngủ.
Phòng khách nhất thời yên tĩnh.
Chỉ có ánh hoàng hôn vàng nhạt chiếu xiên trên ghế sofa, bụi mịn chậm rãi lơ lửng trong không khí.
Thế này là gì đây......
Mặt Giản Minh Chu đỏ bừng, rũ mi xuống.
Đáng yêu, thích, chờ mong, ôm.
Có vẻ như một cảm xúc nào đó đang càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn trong sự mập mờ này.
Nhưng Tạ Cảnh lại chưa nói gì cả.
Rõ ràng mà lại mơ hồ.
Anh có nên xác nhận lại không, là do anh suy nghĩ quá nhiều, hay là... Tạ Cảnh thật sự thích anh.
Một lúc lâu sau, Giản Minh Chu mới thở hắt ra.
Lần nữa cầm truyện tranh lên để dời đi sự chú ý. Sau khi bình tĩnh lại, anh dần dần đọc say sưa.
......
Không biết đã trôi qua bao lâu, trước mặt hơi cử động.
Sự chú ý của Giản Minh Chu bị kéo về.
Sắc trời bên ngoài đã tối sầm, chỉ có một ánh đèn lặng lẽ chiếu lên người bọn họ.
Vòng tay quanh anh siết chặt hơn.
Tâm trạng của Giản Minh Chu lại nóng lên, anh cúi đầu nhìn, cố gắng nói chuyện một cách bình thường nhất có thể,
"Tiểu Cảnh, ngủ ngon không?"
Tạ Cảnh nghiêng người về phía trước, vùi nửa mặt vào áo phông. Nhìn anh, khóe miệng khẽ cong lên.
"Không."
Cậu nắm lấy tay Giản Minh Chu, ấn vào trái tim mình. Lòng bàn tay liền truyền đến nhịp đập hỗn loạn mà kịch liệt, "Cháu không ngủ được."!