Chú Không Thích "Gặm" Cái Này À

Chương 10: Tiệc sinh nhật




Lúc Giản Minh Chu tỉnh lại, cảm thấy mình đang gối lên một vị trí cực kỳ thoải mái.

Nhiệt độ cơ thể từ nơi kề nhau truyền đến, mang theo mùi sữa tắm thoang thoảng. Trong lúc vẫn còn mờ mịt thì anh vô thức cọ cọ, gương mặt cọ qua ——

Ngay sau đó phía dưới đột nhiên căng chặt.

"......" Ý thức đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.

Giản Minh Chu vừa mở mắt thì thấy mình đang dựa vào vai Tạ Cảnh, trán áp vào hõm vai người ta. Còn đối phương thì lặng lẽ cụp mắt xuống, một tay lướt điện thoại.

Trong lòng anh nhảy dựng! Xoạt một cái ngồi thẳng dậy.

—— Đợt đã, sao lại... Vì sao?

Anh lại dựa vào Tạ Cảnh mà ngủ quên mất vậy? Hơn nữa, có phải vừa rồi anh còn cọ qua cọ lại không......

"Chú nhỏ." Một giọng nói từ phía sau vang lên kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.

Màn hình điện thoại vừa tắt, Tạ Cảnh nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt rất tự nhiên, mang theo chút ý cười như có như không,

"Ngủ ngon chứ?"

Giản Minh Chu ổn định biểu cảm, nín thở, "... Tạm được."

Ánh mắt Tạ Cảnh dừng lại hai giây, sau đó thoải mái dựa lưng vào ghế sofa. Anh đèn chiếu lên đôi vai rộng lớn của cậu,

"Nếu mệt có thể ngủ thêm một lát."

Cậu nói ngủ thêm một lát, nhưng nghe như đang nói là có thể dựa vào cậu ngủ thêm một lát nữa.

Hình ảnh này chợt loé lên trong dầu Giản Minh Chu, rồi nhanh chóng bị dập tắt.

Nhưng anh nhìn vẻ mặt cực kỳ tự nhiên khi nói lời này của Tạ Cảnh, dường như không có ý gì khác. Lòng thầm thở dài một tiếng: Quả nhiên Tả Cảnh thẳng tắp, không hề có chút suy nghĩ sai lệch nào.

Anh cũng trở nên bình tĩnh, "Không cần, tôi đã tỉnh rồi."

Tạ Cảnh ừ một tiếng, đứng dậy.

"Vậy dọn dẹp một chút rồi ăn cơm thôi."

Cậu vừa nói vừa cúi người nhặt chiếc khăn đã gần khô trên mặt đất lên.

Bả vai vừa rộng vừa thẳng, ở khoảng cách gần như vậy, gần như có thể cảm nhận được lớp cơ bắp hơi mỏng bao trùm trên lưng dưới chiếc áo phông đen kia.

Giản Minh Chu liếc nhìn một cái, "Có làm vai cậu bị mỏi không?"

"Ừ, có chút."

"......"

Hoàn toàn không chút khách sáo.

Giản Minh Chu giơ tay, "Vậy để tôi xoa bóp cho cậu."

Đầu ngón tay vừa mới động tới bả vai qua lớp áo phông, đầu vai chợt căng cứng, anh nhanh chóng rút tay lại.

Tạ Cảnh quay người cười nói, "Đùa thôi. Vừa rồi mới là mức độ gì chứ."

Giản Minh Chu:...... Sinh viên thể dục. Được lắm.

Phần hamburger mua về đã nguội lạnh từ đâu.

Giản Minh Chu lại hâm nóng, hai người cuối cùng ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn tối.

Tướng ăn của Tạ Cảnh rất tốt. Cho dù là ăn loại thức ăn nhanh này, cũng sinh ra cảm giác đắt tiền.

Giản Minh Chu vừa cắn hamburger, vừa nhìn cậu.

Tay cũng rất lớn, có thể dễ dàng cầm chiếc hamburger bằng một tay......

Đang quan sát, người đối diện đột nhiên ngước mắt lên nhìn qua. Ánh mắt giao nhau, Tạ Cảnh mở miệng,

"Chú nhỏ, đang nhìn gì thế?"

Giản Minh Chu còn chưa trả lời, tầm mắt của đối phương lại rơi xuống.

Tạ Cảnh nhìn lát cà chua rơi ra một nửa, tri kỷ nhắc nhở, "Sashimi rau củ của chú sắp rơi xuống rồi kìa."

