Chú Không Thể Nhẫn

Chương 44: Ngọt ngào




Editor: Cẩm Hi

Diệp Dung trong nháy mắt kinh ngạc, đột nhiên mở to hai mắt, trên mặt thoắt cái đỏ bừng. Nhưng cũng may đây không phải nụ hôn đầu tiên của bọn họ, cô gái nhỏ vội vàng nhắm mắt lại, hàng lông mi thật dày nhẹ nhàng rung động, vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương, nhưng lại theo bản năng vươn tay ra, ôm lấy eo anh, ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn này.

Nhưng mà nụ hôn này lại có chút ngoài dự đoán của cô —— cánh môi dán lên môi cô nhẹ nhàng cọ xát vài cái, trên cánh môi lại đột nhiên bị liếm khẽ, truyền đến cảm giác ướt át. Cô gái nhỏ kinh ngạc một chút, theo bản năng hơi hơi mở miệng, người đàn ông lập tức tìm được cơ hội, đột nhiên dùng lưỡi mở khớp hàm của cô, không chút khách khí mà tiến quân thần tốc vào trong.

Nụ hôn này, cùng với nụ hôn tràn đầy ôn nhu che chở, lướt qua liền ngừng ở tết Nguyên Tiêu ngày đó, hoàn toàn không giống nhau —— hơi thở tràn đầy tính xâm lược của đàn ông cùng với hương vị của anh dường như chiếm lấy toàn bộ cảm giác của cô, làm cô trong nháy mắt dường như hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, chỉ có thể gắt gao nắm lấy vạt áo của anh, có chút gian nan đi theo từng tiết tấu hô hấp của anh.

Nụ hôn này dường như là mang theo hàm ý trừng phạt nào đó, tràn đầy chiếm hữu dục cùng tính xâm lược.

Diệp Dung cho rằng mình sắp hít thở không thông ở cái nụ hôn vừa dài vừa cường thế này rồi, ở một khắc trước khi sắp mất đi dưỡng khí rốt cuộc cũng được bị thả ra. Cô cảm thấy dường như mình đã bị rút đi hết sức lực toàn thân, có chút mờ mịt mà mở to hai mắt, từng ngụm từng ngụm kiệt lực hô hấp lấy không khí.

Cái hôn vừa rồi xác thật là có chút tàn nhẫn, hốc mắt của cô đều đã có chút phiếm hồng, đáy mắt tràn đầy ánh nước, rồi lại cố tình trong lúc nhất thời mất đi năng lực tự hỏi, mở to đôi mắt mèo tràn đầy ngốc nghếch không biết làm sao. Khuôn mặt vốn trắng nõn tinh xảo nay đã sớm thành một mảnh hồng nhạt, toàn bộ đều đã hồng tới tận cổ rồi, cánh môi ngày thường hồng nhạt lúc này đã chuyển sang một màu đỏ thắm.

Mục Nhạc thật vất vả mới buông được cô ra, vừa thấy nàng bộ dáng này của cô, bỗng nhiên liền cảm thấy càng thêm miệng đắng lưỡi khô, chỉ cảm thấy cái hôn vừa rồi lập tức làm trỗi dậy một khát vọng bí ẩn nóng rực nào đó trong lòng, rồi lại cảm thấy không đủ. Cổ họng người đàn ông khẽ nhúc nhích, rồi lại một lần nữa cúi xuống, dán lên môi cô —— nhưng lúc này đây, anh vẫn là bận tâm đến thân thể của cô, không dám làm quá mức, chỉ giống như nụ hôn đầu tiên của bọn họ, nhẹ nhàng dán lên cánh môi mềm mại của cô, ôn nhu cọ cọ.

Dưới cái hôn ôn nhu lại trấn an của anh, cuối cùng cô gái nhỏ cũng chậm rãi hồi thần lại, tuy rằng vẫn còn thở gấp đến lợi hại, nhưng ánh mắt đã thong thả chậm sáng lên. Cô vẫn còn thẹn thùng cực kỳ, đỏ mặt, mở to đôi mắt tràn ngập ánh nước có chút khẩn trương mà nhìn anh, tựa hồ là do dự trong chốc lát, lúc này mới có chút khẩn trương mà nhẹ nhàng gọi anh một tiếng:

"Chú nhỏ?"

"Lúc ở bên tôi còn dám nghĩ đến người đàn ông khác?" Mục Nhạc đặt trán mình lên trán cô, hơi hơi nheo nheo mắt lại, trong thanh âm còn mang theo nguy hiểm rõ ràng.

Có vẻ cô gái nhỏ hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, đột nhiên mở to đôi mắt, vội vội vàng vàng mà giải thích: "Chú nhỏ, cháu, cháu không có ý này..."

Thấy cô hình như đã thật sự nóng nảy, luống cuống tay chân giải thích, sợ bị mình hiểu lầm, tâm tình Mục Nhạc tâm tình lập tức liền tốt lên, ôm lấy cô, lại hôn hôn lên gương mặt cô, thấp giọng nở nụ cười.

—— bởi vì để ý anh, cho nên mới khẩn trương, sợ anh hiểu lầm.

Tiếng cười của anh hiển nhiên đã làm cho Diệp Dung nghi hoặc khó hiểu. Nhưng cô vốn dĩ chính là một cô gái vừa mẫn cảm lại vừa thông minh, đợi sự khó hiểu cùng khẩn trương qua đi, rồi thoáng nghĩ lại, rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận lại tiền căn hậu quả, lập tức thở phì phì đỏ mặt, trừng mắt liếc anh một cái:

"Chú nhỏ, chú, sao chú lại như vậy!"

