Chú Không Thích "Gặm" Cái Này À

Chương 30: Mưu mô xả quyệt




Giản Minh Chu nhìn chằm chằm vào định vị một lúc lâu, sau đó hít một hơi thật sâu, "Tạm thời để nguyên liệu đấy đã, cậu nhỏ của cậu tới."

Tạ Cảnh hơi khựng lại, nhíu mày, "Cậu ấy đi đến đâu rồi?"

Giản Minh Chu, "Phòng bảo vệ."

Tạ Cảnh quay đầu, "?"

Anh không thể giải thích rõ trong dăm ba câu, mà dù có suy nghĩ kỹ lại thì cũng không thể giải thích được, đặc biệt là cái dáng vẻ kẻ nhặt rác khả nghi kia ——

Anh cũng không biết Tạ Trì đã xảy ra chuyện gì!

Tuy nhiên trong tâm trạng khó tả này, anh lại cảm thấy có chút may mắn: May mà Tạ Trì bị vướng chân.

Giản Minh Chu quay đầu dọn truyện tranh trên kệ cạnh TV, "Tiểu Cảnh, dọn hết sách đến cấm địa đi, sau đó khoá cửa lại."

Tạ Cảnh ừ một tiếng, cánh tay dài duỗi ra bê gần hết chồng truyện tranh lên. Nghiêng đầu nhìn anh,

"Tại sao lúc trước cháu tới chú không khoá cửa?"

Ánh mắt Giản Minh Chu bình tĩnh, "Hai người không giống nhau."

Tạ Trì... Là giống chó Husky*.

*Husky là loài chó rất hiếu động, nhiều năng lượng, thích quậy phá

Sau khi thu lại bầu không khí cấm kỵ này, hai người dọn dẹp một chút rồi ra ngoài, đi đến phòng bảo vệ chung cư để vớt người.

Phòng bảo vệ nằm ngay bên cổng chính chung cư.

Tới cửa, Giản Minh Chu chuẩn bị tâm lý xong, sau đó đẩy cửa đi vào ——

Bước vào cửa, thì thấy một người đàn ông cao lớn chất phác ngồi trên một chiếc ghế băng nhỏ. Bên dưới khuôn mặt có gen ưu tú, vẫn còn một chút trong trẻo. Sau lưng anh cột một bó cành cây, dưới chân là một cái bao tải lớn, bên trong còn có cái gì đó đang cựa quậy.

Tóm lại nhìn qua muốn đáng ngờ bao nhiêu thì đáng ngờ bấy nhiêu.

Nhân viên bảo vệ chọc chọc vào bao tải, "Đây là cái gì?"

Tạ Trì lập tức lo lắng kêu rên, "Đừng chọc đừng chọc! Cua mà chết thì không ăn được ——"

Khi anh lo lắng quay người lại, cành cây sau lưng lập tức "Loạt xoạt" quẹt vào tài liệu trên bàn làm việc! Tài liệu và cành cây bỗng chốc rơi tan tác xuống mặt đất.

"......"

Giản Minh Chu đứng ở cửa nhắm mắt.

Vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đủ, thật muốn tìm nơi có phong cảnh tươi đẹp để biến mất.

Giây tiếp theo, Tạ Trì đã phát hiện ra anh, "Minh Chu! Tạ Cảnh!! Cứu với!!!"

Giản Minh Chu hít sâu một hơi bước vào.

Tạ Cảnh hơi ngừng lại, rồi cũng im lặng vào theo.

Hai người đi đến trước mặt Tạ Trì, Giản Minh Chu suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Cậu đang làm gì thế?"

Tạ Trì triển lãm, "Chịu đòn nhận tội, nhìn đi!"

"...... Vậy bây giờ cậu là tội lỗi chồng chất rồi."

Bọn họ trò chuyện rất quen thuộc, nhân viên bảo vệ thấy thế thì chần chừ, "Anh Giản, vị này... Thật sự là người thân của anh à?"

Giản Minh Chu liếc nhìn gương mặt lạnh lẽo của Tạ Cảnh, "... Tạm thời là vậy."

