Chú Không Thích "Gặm" Cái Này À

Chương 24: Chạm nhau




Dưới cái nhìn chăm chú, Giản Minh Chu cảm thấy mặt mình nóng bừng ——

Xem cái gì! Những thứ 18X cấm kỵ kia à?

Anh không khỏi thầm ảo não: Bản thân luôn bị những lý do thuận miệng của mình làm vướng chân!

Chiếc túi mang về từ triển lãm đồng nhân để ở bên cạnh.

Giản Minh Chu nhìn ánh mắt trước mặt, lấy ra mấy thứ có vẻ bình thường nhất trong đống goods,

"Mấy cái này cho cậu."

"Không cần, không thể cướp..." Tạ Cảnh nhớ lại từ vựng vừa học được hôm nay, " "Cơm" của chú nhỏ." Sau đó giơ tay đẩy về, dáng vẻ cực kỳ hiểu chuyện, "Cháu mượn truyện tranh đọc thử."

Ý cậu là gì, mượn!

Giản Minh Chu kinh hoàng nhìn cậu: Giọng điệu tự nhiên lễ phép như vậy, người không biết còn tưởng cậu muốn mượn《 Tứ thư ngũ kinh 》đấy.

Hơn nữa Tạ Cảnh học được từ "Cơm" từ khi nào vậy?

Một tay anh còn đang cầm cuốn truyện tranh vừa tiện thể lôi ra khi lục túi. Tạ Cảnh liền vui vẻ hài lòng hỏi,

"Chọn cho cháu quyển này à?"

Giản Minh Chu hoàn hồn:!

"Không phải." Anh rút quyển truyện tranh lại, chậm rãi mà kiên định nói, "Nghe tôi nói này Tiểu Cảnh, đừng đọc cái này."

"Tại sao?"

"Tạ Trì... Cậu nhỏ của cậu sẽ cắn chết tôi."

"......"

Tạ Cảnh cụp mắt nhìn anh một lát, nhẹ giọng nói, "Chú nhỏ, BL là tự cháu muốn xem, không có ai ép buộc cháu cả. Cháu là người trưởng thành, biết mình muốn gì."

Đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng dừng lại trên người anh.

Giản Minh Chu vừa xúc động vừa khó tả:

...... Thứ cậu muốn là BL à?

Tuy lời nói có lý nhưng chắc chắn anh không thể chia sẻ truyện tranh BL cho người ta được. Giản Minh Chu quay người cất truyện tranh đi, lại chọn một thứ đồ trang trí đưa qua,

"Được rồi, tặng cậu cái này."

Đốt ngón tay cân xứng móc một vòng treo, bên dưới là một hình người chibi: Sơ mi trắng, mái tóc đen mềm mại, trên mặt còn có hai vết ửng hồng đáng yêu.

Tạ Cảnh bất giác cong môi, có chừng có mực ngừng trêu chọc, giơ tay nhận lấy nhìn xem,

"Chú nhỏ, đây là nhân vật trong truyện tranh nào vậy?"

Giản Minh Chu giản lược, "Thầy giáo trong《 Thầy giáo 》."

Tạ Cảnh quan sát cẩn thận rồi nói, "Khá là xinh, có hơi giống chú nhỏ."

...... Giống chỗ nào chứ, đây là thụ tóc đen!

Giản Minh Chu hơi nhíu mày, còn chưa kịp phản bác thì lại nghe Tạ Cảnh nói với vẻ rất yêu thích, "Để cháu nghĩ xem, nên treo trên cặp hay treo vào móc chìa khoá thì tốt hơn?"

"........." Giản Minh Chu hít vào một hơi.

Anh cảm thấy Tạ Cảnh tới là để khiêu chiến trái tim của mình.

Anh một tay đè người kia lại, "Tiểu Cảnh, đây là goods trong truyện tranh BL, cậu treo ở đâu cũng đều không ổn lắm."

Tạ Cảnh như thể hoàn toàn không để ý, cong môi nói, "Ồ, nhưng đây là món quà đầu tiên chú nhỏ tặng cho cháu, cháu muốn treo nó lên."

Cậu vừa nói vừa đứng dậy, "Cháu nhận nó nhé, cảm ơn chú nhỏ."

Giản Minh Chu há miệng nhìn người kia đi ra ngoài.

Sau một lúc lâu anh mới hoàn hồn. Không biết bởi vì cảm thấy xấu hổ hay là vì điều gì khác, anh sờ lên mặt, thấy nó đỏ bừng nóng rực.

