Xe taxi hơi xóc nảy khi đi qua đoạn đường có vạch kẻ.
Giản Minh Chu đột nhiên trợn mắt, lập tức tỉnh táo lại!
...... Anh đang nói cái gì vậy!?
Trong xe tối tăm không nhìn rõ vẻ mặt người bên cạnh, mọi thứ đều yên tĩnh. Giản Minh Chu cảm thấy toát cả mồ hôi: Sao Tạ Cảnh lại không nói gì, cậu ấy nhận ra rồi à?
Không sao, chỉ cần bản thân không đề cập tới, cứ để nó tự nhiên trôi vào quên lãng......
Đang định mở miệng, ghế trước chợt truyền tới tiếng ho nhẹ.
"Khụ." Tài xế giả bộ lơ đãng phát ra tiếng tương tự như âm thanh điều hướng, "Chuẩn bị đi vào đoạn đường sáng."
Giản Minh Chu, "........."
Toàn bộ hàng ghế sau, "........."
Bọn họ không hề định miệng đối miệng! Câu nhắc nhở này thật sự không cần thiết!
Bây giờ cuối cùng anh cũng có thể hiểu được cảm xúc của Hà Lộ Thần.
Trong sự im lặng khiến người ta không thở nổi, bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhẹ như không nén được.
Xe đúng lúc đi vào đoạn đường sáng, ánh đèn bất ngờ chiếu vào trong xe. Giản Minh Chu quay sang, thì thấy gương mặt anh tuấn mang ý cười của Tạ Cảnh được ánh đèn chiếu sáng.
"Đang thắc mắc tại sao cháu không nói gì đúng không chú nhỏ?"
"......" Giản Minh Chu.
Trong lòng anh chấn động: Lại cố ý! Đang đùa anh à!
Tạ Cảnh vẫn cong môi, ung dung nhìn anh. Nội tâm anh bình tĩnh lại, quay đầu nhẹ nhàng nói, "Đúng vậy, dù sao đây cũng là lần trò chuyện cuối cùng của chúng ta."
Tạ Cảnh, "......"
Mãi cho đến khi xuống xe, Giản Minh Chu vẫn giữ nụ cười như tắm trong gió xuân, thậm chí còn đánh giá năm sao cho tài xế lái xe, "Anh là một người rất tốt."
Tài xế dự thính toàn bộ hành trình, hết sức lo sợ, "... Cũng không tốt như anh nói."
Giản Minh Chu lắc đầu, "Không thể tốt hơn được nữa."
Xe taxi rời đi, Tạ Cảnh đi phía sau anh, nghiêng đầu hỏi, "Chú nhỏ, vừa rồi cháu đùa hơi quá, chú giận à?"
Anh rất bình thản, "Sao có thể chứ."
"Nhưng chú cười như..." Tạ Cảnh đánh giá vẻ mặt anh, tìm từ, "Gió xuân tháng hai như cây kéo."
"......"
Giản Minh Chu lại bị từ ngữ tinh tế kỳ diệu của cậu làm kinh diễm.
Anh vừa định nói thêm gì đó thì một bàn tay to lớn đã che trên đầu anh. Lúc này trời vẫn còn mưa bay bay, Tạ Cảnh từ trên cao nhìn xuống,
"Không bằng về trước rồi nói?"
Giản Minh Chu nuốt lời định nói xuống, vỗ vỗ cậu ý bảo không cần che, "Đi thôi."
Vài bước trở lại chung cư, mở cửa nhà ra.
Hai người đều bị dính nước mưa, Giản Minh Chu lấy khăn tắm cho bọn họ. Anh vừa lau mặt, vừa nhìn Tạ Cảnh đang lau cổ, có bờ vai rộng và tấm lưng rộng.
Tuy trên xe anh khó khăn tiếp nhận câu nói kia, nhưng bây giờ phải nói thế nào ——
Anh không tức giận, mỉm cười chỉ là màu sắc tự vệ của anh thôi?