"........." Giản Minh Chu.

Anh quay qua cắn một miếng, "Cảm ơn."

-

Qua giữa tháng thì đống công việc chồng chất chợt giảm đi một nửa.

Hai ngày nay cuối cùng Giản Minh Chu cũng thoải mái hơn một chút.

Còn nghĩ ra sắp xếp cuối tuần thế nào thì Hà Tập đã gửi tin nhắn Wechat đến.

【 Hà Tập 】: Anh Minh Chu! Cuối tuần này là sinh nhật em, em có tổ chức một buổi tiệc sinh nhật tại nhà, anh có muốn tới chơi cùng Tạ Cảnh không!

【 Hà Tập 】: [ Nhe răng cười tươi như ánh mặt trời ]

Tiệc sinh nhật diễn ra vào thứ bảy.

Giản Minh Chu thấy vẫn kịp mua quà sinh nhật cho người ta, liền đáp lại một câu "Được".

Buổi tối Tạ Cảnh trở về sau buổi tập huấn.

Giản Minh Chu đang đứng bên cạnh bồn rửa uống nước, nghe thấy tiếng đóng cửa thì hỏi, "Tiểu Cảnh, cuối tuần là tiệc sinh nhật của Hà Tập à?"

Tạ Cảnh chống tay vài tường thay giày, nghe vậy ngước mắt, "Vâng, cậu ta đã gửi tin nhắn riêng cho chú rồi à?"

"Gửi rồi, nói mời rất nhiều bạn bè."

Giản Minh Chu hít một hơi, "Còn có em gái cậu ấy."

"Em gái cậu ta thì sao? Với chú..." Tạ Cảnh đi tới, dừng một chút, "Muốn kết bạn với em gái trên lý thuyết của chú?"

"........." Giản Minh Chu, "Ừ, đúng vậy."

Tạ Cảnh không rõ nguyên do, lại rơi vào im lặng.

Giản Minh Chu bỏ qua chủ đề này, hỏi Hà Tập thích cái gì.

Tạ Cảnh nói, "Cái gì cũng được, ăn chơi đều được."

Giản Minh Chu ghi nhớ, đột nhiên lại hỏi, "Đúng rồi Tiểu Cảnh, sinh nhật cậu là ngày nào, thích cái gì?"

Tạ Cảnh hơi sửng sốt, "Ngày 15 tháng 10. Không đặt biệt thích gì cả." Cậu nhếch môi, nhìn người đang đứng trước bồn rửa, "Chú nhỏ, chú muốn tặng quà sinh nhật cho cháu à?"

Ly thuỷ tinh phản chiếu ánh sáng nhỏ vụn, rơi vào đáy mắt cậu.

"Nếu nhà cậu tổ chức tiệc sinh nhật, tiện thể thì mời tôi." Giản Minh Chu nói.

"Cháu chưa bao giờ làm mấy thứ như tiệc sinh nhật này."

Âm thanh trước mặt khẽ đến mức Giản Minh Chu tưởng như nghe nhầm. Anh ngẩng đầu nhìn, suy đoán hồi lâu,

"...Vậy, "Tiệc mừng thọ" của cậu?"

"......" Tạ Cảnh nhẹ nhàng cụp mắt, "Cháu mới hai mươi thôi, chú nhỏ."

Vèo một cái đến cuối tuần.

Giản Minh Chu cầm theo quà sinh nhật cho người ta, cùng Tạ Cảnh xuất phát đến tiệc sinh nhật.

Anh mua một cái súng bắn đậu có thể phun ra socola.

—— Vừa là ăn vừa là chơi.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, gương mặt trước giờ vẫn luôn thong dong thản nhiên của Tạ Cảnh hiện lên vẻ kinh ngạc cảm thán hiếm thấy.

Hai người gọi xe qua. Tới nơi rồi, Giản Minh Chu mới biết Hà Tập thế mà cũng là thế hệ nhà giàu thứ hai ẩn mình:

Là một biệt thự lớn có bể bơi ở phía nam thành phố.

Lúc bọn họ đến đã có không ít khách tới.

Có thể thấy Hà Tập có quan hệ rất tốt với mọi người, mời rất nhiều bạn bè, nam có nữ có. Khung cảnh  vô cùng náo nhiệt, dào dạt hơi thở thanh xuân.

Giản Minh Chu và Tạ Cảnh đi thẳng vào biệt thự tìm Hà Tập.

