Nước trong bể bơi không dâng lên, âm thanh nháy mắt biến mất.
Giản Minh Chu ngã xuống nước bị sặc mấy ngụm.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng nước lớn vang lên ngay cạnh! Sau đó, một cánh tay khoẻ mạnh ôm lấy eo anh và nâng anh lên.
Rào! Hai người trồi lên mặt nước.
"Khụ, khụ......" Giản Minh Chu ho hai tiếng, bám lấy vai đối phương theo bản năng. Tiếng tim đập mạnh mẽ truyền đến từ người kề sát bên cạnh, mang theo nhiệt độ cơ thể hơi cao.
Âm thanh xung quanh bắt đầu trở nên rõ ràng:
"Anh Minh Chu, Tạ Cảnh!"
Tạ Cảnh? Tầm nhìn của Giản Minh Chu vẫn còn mờ mịt vì nước.
Nhưng cảm giác dưới lòng bàn tay anh thật ấm áp, bờ vai rộng lớn như vậy, chắc hẳn là Tạ Cảnh không sai được.
Hà Tập nằm bò trên bờ, "Không sao chứ, kéo hai người lên nha?"
Âm thanh khàn khàn từ người phía trước truyền đến, "Không cần."
Giản Minh Chu lau mặt, khi tầm nhìn khôi phục thì thấy Tạ Cảnh dùng một tay ôm anh bơi vào bờ. Một tay khác chống lên trên bờ, gân xanh nổi lên, trực tiếp chống người dậy.
Rào...... Nước trong hồ tràn lên.
Giản Minh Chu ngồi dưới đất ho khan hai tiếng.
Một bàn tay duỗi tới vỗ vỗ lưng anh.
Giản Minh Chu ngẩng đầu, thấy Tạ Cảnh rũ mắt, hốc mắt sâu thẳm ươn ướt, vẫn là vẻ mặt không chút nao núng như cũ.
Khiến anh cảm thấy khoảnh khắc nhịp tim đập nhanh lúc hai cơ thể dán sát vừa rồi có lẽ chỉ là ảo giác của chính mình.
Tạ Cảnh hỏi, "Chú nhỏ, chú sao rồi?"
"Không sao." Giản Minh Chu nhận khăn tắm Chu Hứa Dương đưa tới, lại nói, "Cảm ơn."
Thấy bọn họ không việc gì, người xung quanh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Hà Tập khôi phục bộ dáng vui vẻ, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, thẳng thắn khen ngợi, "Tạ Cảnh không hổ là chủ lực của đội điền kinh, chạy nhanh thật!"
Cậu khoa tay múa chân, "Cứ như vậy, vụt một cái ——"
Tạ Cảnh không nói gì, tóc mái dính bọt nước.
Giản Minh Chu nhìn cậu, "Tiểu Cảnh, sau này nếu còn xảy ra chuyện như vậy, cậu không cần phải nhảy xuống cứu tôi đâu......"
Ánh mắt Tạ Cảnh kiên định, "Cháu có thể cứu."
"Không, cậu nghe tôi nói." Giản Minh Chu đè cậu lại, "Tôi biết bơi."
"........."
Hai người lặng lẽ nhìn nhau vài giây.
Một lúc sau, Tạ Cảnh phá vỡ không khí, "Còn muốn uống nước nữa không?" Cậu vốn có ý tốt, nhưng hỏi xong lại im lặng.
Trong tình cảnh này, có vẻ mỉa mai kỳ lạ.
Giản Minh Chu nhẹ giọng, "Cậu thấy tôi còn cần uống nữa không."
......
Quần áo hai người đều ướt đẫm.
Hà Tập dẫn bọn họ vào trong phòng, "Áo phông hàng mẫu của công ty mẹ em, có hơn chục mẫu, hai người đi thay đi."
Tạ Cảnh lười nhác ừ một tiếng, "Quần thì sao?"
"Quần thường thì có, còn nội... Có máy sấy đấy."
"......"
Phòng thay đồ trên lầu.
Là một gian phòng riêng biệt có phòng tắm.
Máy sấy trong phòng tắm, Giản Minh Chu để Tạ Cảnh dùng trước.
Đồ lót khô rất nhanh, chờ khi anh thay ra, thì thấy Tạ Cảnh đang đưa lưng về phía mình mặc áo phông ——
Tấm lưng căng chặt hình tam giác ngược mượt mà, vạt áo đen tuyền phủ xuống, che khuất phần eo dưới.