-

Tới thứ hai, cuộc họp thường kỳ kết thúc.

Một đám người trùng trùng điệp điệp trở về ban biên tập.

Vượt qua deadline cuối tháng, văn phòng đã trở lại với bầu không khí yên bình tốt đẹp, hoa thơm chim hót, như tắm mình trong gió xuân.

Giản Minh Chu vừa ngồi xuống, một cái bút máy liền chọc tới ——

"Sao lại block tôi trên WeChat!"

Hạ Diệp đứng trước bàn làm việc lạnh lùng liếc nhìn, giống như cơn gió lạnh duy nhất ở nơi yên bình này.

"......" Còn không biết xấu hổ mà hỏi.

Giản Minh Chu nghe thế thì bay ra một tiếng nhẹ nhàng uyển chuyển, "Ha ha."

Văn phòng đang rảnh rối đến phát khùng, một đám người nhất thời nghe tin lập tức hành động. Tiểu Ngư núp sau màn hình máy tính, "BE* rồi à?"

*Bad Ending

Thiến Thiến hăng hái, "Sau đó sẽ đến gương vỡ lại lành!"

Giản Minh Chu không để ý đến đám biên tập có óc tưởng tượng phong phú này, đưa bản báo cáo ra, "Xem cái này trước đã."

Block thì block, việc công vẫn phải xử theo phép công.

Hạ Diệp nhận lấy nhìn xem, "Các hạng mục công việc đều đã xác nhận rồi. Tháng này có một chuyến công tác, còn có một đợt teambuilding. Nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ nộp đơn xin kinh phí."

Anh ta nói xong cũng không cam lòng yếu thế mà bổ sung một tiếng, "Ha ha."

Giản Minh Chu rộng lượng nhìn lại, "Xác nhận."

Sau khi phối hợp hoàn thành một số công việc và hoàn thiện bản thảo, dưới sự gột rửa của công việc nghiêm túc, cả hai người đều bình tĩnh lại một chút.

......

"Ok, công việc đã xong."

Hạ Diệp nhắc lại chuyện cũ, "Vậy nên tại sao lại block tôi?"

Giản Minh Chu im lặng.

Hạ Diệp quan sát vẻ mặt của anh, phút chốc khoé miệng nhếch lên, tay đẩy mắt kính, giữa "Block vĩnh viễn" và "Niềm vui nhất thời" dứt khoát chọn cái sau, "Chẳng lẽ là bị tôi nói trúng?"

"Đứa bé sống cùng cậu ——"

Giản Minh Chu thở hổn hển, suýt chút nữa thì chọc bút bi qua: Quả nhiên là tại cái miệng quạ đen của cậu ta!

Anh chết cũng không chịu thừa nhận, bình tĩnh nói, "Không phải."

Hạ Diệp cười khẩy, "Cậu đỏ mặt."

Giản Minh Chu mím môi, "Cậu lừa tôi."

Trong ánh nhìn quật cường giao tranh, Tiểu Ngư đi ngang qua, lại bắt đầu tự biên tự diễn, "Áu áu áu, Chủ biên với phó biên đang nói chuyện gì thế! Mặt Phó biên đỏ bừng rồi ~~"

Giản Minh Chu, "........."

Hạ Diệp bình tĩnh, "Chuyện về một người đàn ông khác."

Tiếng gào khóc bậy bạ nhất thời im bặt! Tiểu Ngư lộc cộc lùi lại vài bước, lộ ra vẻ mặt vừa chấn động vừa máu chó, sau đó vỗ về trái tim đang bay vút,

"Em đi uống nước để bình tĩnh lại đã."

Dọa lui Tiểu Ngư ăn ngũ cốc.

Giản Minh Chu cạn lời nhìn Hạ Diệp, "Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy."

Gì mà một người đàn ông khác, Tiểu Cảnh vẫn là......

Anh đột nhiên dừng lại, nhớ tới ngày đó Tạ Cảnh ở trong phòng sách, thân hình cao lớn ngồi xổm bên cạnh, nghiêng đầu nhìn sang nói mình đã trưởng thành rồi.

Đang chìm trong suy nghĩ, giọng nói của Hạ Diệp nhè nhẹ từng đợt từng đợt truyền đến, "Sau khi trộm gặm truyện tranh BL bị bạn cùng phòng phát hiện, tôi......"