Kết quả vừa đi qua phòng khách tới một lối ngoặt, thì thấy có một cô gái với hai bím tóc đang kéo tay Hà Tập, nói chuyện gì đó cực kỳ thân thiết.

Giản Minh Chu, "........."

Anh dừng chân, đáy mắt chấn động: CP sập phòng!

Tạ Cảnh thấy anh không nhúc nhích, gọi một tiếng, "Chú nhỏ?"

Một tiếng này dẫn đến sự chú ý của hai người kia.

Hà Tập quay đầu tiếp đón, "Tạ Cảnh, anh Minh Chu, hai người tới rồi! À, đây là em gái em Hà Ngọc!"

Suy nghĩ của Giản Minh Chu sống lại: Hoá ra là em gái.

Đúng lúc này, Chu Hứa Dương từ bên kia đi đến, gọi, "Hà Tập, pizza tới rồi, để ở đâu?"

"Để vào phòng khách đi."

"Ồ, anh Hứa Dương!" Em gái lập tức kéo Hà Tập nháy mắt ra hiệu với Chu Hứa Dương, "Hôm nay anh trai là của em, anh đừng có không vui nha ~"

Chu Hứa Dương khó hiểu, "Oh, được."

"......"

Giản Minh Chu chép miệng: Em gái, hoá ra em cũng gặm!

Anh bình tĩnh đưa quà qua, "Tiểu Tập, sinh nhật vui vẻ."

Tạ Cảnh cũng đưa qua, "Đây."

"Oa cảm ơn! Ôi chao anh Minh Chu tới là được rồi..." Hà Tập nói được nửa chừng thì Hà Ngọc đứng bên cạnh tò mò ló đầu. Lúc này cậu mới nhớ tới câu giới thiệu bị cắt ngang ——

"À Tiểu Ngọc, đây chính là anh Minh Chu mà anh đã nói với em, còn kia là Tạ Cảnh bạn anh, bây giờ đang ở cùng với anh Minh Chu."

Dứt lời, khoé miệng Hà Ngọc lập tức nhếch lên, không nhịn được mà nhéo eo Hà Tập.

"Oái...!" Hà Tập, "Em làm gì thế?"

"Không không không có gì há há há ~"

Giản Minh Chu:...... Rồi, anh đã biết.

Anh liếc nhìn về phía vẻ mặt không chút thay đổi của Tạ Cảnh, may mà đối phương không hiểu, bằng không xấu hổ biết bao. Anh nhanh chóng xin phép rời đi trước khi ánh mắt của em gái trở nên nóng rực hơn,

"Chúng ta ra bên ngoài đi.

Tạ Cảnh gật đầu, "Được."

-

Bây giờ là buổi sáng.

Thời tiết rất tốt, ánh mặt trời chiếu vào khiến căn phòng sáng rực, xung quanh còn treo những tấm thiệp sinh nhật và bóng bay buộc ruy băng rực rỡ.

Bầu không khí trong đám thanh niên rất sôi nổi, Giản Minh Chu cũng là người giỏi trò chuyện nên cũng nhanh chóng hoà nhập vào trong đó.

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng đi tới vỗ bàn, "Chú nhỏ đẹp trai của Tạ Cảnh! Em biết anh, lần trước anh còn tới đưa giấy chứng nhận tập huấn tới cho cậu ấy!"

Giản Minh Chu nhìn về phía Tạ Cảnh ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi: Bạn cậu à?

Tạ Cảnh ngẩng đầu nói, "Nghê Nhiên."

Giản Minh Chu gật gật đầu nói, "Chào em."

Nghê Nhiên rất thích khuôn mặt của anh, cảm thấy cực kỳ có lợi cho đôi mắt của mình. Cô vô cùng kích động, "Ầy chú nhỏ, không đúng, em nên gọi anh là "Anh" hay là "Chú"? Anh......"

"Chú nhỏ." Tạ Cảnh đột nhiên mở miệng, "Mắt cháu có hơi đau."

Giản Minh Chu lập tức quay sang, "Sao thế?"

"Có lẽ là bụi bay vào mắt, để cháu đi tìm thuốc nhỏ mắt." Tạ Cảnh đứng dậy.

Giản Minh Chu không yên tâm về cậu, liền chào Nghê Nhiên rồi cũng đứng dậy theo, "Tôi đưa cậu đi."

"Cảm ơn chú nhỏ."