Tạ Trì:.

"Ôi xin lỗi, hiểu lầm!"

Nhân viên bảo vệ lập tức xin lỗi, thả người đi.

Tạ Trì tủi thân bức xúc, "Mấy người có thấy người nhặt rác nào đẹp trai như tôi chưa!"

Nhân viên bảo vệ nghiêm nghị nói, "Nghề nghiệp không phân chia theo vẻ bề ngoài."

"......" Tạ Trì lập tức nghẹn lời.

Giản Minh Chu nhìn không nổi nữa, nhẹ nhàng thúc giục, "Nhanh đi thôi, nói ít đi một chút."

Mấy người ra khỏi phòng bảo vệ.

Ánh nắng chiều chiếu xuống, anh nhìn khuôn mặt có chút tang thương của Tạ Trì, trong đầu thế mà hiện lên một câu: Lại được nhìn thấy mặt trời.

"Ném cành cây đi."

"Thế không được, đây là thành ý chịu đòn nhận tội của tôi."

Giản Minh Chu nhìn về phía Tạ Cảnh, Tạ Cảnh cụp mắt, hờ hững nói "Ném đi, cậu nhỏ, trong khi cháu còn có thể kiểm soát được tay mình."

"......" Tạ Trì rầm rầm ném cành cây đi!

Ném xong, anh lại theo thói quen đưa cái túi lớn cho Tạ Cảnh, "Này Tiểu Cảnh, cầm đi."

Giản Minh Chu dịu dàng, "Không phải cậu tới chịu đòn nhận tội à?"

Tạ Trì, "À đúng, để tôi tự xách."

-

Sau bao thăng trầm cuối cùng cũng về được đến nhà.

Tạ Trì mở túi cua ra, bên trong vẫn còn đang bò lổm ngổm, "Vừa đi công tác ở thành phố F về, lập tức đi bắt những con cua béo nhất từ ao của bạn mang đến cho hai người!"

Anh liền nhìn Tạ Cảnh, ho nhẹ, "Lần trước chúng ta suy xét không tốt."

Tạ Cảnh nhìn hai giây, không biết là do mệt mỏi hay là do tấm lòng cao thượng, nặng nề buông tiếng thở dài, "Quên đi."

Tạ Trì thở phào nhẹ nhóm, lại vui mừng hớn hở trở lại:

"Này thế buổi tối các các ăn gì? Mang cua ra ăn đi!"

"Ăn lẩu." Giản Minh Chu nói.

Anh ta lúng túng, "Ah? Thế cua để nuôi trước à?"

...... Nuôi cái gì, xem chỗ anh là thuỷ cung à.

Giản Minh Chu đang cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Tạ Cảnh hỏi,

"Chủ nhỏ, tối nay chú có muốn ăn không?"

"Nếu không thì nhân lúc còn tươi làm một ít đi."

Trước mặt ừ một tiếng, Tạ Cảnh cúi người bắt cua, "Vậy làm một nồi lẩu, cháu lại nấu thêm món cua chiên tị phong đường*. Đúng lúc cậu nhỏ tới, thêm chút đồ ăn."

* Cua chiên tị phong đường (tiếng Trung: 避風塘炒蟹; Hán-Việt: Tị phong đường sao giải; tiếng Anh: Typhoon shelter crab), là một món ăn được phục vụ trong nhiều nhà hàng Trung Hoa ở Hồng Kông, được cho là có nguồn gốc từ khu neo đậu tránh trú bão. Món này thường được chế biến từ thịt cua, tỏi, hành lá, ớt đỏ và đậu đen

Cậu nói xong thì quen thuộc đến quầy bếp.

Tạ Trì nhìn mà sững sờ sửng sốt.

Anh quay đầu chứng thực, "Đó có phải Tạ Cảnh không? Thật sự là Tạ Cảnh à? Nó có thể nấu được món ăn phức tạp như vậy sao?"

Giản Minh Chu xác nhận, "Tiểu Cảnh thật sự rất giỏi."