Dưới cái nhìn của Tạ Cảnh, chắc hẳn đó chỉ là trò đùa trong sáng vô tư giữa những người cùng giới.
Chỉ vì bản thân biết nhiều hơn một chút về BL, nên mới cảm thấy ngượng ngùng vi diệu như vậy.
Giản Minh Chu nghĩ nghĩ, lau tóc nói,
"Tiểu Cảnh, tôi không giận, nhưng mà về sau không thể tuỳ tiện nói đùa kiểu vậy với con gái được."
Tạ Cảnh không thể hiểu được mối quan hệ đồng giới, đổi thành nam nữ thì chắc là hiểu.
Tạ Cảnh dừng một chút nhìn qua, khăn tắm che một nửa gương mặt của cậu, "Cháu biết, cháu sẽ không nói đùa kiểu này với con gái."
Giản Minh Chu yên tâm: Tốt quá, quả nhiên hiểu được.
Tạ Cảnh: "Hơn nữa, hiếm có người "mồm mép" thành ra như vậy."
"......" Giản Minh Chu khôi phục ánh mắt ôn hoà trầm tĩnh, "Rồi, mau đi tắm đi."
Tạ Cảnh cười, "Chú tắm trước đi."
-
Hôm sau Giản Minh Chu không cần đi làm, lúc rời giường Tạ Cảnh đã ra ngoài.
Anh ăn bữa sáng muộn, thu dọn một chút.
Đang nghĩ xem có nên làm gì không thì điện thoại bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Hà Tập.
【 Hà Tập 】: Anh Minh Chu, hình như Tạ Cảnh hơi bị cảm. Nhưng cậu ta sống chết không chịu thừa nhận, nằng nặc đòi tiếp tục tập luyện.
Bị cảm? Giản Minh Chu ngẩn người.
Là bởi vì hôm qua dính mưa, sau khi về nhà Tạ Cảnh lại để anh đi tắm trước......
Anh trả lời tin nhắn rồi đi đến trường học.
Một đường quen thuộc tìm được sân tập huấn, trên sân thể dục vẫn phân thành mấy tổ huấn luyện học sinh như cũ. Lúc này trời rất nắng, tiếng còi thổi ầm ĩ.
Giản Minh Chu từ một bên đi tới.
Hà Tập quay đầu thấy anh, đang định hét lên gọi thì bị Chu Hứa Dương túm về! Chu Hứa Dương đi tới, "Anh Minh Chu."
Giản Minh Chu hỏi, "Tạ Cảnh đâu?"
Chu Hứa Dương chỉ vào phía cuối khu nghỉ ngơi, mơ hồ có thể thấy bóng dáng quen thuộc, "Trạng thái không tốt, huấn luyện viên cho cậu ấy nghỉ ngơi."
Trái tim Giản Minh Chu bị nhấc lên, "Nghiêm trọng lắm à?"
Chu Hứa Dương ngập ngừng, "Chạy 200 mét chậm hơn bình thường 0.2s."
"......"
Anh không hiểu rõ khái niệm thời gian của sinh viên điền kinh.
Giản Minh Chu chào hỏi với hai người, rồi đi về phía Tạ Cảnh. Người sau đang ngồi trên mặt đất, hai tay đặt trên đầu gối cúi đầu nghỉ ngơi.
Một bóng râm đổ xuống trước mặt, Tạ Cảnh ngẩng đầu, sau khi thấy anh thì có vẻ sửng sốt, "Chú nhỏ, sao chú lại tới đây?"
"Nghe nói cậu bị cảm."
Dứt lời, ánh mắt hai người chạm nhau, trong đầu đồng thời hiện lên câu nói ngày hôm qua: Bọn họ sẽ vì mắc mưa mà ngày hôm sau không thể tham gia thi đấu......
Không khí nhất thời có chút khó tả, Tạ Cảnh mở miệng trước:
"Hà Tập lén báo cáo à?"