Giản Minh Chu phút chốc thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Ánh mắt anh bình tĩnh, đáp lễ, "Sau khi thấy đối thủ một mất một còn cầm truyện tranh BL trong tay, tôi......"

Hạ Diệp, "?"

Hạ Diệp, "Hà Lộ Thần muốn đọc truyện tranh BL?"

Giản Minh Chu không nói gì, nhìn anh với vẻ bí hiểm.

Hai bên nhìn nhau, Tiểu Ngư uống nước xong lại bay trở lại, "Vẫn đang nói về người đàn ông kia à?"

Giản Minh Chu quay đầu, "Không, chuyển sang một người khác rồi."

Tiểu Ngư lập tức như bị sét đánh! Hồn bay phách lạc lướt đi, trong không khí bay tới một tiếng nỉ non, "Bọn họ điên hết rồi......"

...

Trò hề nhàm chán này kết thúc hẳn vì công việc.

Công việc tháng mới một lần nữa kéo ban biên tập về lại quỹ đạo, ai về vị trí của người nấy. Mãi đến thời điểm tan tầm lúc năm giờ chiều, Hạ Diệp mới vung tay lên, đại phát từ bi,

"Được rồi, tan làm ——"

"Hôm nay có liên hoan, không quên chứ?"

Mọi người trong văn phòng reo hò: Yeah yeah yeah!!!

Giản Minh Chu không quên, chỉ là quên nói cho Tạ Cảnh biết. Lúc này anh mới vừa dọn đồ vừa gửi tin nhắn cho ai đó ——

【 Minh Chu 】: Tiểu Cảnh, tối nay văn phòng chúng tôi liên hoan, tôi không ăn cơm tối ở nhà nhé. (*^^*)/

Tin nhắn nhanh chóng được trả lời: Vâng, liên hoan vui vẻ ^^

-

Tại sân thể dục trường đại học F, buổi huấn luyện vừa kết thúc.

Tạ Cảnh cúi đầu trả lời tin nhắn, mỉm cười.

Hà Tập quay đầu nhìn thấy, "... Cậu đang cười cái gì đấy? Cười trông thật buồn nôn."

Tạ Cảnh quay sang cậu, nụ cười trở nên lạnh lẽo.

Cậu tức khắc rùng mình, "Bây giờ thì bình thường rồi."

Tạ Cảnh cất điện thoại, vẻ mặt rất tuỳ ý giải thích, "Chú nhỏ gửi tin nói buổi tối không về nhà ăn cơm."

"Anh ấy không về cậu vui vậy à?"

"......"

Chu Hứa Dương nghe vậy không chịu nổi đá cậu ta một cái. Sau đó ngầm hiểu quay đầu nói, "Ồ, anh Minh Chu thân với cậu thật, buổi tối không về ăn cơm cũng phải nói với cậu một câu, còn chưa bao giờ nói với Hà Tập!"

Anh tự cảm thấy bản thân cân bằng các mối quan hệ khá tốt.

Vừa dứt lời, Tạ Cảnh và Hà Tập đồng thời nhìn cậu: "Buổi tối anh ấy/chú ấy không về, nói với Hà Tập/tôi làm gì."

Chu Hứa Dương:......

Bỏ qua chủ đề không thể giải quyết này.

Hà Tập nói, "Vậu nếu tối nay anh Minh Chu không về, mấy người chúng ta cũng đi liên hoan đi, cuối tuần này thi đấu rồi, phải ăn thật ngon mới được!"

Cậu quay lại gọi mấy người khác, "Sao nào?"

Tạ Cảnh thờ ơ, "Thế nào cũng được, các cậu quyết định đi."

...

Địa điểm liên hoan của ban biên tập do Thiến Thiến chọn.

Là một nhà hàng kết hợp rất nổi tiếng mới khai trương gần đây.

Giản Minh Chu vừa theo bọn họ vào cửa, đã thấy bên trong cửa hàng rộng rãi sạch sẽ đặt những chiếc bàn ăn dài, bầu không khí cũng rất tốt, khá thích hợp cho những buổi tụ tập đông người.

Bọn họ chọn một chiếc bàn gần cửa ngồi xuống.

Đều là người quen, sau khi ngồi xuống thì khí thế ngất trời. Ai gọi món thì gọi món, ai nói chuyện thì nói chuyện.