"Chậc chậc chậc..." Tạ Trì tấm tắc, lại đánh giá anh nói, "Tôi chợt nhận ra có phải cậu có thuộc tính gì đó không? Ở cùng cậu thì đều sẽ không nhịn được đút cho cậu ăn. Ngẫm lại lúc còn ở trong ký túc xá đại học, ba người chúng tôi đều......"

Đang nói, Tạ Cảnh đầu kia liếc nhìn anh một cái.

Giản Minh Chu cảm thấy như mình bị anh ta nói thành kẻ vô dụng, vội ngừng, "Được rồi, tới giúp tôi nấu lẩu đi."

Tạ Trì, "Ò, được."

...

Bàn ăn được đặt đối diện quầy bếp.

Tạ Cảnh trước mặt đang làm cua, Giản Minh Chu ở bên này xử lý nguyên liệu nấu ăn. Tạ Trì đi loanh quanh như một con Husky, ngửi chỗ này nhìn chỗ kia.

Một lúc thì gẩy gẩy túi nilon, một lúc lại nhìn Giản Minh Chu dọn bàn.

"Cái gì đây? Wow... lợi hại quá."

Ngay lúc anh suýt chút nữa tựa đầu vào vai Giản Minh Chu, người đối diện cuối cùng cũng bùng nổ! Tiếng dao chặt vang lên ——

"Cậu nhỏ."

Tạ Cảnh nhìn thẳng vào anh, "Nếu cậu không có việc gì thì ngồi xuống đợi cơm đi."

Tạ Trì rụt đầu lại, ủ rũ nói, "Ò."

Anh quay người đi vào phòng khách, Giản Minh Chu chợt cảm thấy tay chân mình lại có thể phát huy tiếp được. Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên giọng nói,

"Trên sofa còn có truyện tranh à? Của ai thế, Tạ Cảnh cháu cũng đọc truyện tranh à?"

Quầy bếp trong phòng ăn lập tức lặng như tờ.

Moẹ nó!!! Giản Minh Chu suýt chút nữa thì bóp nát thịt viên: Bí mật của anh trai!

Anh cố gắng bình tĩnh quay đầu lại, "Tạ Trì ——"

Tạ Trì còn cách quyển truyện tranh khoảnh ba bước, dừng lại quay đầu, "Sao thế?"

Tim Giản Minh Chu đập thình thịch trong lồng ngực, giọng điệu ôn hòa, "... Ép chút nước trái cây giúp tôi, có cam trong tủ lạnh." Tạ Trì xoay người đi tới, "Được."

Đợi đến khi bóng người cách xa khu vực nguy hiểm.

Giản Minh Chu thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tạ Cảnh. Lại thấy Tạ Cảnh đang nhìn mình, khoé miệng thoáng hiện ý cười.

...... Còn cười được à!

Anh nhìn chằm chằm vào người kia, Tạ Cảnh liền trực tiếp bật cười.

Tạ Trì đang lấy cam quay đầu, kinh dị, "Hử? Tạ Cảnh, là cháu cười à???"

Tạ Cảnh nhàn nhã làm cua, "Cậu nghe nhầm rồi, cậu nhỏ."

"......"

Thừa dịp hai người nói chuyện, Giản Minh Chu lặng lẽ lẻn vào phòng khách, nhét cuốn truyện tranh nguy hiểm xuống dưới đệm ghế.

Giấu truyện tranh xong, anh vô thức giơ tay quạt quạt lỗ tai:

... Nóng quá.

-

Một nồi lẩu, một đĩa cua được bê lên bàn.

Ba người ngồi vào bàn, khói nóng quẩn quanh, ánh sáng dịu nhẹ, bầu không khí khá là ấm áp hài hoà.

Trên bàn đặt nồi lẩu, muôi vớt ở chỗ Giản Minh Chu. Anh vừa vớt hai viên thịt viên lên, Tạ Trì liền quen thuộc thò qua, cầm bát ra hiệu,

"Minh Chu, vớt vớt."

"......"

Từ ngữ quen thuộc gợi lại ký ức không vui.