Căn phòng yên tĩnh chỉ có hai người.
Giản Minh Chu cũng quay lưng lại, lấy áo phông trùm lên người.
Lớp mải mềm mại che phủ phần thân trên của anh, anh thò đầu ra khỏi cổ áo, suy nghĩ một chút rồi mở miệng, "Tiểu Cảnh, hôm nay cảm ơn cậu. Nhưng về sau loại chuyện này vẫn nên......"
"Chú nhỏ, chú không vui à?"
"Không phải không vui."
Giản Minh Chu buông vạt áo, mới phát hiện không biết Tạ Cảnh đã xoay lại từ lúc nào. Thật ra anh rất vui, thậm chí lúc ngoi lên khỏi mặt nước nghe được hai chữ "Tạ Cảnh", trái tim như bị đốt cháy.
"Chỉ là quá nguy hiểm, nhỡ lần sau sức tôi quá lớn......"
Nói được một nửa, trước mặt có hơi yên lặng.
Giản Minh Chu ngước nhìn, thì thấy Tạ Cảnh im lặng cúi đầu. Ngay sau đó, đối phương kéo tay anh, siết chặt trong lòng bàn tay mình, lòng bàn tay khô ráo ấm áp dán chặt vào tay anh.
Tim anh hơi thắt lại, liếc nhìn, "Tiểu Cảnh, cậu......"
Giây tiếp theo, nắm lấy tay anh bẻ ngoặt sang một bên ——
"?" Giản Minh Chu:!!
Cổ tay đột nhiên bị bẻ mà không kịp chuẩn bị khiến anh muốn bẻ lại theo phản xạ. Nhưng bàn tay nắm chặt tay anh vừa rộng lớn vừa có lực không hề có chút nhúc nhích nào.
Tạ Cảnh nhẹ nhàng bẻ một cái, dừng lại, "Sức lớn?"
Giản Minh Chu, "........."
Anh mím môi, vỗ vỗ, "Tôi biết rồi, buông ra đi."
-
Hai người thay quần áo xong thì xuống lầu.
Áo phông freesize mặc trên người Tạ Cảnh có hơi chật, nhưng Giản Minh Chu mặc thì vừa to vừa rộng.
Vừa đi ra ngoài, em gái đã bật ra câu, "Gapsize...!"
Mí mắt Giản Minh Chu giật giật.
Hà Tập vẫn còn hào hứng lặp lại, "Đúng đúng, anh Minh Chu và Tạ Cảnh, hai ngươi Gapsize!"
"......"
Giản Minh Chu nhẹ nhàng đổi chủ đề, "Chuẩn bị đồ ăn tối xong chưa?"
Buổi tối bọn họ định làm tiệc nướng BBQ ngoài trời.
Hà Tập liếc nhìn và nói, "Sắp xong rồi, nguyên liệu nấu ăn và nước chấm đều ở trong bếp, đến lúc đó chỉ cần mang bếp nướng BBQ ra ngoài là được —— Ấy," Cậu đột nhiên gọi Hà Lộ Thần.
"Buổi tối không có canh, anh họ, không thì anh nấu canh nhé?"
Hà Lộ Thần ngồi ở cuối bàn, không biết tay cầm một cuốn sách tiếng Anh từ lúc nào, "Nấu canh gì?"
"Món canh chua hải sản tuần trước anh tới nấu ở nhà chúng em ấy."
"......"
Dứt lời, Giản Minh Chu và Tạ Cảnh đồng thời nhìn nhau.
Giản Minh Chu hít một hơi, nhẹ nhàng lùi lại nửa bước: Hoá ra túi cà chua đó là cậu muốn ăn à!
-
Cuối cùng không đủ hải sản nên Hà Lộ Thần nấu một súp ngô kem.
Có đúng vị nguyên bản hay không thì không biết, nhưng rất giải cay.
Đến giờ ăn tối, bọn họ bày nguyên liệu nấu ăn, bếp nướng BBQ ra bãi cỏ, xung quanh có đèn trang trí.
Khả năng nấu nướng của Giản Minh Chu không tệ lắm nên chủ động đi nướng BBQ.
Khói trắng bốc lên trong tiếng dầu xèo xèo, hoà cùng ánh đèn xung quanh đêm tối. Tiếng vui đùa ầm ĩ vang lên trước mặt, náo nhiệt sôi nổi.