Tiểu Phù ngồi bên cạnh Giản Minh Chu lấy ra một tấm thẻ xốp cỡ lòng bàn tay cắm vào hộp khăn giấy! Bên trên viết một hàng chữ màu đen:

【 Ban biên tập truyện tranh đam mỹ đến liên hoan】

Giản Minh Chu nheo mắt, "Đây là cái gì?"

Tiểu Phù giơ ra, "Cho buổi liên hoan của chúng ta có cảm giác trang trọng, là vinh dự tập thể."

Anh nhẹ nhàng nhắm mắt, "...... Đừng làm thế."

"Anh xấu hổ à Phó biên?" Tiểu Phù kích động vỗ bàn, "Chuyện tình yêu! Không đáng xấu hổ!"

"Nhưng vẫn thấy xấu hổ."

"......"

Nhưng xét thấy tấm thẻ không lớn, không đến trước mặt thì cũng chú ý không đến, Giản Minh Chu đành mặc kệ cô.

Món ăn lần lượt được đưa lên bàn.

Đám người ban biên tập trò truyện rôm rả, sau khi mấy cốc bia trôi xuống bụng, bầu không khí càng trở nên sôi nổi hơn.

"Còn có kế hoạch đêm thất tịch trong tháng này!"

Thiến Thiến đặt mạnh ly bia xuống bàn, "Tôi thậm chí còn chưa phát triển được tình yêu của mình! Thế mà lại phải lên kế hoạch cho tình yêu của người khác!"

"Cái gì!" "Cô đang yêu  ——?"

Chủ đề đầy tin đồn tức khác được lan rộng.

Giản Minh Chu đang lặng lẽ bóc tôm thì chủ để trên bàn đột nhiên lại chuyển sang anh:

"Còn Chủ biên và Phó biên thì sao?"

Thiến Thiến quay đầu, "Tuy rằng bình thường chúng em hay đùa giỡn, nhưng còn chưa hỏi, hai anh có chính cung chưa?"

Giản Minh Chu dừng tay: Chính cung gì?

Tiểu Ngư lớn tiếng nói, "Hôm nay em nghe được! Giữa bọn họ lần lượt có người đàn ông khác!"

Cả bàn cùng hít khí: "Hai anh có nhiều đàn ông như vậy à!"

Chủ đề càng ngày càng thái quá, Giản Minh Chu không nghe nổi nữa, bật thốt lên, "Nào có nhiều như vậy? Chỉ có hai người."

Anh nói xong thì nín thở, im lặng hai giây.

Trên bàn lặng ngắt như tờ. Sau đó bùng nổ!

Giản Minh Chu lặng lẽ run rẩy:...... Không phải! Không có!!!

Hạ Diệp ngồi sang một bên, tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, "Tôi sẽ không giúp cậu thu dọn cục diện rối rắm này đâu."

Đám người bên này thì ồn ào truy hỏi: "Là ai! Người đàn ông kia kia là ai ——"

Cửa nhà hàng đột nhiên truyền đến động tĩnh.

Âm thanh quen thuộc truyền tới, "Cậu Tạ nói, tối nay cậu Tạ sẽ thanh toán hoá đơn!"

Ngay sau đó là tiếng reo hò ầm ĩ.

Giản Minh Chu giật mình ngẩng đầu.

Chỉ thấy một nhúm tóc vàng bước vào cửa, bóng người vụt qua. Tạ Cảnh đeo balo một bên vai, lười nhác tùy ý đi đằng sau.

Anh chậm rãi trợn to mắt: Mẹ nó, sao đám người Tạ Cảnh cũng đến đây!

Ánh mắt cụp xuống, Tạ Cảnh như cảm nhận được mà nhìn lại.

Ngay khi đối diện với Giản Minh Chu, dường như cậu cũng ngẩn người. Sau đó ánh mắt đảo qua, lại rơi vào tấm thẻ xốp rõ như ban ngày bên cạnh anh:

【 Ban biên tập truyện tranh đam mỹ đến liên hoan 】

Hà Tập, "Tạ Cảnh, cậu đang nhìn gì thế......"

Giản Minh Chu chợt hoàn hồn, vung tay một cái! Chém hai chữ 【 đam mỹ 】 ra  ——

Cùng lúc đó, Hà Tập quay đầu nhìn thấy anh, lập tức hưng phấn chạy tới, "Hey! anh Minh Chu!"

Giản Minh Chu tự nhiên úp hai chữ "Đam mỹ" xuống chỗ ngồi, bình tĩnh nói, "Hey."

Tạ Cảnh, "......"!