Giản Minh Chu nhìn anh thật sâu rồi đổ cho anh hai viên thịt.

Ăn được hai miếng, Tạ Trì lại thò qua, "Vớt cho tôi con tôm nữa."

Niệm tình người tới là khách, Giản Minh Chu rộng lượng chìa tay. Nhưng còn chưa đụng tới muôi, một cái tay khác đã duỗi tới nhặt chiếc muôi từ đối diện lên,

"Để cháu."

Anh ngước mắt lên thì thấy Tạ Cảnh ở đối diện, dáng người cao thẳng, thong dong vớt hai miếng cho Tạ Trì, sau đó duối tay về phía anh:

"Chú nhỏ, đưa bát cho cháu."

Anh ngẩn người, đưa bát qua, "Cảm ơn."

Tạ Cảnh vớt tôm, cá viên, còn chu đáo tránh phần ớt cay, chất đầy cái bát nhỏ đưa cho anh. Tiện thể cũng đổ đầy nước trái cây cho anh.

Dây chuyền phục vụ vừa mượt mà vừa đúng chỗ.

Cuối cùng, còn thuận miệng hỏi Tạ Trì, "Hồi ở ký túc xá các cậu cũng đút chú nhỏ ăn thế này à?"

Giản Minh Chu khựng lại: Nghe thấy đấy.

Tạ Trì từ trong bát ngẩng đầu lên, "Hả? Cũng không......" Anh tìm từ, "Cơm bưng nước rót tận miệng như vậy."

Tạ Cảnh ừ một tiếng, không nói thêm nữa.

Giản Minh Chu liếc nhìn Tạ Cảnh, lại nhìn Tạ Trì bên cạnh: Đột nhiên nhớ người năm đó mang cơm cho mình cũng tạm coi là cần cù gan dạ, vẻ mặt dễ gần.

Nhưng không biết vì sao, lập tức bị Tạ Cảnh chiếm lấy ——

Thế nhưng lại có vẻ khá là ham ăn lười làm.

Anh nhẹ nhàng kìm nén cảm giác quen thuộc này xuống: Ảo giác thôi.

Nồi lẩu trên bàn sôi sùng sục, bên cạnh còn một đĩa cua chiên, Giản Minh Chu nhân lúc còn nóng, lại gắp mấy miếng để nhấm nháp.

Anh gặm rất nhanh, một miếng nửa con.

Tạ Trì quay đầu nhìn thấy, chợt vui vẻ, "Cậu nhớ tới một chuyện, miệng Minh Chu quả thật nhét rất giỏi."

Giản Minh Chu suýt chút nữa thì nghẹn!

Anh lập tức đoán được người kia muốn nói gì, nhưng trong miệng anh vẫn còn nhét nửa con cua ——

Chưa kịp ngăn cản, đã nghe Tạ Trì nói:

"Có lần đại học bọn cậu mở một lớp học mở, Minh Chu mang theo một quả táo nhỏ, bọn cậu mới đánh cược xem cậu ta có thể ăn hết quả táo trong một miếng không, cậu ta không chút do dự nhét vào miệng ——"

Tạ Cảnh dừng đũa, cực kỳ hứng thú, "Ồ, đánh cược gì?"

"Cược nếu cậu ta thắng, bọn cậu sẽ gọi cậu ta một tiếng anh."

"......" Trước mặt dường như đột nhiên im lặng, "Sau đó thì sao?"

Tạ Trì khặc khặc cười to, "Sau đó cậu ta bị gọi lên trả lời câu hỏi!"

Tạ Cảnh lập tức bật cười, quay đầu đi.

Đầu ngón tay Giản Minh Chu khẽ run, nhìn thẳng vào anh ta, "Tạ, Trì."

Anh cảm thấy gáy mình nóng bừng: Cái chuyện ngu ngốc này! Lại nói ra trước mặt Tạ Cảnh!!

Làm anh hít thở không thông, hơi nóng từ từ dâng lên.

Tạ Cảnh rất nể tình đứng dậy, thu dọn bát đũa, "Cháu đi dọn dẹp rửa bát."