Giản Minh Chu nhớ lại câu "Cứng đầu trời sinh" của Hà Tập trên WeChat, đổi sang một từ khác,
"Cậu ấy nói cậu có tinh thần vững vàng nghị lực, không bao giờ bỏ cuộc."
"Tô vẽ quá mức đấy chú nhỏ."
"......"
Cậu đang nói thì lại cúi đầu ho.
Giản Minh Chu nhìn vẻ mặt của cậu, mặt trời chiếu xuống, cổ hơi đổ mồ hôi, có chút ửng đỏ, không biết là do nắng hay do bị sốt.
Anh áp mu bàn tay kiểm tra, lông mi Tạ Cảnh giật giật.
"Hình như hơi nóng, nhưng nhiệt độ cơ thể cậu vốn dĩ hơi cao. Tôi đưa cậu đến phòng y tế kiểm tra nhiệt độ trước đã."
Tạ Cảnh còn muốn từ chối, nhưng Giản Minh Chu đã bình tĩnh nói, "Trong truyện tranh thiếu niên, nhưng nhân vật chính cứng đầu... Tinh thần vững vàng nghị lực cuối cùng đều vì bị ốm khi tập luyện mà không thể tham gia thi đấu."
Bóng người vụt qua, Tạ Cảnh đứng lên đi về phía phòng y tế.
"Chú nhỏ, cứ khuyên cẩn thận thì cháu sẽ nghe, đừng đột nhiên giải phóng linh hồn ngôn ngữ nữa."
"......" Giản Minh Chu.
Tới phòng y tế, bên trong không có ai.
Trong phòng y tế sạch sẽ ngăn nắp có mùi thuốc thoang thoảng, một bên là bàn làm việc và tủ thuốc, một bên là màn che giường, phía sau có mấy chiếc giường y tế. Giản Minh Chu tìm được nhiệt kế, kéo tay Tạ Cảnh, "Đo nhiệt độ cơ thể trước."
Nhiệt kế dán vào, cánh tay Tạ Cảnh hơi run lên.
"?"
Giản Minh Chu ngẩng đầu, có chút mới lạ. Dù sao trông Tạ Cảnh dường như không hề có nhược điểm, "Tiểu Cảnh, chẳng lẽ cậu sợ nhột à?"
"Tại lạnh." Tạ Cảnh kẹp nhiệt kế nói, "Chỗ không hay chạm đến thường nhạy cảm hơn bình thường."
"Ồ, còn có chỗ nào nữa?" Giản Minh Chu thuận miệng hỏi, cậu chuyện dừng lại trong giây lát. Lời này bất giác có vẻ hơi......
Trước mặt yên lặng hai giây, anh đang định chuyển sang đề tài khác.
Tạ Cảnh bỗng nhiên mỉm cười, cụp mắt liếc nhìn, "Vành tai."
...
Sau khi đo nhiệt độ xong, nhiệt kế hiển thị: 37.2 độ.
Nhiệt độ cơ thể Tạ Cảnh hơi cao, nhiệt độ này cũng không được coi là sốt.
Giản Minh Chu thở phào nhẹ nhõm, thấy bác sĩ còn chưa về, liền đăng ký vào sổ rồi tìm thuốc cảm thường dùng cho cậu uống, "Cậu uống xong thì nằm một lát."
Tạ Cảnh ngửa đầu uống thuốc, nói, "Ừ." Cậu uống xong lại mím môi hỏi, "Vậy còn chú?"
"Hôm nay tôi không có việc gì nên sẽ ở lại đây với cậu."
"Cảm ơn chú nhỏ."
Tạ Cảnh nói xong thì đi vào giường trong nằm xuống.
Giản Minh Chu chờ bên ngoài, buồn chán nhìn xung quanh một vòng: Phòng y tế ngăn nắp sạch sẽ, cảnh tượng kinh điển trong truyện tranh vườn trường......