Hai người rời khỏi phòng khách tìm Hà Tập lấy thuốc nhỏ mắt, Hà Tập còn phải bận rộn sắp xếp một đống việc, thấy Tạ Cảnh không có vấn đề gì thì rời đi.

Bên trong phòng, Tạ Cảnh giơ tay nhỏ thuốc nhỏ mắt.

Đầu ngửa ra, hầu kết chuyển động. Cậu nhỏ xong thì cúi đầu chớp chớp mắt, lông mi ướt đẫm.

Giản Minh Chu nghiêng người lại nhìn, "Còn đau không?"

Lông mi rung động, Tạ Cảnh đột nhiên ngước mắt.

Hai mắt chạm nhau ở khoảng cách rất gần, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mắt Giản Minh Chu.

Nhìn nhau hai giây, Tạ Cảnh chợt cười nói, "Đúng rồi chú nhỏ, Nghê Nhiên chính là người lần trước hỏi cháu là chú có bạn gái không."

Giản Minh Chu bất ngờ không kịp phòng ngự, nghe mà sửng sốt.

Phản ứng đầu tiên: Không phải là người cùng sở thích. Nếu là em gái của Hà Tập, chắc chắn sẽ hỏi anh có bạn trai không.

"Nghĩ gì vậy?" Tạ Cảnh hỏi.

Giản Minh Chu lấy lại tinh thần, anh là một người cực kỳ ngây ngô trong vấn đề tình cảm, chỉ có thể cố gắng làm ra dáng vẻ thong dong.

"Không có gì, tôi không có suy nghĩ đó."

Tạ Cảnh chớp chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ anh, "Vâng, Nghê Nhiên cũng chỉ tuỳ tiện hỏi thôi."

"........." Giản Minh Chu.

Vậy thì nói với anh làm gì, đùa anh à!

Nhỏ thuốc nhỏ mắt xong, Tạ Cảnh liền trở lại phòng khách với Giản Minh Chu.

Trời đã gần trưa, trên bàn bày rất nhiều đồ ăn.

Bạn bè được mời đã đến đủ, tưng bừng nhộn nhịp tụ tập quanh bàn, Hà Tập cũng ngồi xuống giữa.

Cậu nâng ly, "Chào mừng mọi người tới tham dự đại thọ lần thứ hai mốt của tôi!"

Một đám người leng keng nâng ly, "Phúc như Đông Hải!"

Giản Minh Chu giơ tay lên nói với Tạ Cảnh, "Nhìn xem, tiệc mừng thọ của người hai mươi tuổi."

Tạ Cảnh, "........."

Một màn nâng ly lỗi thời kết thúc.

Giản Minh Chu nhìn xung quanh một vòng, nghiêng đầu hỏi, "Sao lại không thấy có bánh sinh nhật?"

Tạ Cảnh không trả lời, Hà Ngọc đột nhiên xuất hiện bên cạnh:

"Đã sai anh họ đi lấy rồi, nhưng anh họ vô dụng còn chưa tới!"

"......" Giản Minh Chu trầm trồ, "Nhà em có nhiều anh chị em nhỉ."

Hà Ngọc ngượng ngùng, "Hì hì!"

Hà Tập cũng không quan tâm một phần gia tộc còn chưa trở về, cứ để mọi người ăn trước.

Xung quanh lập tức trở nên náo nhiệt ồn ào, Giản Minh Chu đang cúi đầu nhai pizza, thì có tiếng gõ cửa biệt thự.

Cốc, cốc, cốc, ba tiếng.

Thiết kế mang theo cảm giác tao nhã lại có mấy phần điệu bộ, suýt chút nữa thì bị nhấn chìm trong âm thanh huyên náo ồn ào.

Vẫn nhờ Chu Hứa Dương ngồi gần cửa nhất nghe được, đứng dậy đi mở cửa, "Hà Tập, bánh kem và anh họ cậu tới rồi."

Cậu nói rồi mở cửa.

Giản Minh Chu đang ngậm pizza ngẩng đầu.

Cánh cửa mở ra, người tới mặc trang phục phù hợp, cầm theo một hộp bánh kem lớn, và nói bằng thứ tiếng Anh mượt mà:

"Hey~ Small Yi*, Happy Birth......"

*Tiểu Tập

Ánh mắt hai người xuyên qua đám đông và chạm nhau giữa không trung.

Tay Giản Minh Chu run lên suýt chút nữa không cầm nổi miếng pizza:

Lại gặp quỷ rồi. Đây không phải là chủ biên bộ phận văn học Hà Lộ Thần à!