Anh nướng được nửa chừng thì Nghê Nhiên đi tới hỏi, "Anh Minh Chu ăn chưa? Em lấy cho anh một ít nhé?"
"Không sao, anh cũng đang ăn."
"Nhưng em thấy anh......"
Đang nói, bên cạnh Giản Minh Chu có thêm một người.
Tạ Cảnh cầm đĩa đứng một bên, cầm một xiên mề gà nướng đưa qua, "Chú nhỏ, ăn cái này nhé?"
Giản Minh Chu nghiêng đầu cắn, "Ừ."
Lúc này hai tay anh đều đang bận, bầu không khí xung quanh lại mờ tối và thư thái. Thế nên anh cảm thấy ăn đồ ăn trên tay Tạ Cảnh là một chuyện đương nhiên.
Nghê Nhiên nhìn Tạ Cảnh đút cho người ta thì yên tâm rời đi.
"Còn muốn ăn gì nữa không?" Tạ Cảnh hỏi.
Giản Minh Chu liếc nhìn bàn ăn, sau đó thoáng thấy một góc trắng trong bóng đêm mờ mịt, "Đó là gì thế, có bánh mì à?"
Tạ Cảnh nhìn lại, "Hình như là khăn ăn của anh họ Hà Tập tự mang đi."
Giản Minh Chu, "........."
Một bàn đồ nướng BBQ có thể ăn được rất lâu.
Đến khi bữa ăn kết thúc, bàn ăn được dọn dẹp sạch sẽ, một đám người liền bàn bạc xem ăn xong thì chơi trò gì.
"Chờ em một chút!" Hà Ngọc đột nhiên hét lớn, sau đó chạy vào biệt thự. Lúc đi ra thì trong lòng ôm một cái hộp lớn, "Chúng ta chơi máy Gacha* nhé ——"
*Gacha là cách rút gọn của từ Gashapon trong tiếng Nhật, là một máy đồ chơi tự động dùng xu để đổi quà trong máy, người chơi không biết được bên trong có gì vì đã được bọc trong một quả bóng
Cô lịch sự dừng lại, "Đi mà ~"
"......" Chu Hứa Dương đánh giá, "Máy Gacha?"
Giản Minh Chu nói, "Là vặn ra đồ ngẫu nhiên ấy."
Tạ Cảnh nhìn anh một cái, anh vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên nói, "Mỗi ban biên tập đều trang bị một cái. Trong này của em là vặn gì đó?"
Hà Ngọc đắc ý, "Đổi thành thật hay thách ~"
Mọi người:.........
Hà Ngọc leng keng thúc giục, "Nhanh nào nhanh nào!"
Mặc dù đã quen chơi trò thật hay thách, nhưng vặn Gacha nhìn có vẻ rất thú vị, vì thế mọi người ở đây đều lần lượt thực hiện.
Trong máy Gacha trộn lẫn các quả bóng ghi thật hay thách.
Đến phiên Tạ Cảnh, cậu vặn được nói thật:
Nói ra một người cậu có thiện cảm nhất ở đây.
Tạ Cảnh vốn là người đẹp trai và nổi tiếng.
Bạn bè xung quanh lập tức ồn ào: "Ồ ồ ồ ~~ mau nói cho bọn tôi biết đi!"
Giản Minh Chu ngồi bên cạnh, cũng khá tò mò.
Anh lướt nhìn các nữ sinh bên kia, đang đoán xem Tạ Cảnh thích kiểu gì thì nghe người ta mở miệng:
"À... Vậy thì chú nhỏ."
Giản Minh Chu thầm giật mình, quay đầu nhìn.
Tạ Cảnh cầm tờ giấy trên tay, mang theo nụ cười tuỳ ý.
Người xung quanh lập tức đập bàn
"Không được ——" "Không tính không tính!"
Chỉ có một giọng nói đột nhiên vang lên, bím tóc đuôi ngựa của em gái gần như bay lên, "Tính! Tính! Tính!!!"
Giản Minh Chu, "........."
Tạ Cảnh bình tĩnh ngồi xuống giữa những lời lên án công khai của quần chúng.
Trò chơi lại tiếp tục, trong một mảnh ầm ĩ, cậu nghiêng người nhỏ giọng nói với Giản Minh Chu,
"Giúp cháu chắn đạn nhé chú nhỏ."
Giản Minh Chu cũng đoán là như vậy, "Lần sau sẽ không nhẹ nhàng như thế đâu."