Trong đầu nảy ra suy nghĩ, anh lại lấy điện thoại chụp ảnh tư liệu.
Phòng y tế ở tầng một, cửa sổ mở rộng, nhìn thẳng ra bên ngoài. Anh vừa chuẩn bị chụp ảnh, thì một bóng người đột nhiên chui từ cửa sổ ra ——
Người kia mặc áo blouse trắng, thân thủ mạnh mẽ nhảy lên khung cửa sổ.
Cùng lúc đó, Giản Minh Chu ấn nút chụp.
Tách tách! Hai người nhìn nhau qua camera, đồng thời im lặng. Trong bầu không khí đình trệ, nhất thời không biết ai chấn động hơn ai.
Một lát sau, Giản Minh Chu xóa ảnh chụp, đặt điện thoại xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Người đối diện cũng khôi phục bình thường, nhảy lên và đáp xuống đất bằng tư thế đại bàng tung cánh.
Sau đó đứng dậy phủi phủi quần áo, bộp bộp.
Giản Minh Chu nhìn bảng tên trước mặt anh: Phòng y tế - Đoạn Đình Phương
Hoá ra là bác sĩ trường học.
Bác sĩ nhìn khoảng 30 tuổi, rất giống hình tượng bác sĩ học đường điển hình trong truyện tranh. Ngũ quan đoan chính trưởng thành, đeo một chiếc kính không gọng. Trên cằm có chút râu nhưng lại trông không hề lôi thôi.
Giản Minh Chu không khỏi nhìn về phía cửa sổ sau lưng anh, "Sao anh lại..."
Đoạn Đình Phương mỉm cười nho nhã, "Khi thượng đế đóng một cánh cửa, ngài sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa sổ......"
Giản Minh Chu mím môi, "Cửa là tôi đóng."
Đoạn Đình Phương, "........."
"Đường thẳng là đoạn đường ngắn nhất giữa hai điểm." Anh ta nhanh chóng tìm thêm một cái cớ khác cho lối tắt của mình, lại nhảy qua chủ đề này,
"Vậy nên, chào anh, bị bệnh gì?"
Câu chửi thề cuồn cuộn như nước sông lại phải nuốt vào vì Tạ Cảnh còn đang nghỉ ngơi.
Giản Minh Chu chỉ chỉ bên trong, nhẹ giọng nói, "Học sinh bị cảm đang ngủ, tôi là người giám hộ."
Bác sĩ trường thở hắt ra, "Ồ......"
Hai người không còn gì để nói.
Bác sĩ trường quay đầu và ngồi xuống bàn làm việc.
Giản Minh Chu thấy anh ta lấy giấy bút ra tập trung viết gì đó nên không quấy rầy người ta làm việc nữa, anh ngồi ở bên kia lấy điện thoại ra giết thời gian.
Nửa phút sau, một bóng râm đổ xuống trước mặt anh.
Giản Minh Chu ngước lên thì thấy bác sĩ bước tới gần và đưa cho anh một tờ giấy, trên đó có vẽ các đường kẻ ngang dọc tạo thành ô vuông.
Anh liếc nhìn:?
Bác sĩ nói bằng giọng gió, "Nếu không có việc gì thì chơi cờ caro với tôi đi."
Giản Minh Chu:.........
Ba phút sau, hai người ngồi vào bàn.
Giản Minh Chu lấy một chiếc bút bi, bắt đầu chơi loại cờ caro đơn giản nhất. Đối phương chơi khá hay, đường cờ đều cao chót vót giống như anh.
Anh dần dần chìm đắm trong đó......
Đến khi trên bàn có một chồng giấy dày, cuối cùng bên cạnh cũng truyền đến tiếng động.
Giản Minh Chu quay đầu, thì thấy Tạ Cảnh đang vén màn giường đi ra ngoài.
Tạ Cảnh vừa có một giấc ngủ trưa, giữa hàng lông mày lười nhác như có chút khó chịu gắt ngủ.