Nói xong thì đi về phía quầy bếp.

Giản Minh Chu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tạ Trì.

Tạ Trì chậm rãi thu lại nụ cười quá ngang ngược, ngồi phịch xuống ghế vỗ vỗ bụng,

"Được rồi, không làm phiền Minh Chu nữa."

... Ha ha, nên phiền đã phiền xong rồi.

Giản Minh Chu liếc mắt một cái.

Trên bàn ăn nhất thời yên tĩnh lại.

Bọn họ quay mặt về phía quầy bếp, vừa lúc có thể thấy Tạ Cảnh đang quay lưng về phía bọn họ thu dọn bát đũa.

Một lúc sau, Giản Minh Chu nghe thấy Tạ Trì gọi mình một tiếng. Anh quay đầu, thì thấy trong mắt Tạ Trì hiện lên chút vui vẻ yên tâm,

"Sau khi đến chỗ cậu, dường như Tiểu Cảnh đã thay đổi rất nhiều."

Anh sửng sốt, rồi nhìn theo anh mắt của người kia.

Tấm lưng rắn chắc của Tạ Cảnh hơi nhúc nhích, lộ ra một phần gáy và vẻ chững chạc vượt tuổi. Giản Minh Chu nhìn, trái tim có gì đó khẽ động.

Sau đó nghe Tạ Trì nói, "Trở nên càng trâu ngựa hơn."

"......"

Một lúc lâu sau, Giản Minh Chu nhẹ nhàng mở miệng, "Cẩn thận, đừng để Tiểu Cảnh lại nghe thấy nữa."

"?"Tạ Trì, "Áu."

-

Cơm nước xong, Tạ Trì lại nằm trên ghế sofa.

Quần áo Tạ Cảnh bị dính dầu khi xào cua.

Giản Minh Chu bảo cậu đi thay trước, còn mình thì gọt hoa quả ở quầy bếp.

Anh cắt một đĩa dưa hấu mang ra, thấy Tạ Trì đang chán nản ngồi trên ghế sofa:

"Aizz...... Không có việc gì làm. Này, không phải vừa rồi có quyển truyện tranh ở đây à, truyện gì thế?"

Giản Minh Chu đá vào góc bàn!

Suýt chút nữa thì hất cả đĩa dưa hấu vào mặt anh ——

Anh ổn định lại tư thế, đặt đĩa dưa hấu xuống, "... 《 Thiếu Niên Điền Kinh 》, Tiểu Cảnh cất đi rồi."

"Ồ. Nghe có vẻ hay, cho tôi mượn đọc chút đi."

"Vậy chờ Tiểu Cảnh ra thì hỏi cậu ấy thử."

Nửa phút sau, Tạ Cảnh thay quần áo xong đi ra.

Giản Minh Chu lập tức đi tới, "Tiểu Cảnh." Anh kéo người sang một bên, ngẩng đầu nhỏ giọng nói, "Nhanh, lấy quyển《 Thiếu Niên Điền Kinh 》cho cậu nhỏ của cậu đi."

Chiếc đèn trần bên trên lặng lẽ chiếu sáng.

Tạ Cảnh im lặng một lát, hầu kết giật giật, quay đầu đi chỗ khác, "...... Không có quyển truyện này."

"........." Cái gì?

Giản Minh Chu nhìn góc nghiêng rõ nét của cậu, sau một lúc lâu, đầu óc mới hoàn hồn lại!

Vậy lúc ở phòng thay đồ ——

Sau lưng còn truyền đến tiếng của Tạ Trì, "Đã tìm được quyển《 Thiếu Niên Điền Kinh 》 chưa?"

Giản Minh Chu cảm thấy có gió lốc đang tụ lại trong mắt mình. Anh nhìn Tạ Cảnh, giọng nói như tắm mình trong gió xuân,

"Vậy cậu còn có cái gì? "Tiểu Tướng Môn Ném Đĩa", "Hoàng Tử Chạy Vượt Rào"?"

Tạ Cảnh, "......"!