Tạ Cảnh cười thản nhiên, "Ồ, để lần sau lại nói tiếp."
Bọn họ đang nói thì bỗng thấy một trận thanh âm:
"Hát đi! Hát đi! Anh họ hát đi!"
"?" Lực chú ý của Giản Minh Chu bị kéo qua.
Chỉ thấy Hà Lộ Thần ngày ngủ đêm bay ngồi ở cuối bàn, cầm tờ giấy làm động tác "Im lặng".
"......" Anh tò mò không biết Hà Lộ Thần sẽ hát gì.
Lấy phong cách của anh ta, thì sẽ hát kinh kịch à?
Dưới bầu không khí yên tĩnh, Hà Lộ Thần đứng dậy hắng giọng, tao nhã mở miệng. Ngay sau đó, một chuỗi câu hát đẹp đẽ trôi chảy tuôn ra từ miệng anh......
Giản Minh Chu lại chấn động: Thế mà lại là tiếng Nga......! Hơn nữa anh ta còn có thể nhấp lưỡi*.
*Một kiểu nói liên tục các âm tiết riêng biệt
Anh quay đầu hỏi Hà Tập, "Anh họ cậu còn biết tiếng Nga à?"
Hà Tập nhìn có vẻ rất bình tĩnh, "Không vội."
Đợi Hà Lộ Thần hát xong, cậu vừa vỗ tay vừa nói, "Anh họ, anh hát thêm một lần nữa đi."
"Sao anh phải hát thêm lần nữa?"
"Để em nghe lại xem từ ngữ còn giống vừa nãy không."
"......" Hà Lộ Thần quay đầu né tránh, "Hừ."
Giản Minh Chu:...... Hoá ra là hát bừa!
Trò chơi lại tiếp tục trong bầu không khí làm xằng làm bậy này.
Đi hơn nửa vòng, cuối cùng cũng tới Giản Minh Chu.
Anh đặt một tay lên máy Gacha, còn có chút khẩn trương: Dù sao cũng vừa chứng kiền nhiều trường hợp thái quá như vậy.
Bộp. Một quả bóng lăn xuống, là thách.
Anh mở tờ giấy bên trong ra, thấy trên đó viết:
Gọi cho một người bạn ngẫu nhiên, nói cho người ta biết bây giờ mình đang say.
Nhất thời Giản Minh Chu không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay vẫn nghẹn khí ở cổ,.
Điểm kích thích ở màn thách này hoàn toàn phụ thuộc vào việc người bạn mình tìm được có đáng tin cậy không, liệu có thể vừa nghe thấy anh uống say thì sẽ đi vạch trần gốc gác của anh không......
"Ồ! Anh Minh Chu, anh muốn gọi cho ai?"
Hà Tập hiểu rất rõ, "Cuộc gọi kiểu này thường sẽ gọi cho đối tượng mập mờ ~"
"Tôi không có đối tượng mập mờ nào cả." Giản Minh Chu lấy điện thoại ra, "Tôi sẽ gọi cho bạn."
Tạ Cảnh nghe vậy nhìn qua, "Gọi cho cậu nhỏ à?"
Giản Minh Chu dừng một chút, nghĩ đến "Trâu ngựa", rồi "Khẩu vị mặn ngọt"......
Cuối cùng vẫn cảm thấy Tạ Trì rất không đáng tin.
"Quên đi." Anh trượt xuống cái tên Hạ Diệp, "Gọi cho Chủ biên đi."
Dù sao ban ngày anh vừa mới nói với Hạ Diệp là mình đang ở tiệc sinh nhật của bạn Tạ Cảnh, nên chắc trong lòng Hạ Diệp hiểu rõ.
Tạ Cảnh cụp mắt, ừ một tiếng.
Điện thoại được bấm số, xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
Sau một hồi nhạc chuông, thì nghe thấy giọng Hạ Diệp truyền ra từ ống nghe, "Có việc gì à?"
Giản Minh Chu điều chỉnh giọng điệu, "Tôi ở bên ngoài uống say rồi."
"......" Dứt lời, đối phương lâm vào khoảng lặng ngắn ngủi, như đang ấp ủ gì đó. Ngay sau đó có tiếng đập vào khung kính,
"Sau khi say rượu, tôi bị bạn cùng phòng......"
—— Tít! Điện thoại đã bị cúp máy.
Dưới cái nhìn chăm chú bốn phía, Giản Minh Chu bình tĩnh bổ sung, "... Để gọi lại."