Ánh mắt cậu rũ xuống, dường như bị cảnh tưởng khó hiểu trước mắt làm cho sững sờ, ngay sau đó cậu đi tới trước bàn, quét qua một xấp giấy bên trên, "Chú nhỏ..."
"Suỵt." Bác sĩ tập trung tinh thần, "Xem cờ không được nói."
Giản Minh Chu khiếp sợ ngước mắt lên: Đó là bệnh nhân của anh đấy! Tốt xấu gì cũng phải hỏi một câu chứ!
Anh cẳt ngang, "Xem Tiểu Cảnh trước đã."
Bác sĩ đành phải bất đắc dĩ bao dung đứng dậy nhìn Tạ Cảnh, "Ừm, nam sinh viên thể dục, cơ thể khoẻ mạnh, tràn đầy sinh lực," Anh ta nhướng mi, "Không có vấn đề gì lớn."
Tạ Cảnh nhìn anh ta bằng vẻ mặt vô cảm.
Giản Minh Chu trợn mắt: Cơ thể khoẻ mạnh, tràn đầy sinh lực, một đấm hạ gục một bác sĩ.
Anh liếm môi dưới hỏi Tạ Cảnh, "Cảm thấy thế nào?"
Tạ Cảnh hờ hững, "Khá tốt, có sức chiến đấu."
...... Anh biết ngay mà.
Tuy nhiên sức khoẻ của Tạ Cảnh vẫn tốt, thật sự không có vấn đề gì nghiêm trọng. Đoạn Đình Phương lấy thêm ít thuốc cho cậu, rồi xua tay đuổi hai người ra ngoài.
Ra khỏi phòng y tế, hai người sóng vai nhau bước đi trên lối nhỏ.
Tạ Cảnh cầm theo túi thuốc nhìn về phía trước, "Chú nhỏ, chú ngồi chơi cờ caro với tên bác sĩ kỳ quái kia 40 phút?" Cậu lại nhíu mày, "Anh ta thật sự là bác sĩ trường học à?"
"Chắc thế, thủ pháp lật mí mắt cậu trông rất chuyên nghiệp."
"......"
Tuy nhiên Giản Minh Chu cũng cảm thấy đối phương là một chủng loại thần kỳ. Nhưng có lẽ do Đoạn Đình Phương cho anh cảm giác hình tượng truyện tranh quá mạnh, anh vậy mà lại có độ chấp nhận rất cao ——
Dù sao có không ít nhân vật chính trong truyện tranh BL là bác sĩ và giáo viên trường học.
Anh bước qua hành lang, nhìn ánh sáng rực rỡ ở lối ra phía trước, "Thỉnh thoảng cũng có bác sĩ học đường mang thuộc tính này, đưa vào trong truyện tranh thì sẽ là..."
Tạ Cảnh quay đầu nhìn anh.
Anh chợt kéo suy nghĩ của mình về, "... Bác sĩ kỳ dị."
Tạ Cảnh như thể không nhịn được cười, quay đầu nói, "Thật ra cũng không kỳ quái như vậy."
Giản Minh Chu tạm thời quản miệng mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm, "Ừ."
Đi vài bước nữa là ra khỏi hành lang, ánh nắng rực rỡ chói chang bên ngoài chiếu thẳng tới, phút chốc chiếu sáng đường băng màu đỏ và thảm cỏ xanh trước mặt.
Cây cối ven sân xào xạc đung đưa, mang theo tiếng hô hào trong lòng anh:
Thiếu chút nữa là lại mồm mép tép nhảy rồi.
Một người cẩn thận như mình, gần đây xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ vì anh càng ngày càng thân thiết với Tạ Cảnh, nên mới dần dần thả lỏng cảnh giác, buông lỏng một chút......
Không, cũng không hoàn toàn như vậy.
Hình như bắt đầu từ sự kiện Lusen.
Giản Minh Chu ngẫm nghĩ, đây quả thật là một điềm xấu!