Trước kia, rõ ràng đối với cô tốt như vậy, tại sao đến lúc làm bạn gái của anh, anh ngược lại liền khi dễ trêu đùa mình như vậy?

Cô gái nhỏ khó có được lúc tức giận mà nháo lên như vậy, thoạt nhìn so với bộ dáng ôn nhu ngoan ngoãn ngày thường sinh động hẳn lên. Mục Nhạc nhìn mà trong lòng cũng nóng lên, nhịn không được lại cúi đầu muốn hôn cô. Cô gái nhỏ lại có chút không vui mà phồng má lên, quay đầu tránh đi động tác của anh, khiến nụ hôn này của anh chỉ có thể dừng lại ở trên má cô.

Rốt cục lá gan cũng đã lớn hơn rồi... Hôn thất bại nên trong lòng Mục Nhạc có hơi tiếc nuối, nhưng vẫn là vui mừng chiếm thế thượng phong, không hề cảm thấy tức giận, ngược lại ý cười trên mặt lại càng thêm rõ ràng, ôm chặt lấy cô thấp giọng cười:

"Còn gọi tôi là chú nhỏ?"

Cái xưng hô chú nhỏ này, anh thật sự đã nghẹn lâu lắm rồi —— vừa rồi cô còn đỏ mặt, đáy mắt mang theo ánh nước tội nghiệp nhìn mình, cánh môi vốn nên hồng nhạt nay đã bị chính mình làm cho nhiễm ra màu đỏ thắm, một bên lại dùng thanh âm mềm mại mà gọi hai tiếng "Chú nhỏ", không thể phủ nhận là từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng đã sinh ra một loại cảm giác cấm kỵ.

Nhưng anh không muốn làm chú của cô, không muốn cô vẫn cứ theo bản năng mà đem quan hệ giữa bọn họ định nghĩa thành chú cháu.

Anh đã nhịn lâu lắm rồi, hiện tại rốt cuộc đã có thể danh chính ngôn thuận, đúng lý hợp tình đưa ra dị nghị, dù chỉ một khắc anh cũng không thể nhịn xuống được nữa.

Đầu óc Diệp Dung vẫn còn có chút phát ngốc, có chút ngốc trì mà nhìn Mục Nhạc trong chốc lát, thật vất vả mới tiêu hóa hết được ý tứ trong lời nói của Mục Nhạc, lập tức liền có chút khẩn trương —— cô hiểu rõ ý của Mục Nhạc, bọn họ hiện tại đã ở bên nhau, cô không nên lại gọi anh là chú, nhưng mà, nếu muốn trực tiếp kêu tên của anh...

"Cháu, cháu..." Cô gái nhỏ lắp bắp, có chút nói không ra tiếng.

Mục Nhạc thò đầu lại gần hôn lên khóe môi cô, "Săn sóc" mà đưa ra cho cô một kiến nghị thích hợp: "Trước em cứ gọi tôi là anh Tiểu Nhạc đi."

"Nhưng khi đó cháu còn nhỏ." Cô gái nhỏ đỏ mặt, lắp bắp mãi vẫn không thể kêu ra miệng cái xưng hô buồn nôn như vậy được, có chút khó xử mà giải thích, "Hiện tại cháu đều đã lớn như vậy..."

Qua sinh nhật năm nay là cô đã hai mươi tuổi rồi, nào có cô gái hai mươi tuổi nào lại đi gọi một người đàn ông ba mươi tuổi như vậy?

"Nhưng tôi cũng không phải chú của em." Người đàn ông bám riết không tha.

Cô gái nhỏ nhìn anh một cái, thần sắc khó xử.

"Thật sự không gọi?" Mục Nhạc hơi hơi nheo lại đôi mắt, thần sắc có chút nguy hiểm.

Cô gái nhỏ có chút sợ hãi mà nhìn anh một cái, hơi hơi chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn cắn môi, cực kỳ có nguyên tắc mà lắc lắc đầu.

Ngay sau đó, khuôn mặt của người đàn ông đột nhiên phóng đại ở trong tầm mắt, hô hấp của chính mình lại một lần nữa bị anh nuốt trọn toàn bộ.

Nụ hôn này cũng không phải quá lâu, ít nhất Diệp Dung cảm thấy so với nụ hôn lúc trước, lúc này đây sau khi kết thúc ít nhất cô còn có thể giữ lại một ít lý trí thanh tỉnh. Cô gái nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe, đáy mắt là một mảnh sương mù mênh mông, còn loáng thoáng mang theo lên án nhìn về phía người đàn ông đang ôm mình.

Mục Nhạc nới lỏng cánh tay ra một chút, rồi lại một lần nữa ôm chặt lấy cô, sau đó cả người hơi hơi ngửa ra phía sau, thoải mái dựa vào lưng ghế sô pha, ung dung ôm lấy cô gái nhỏ đang ngồi ở trên đùi mình:

"Gọi anh."

Tiểu cô nương cực kỳ có cốt khí mà cắn môi, lắc đầu.

Mục Nhạc không tỏ ý kiến, chỉ "Hử?" một tiếng, cúi thấp đầu tính toán lại muốn hôn cô.

"Em gọi là được!" Cô gái nhỏ duỗi tay ra chống lên ngực anh, nhưng vẫn như cũ không thể làm cho tốc độ cúi đầu của anh giảm bớt, mắt thấy người đàn ông lại muốn ép xuống một lần nữa, Diệp Dung dường như không một chút suy nghĩ, vội vội vàng vàng buột miệng thốt ra, " Anh Tiểu Nhạc!"

Động tác cúi đầu của người đàn ông hơi hơi dừng lại một chút, thấp giọng lên tiếng.

Diệp Dung dường như liền nhẹ nhàng thở ra, mắt thấy anh ngừng lại, liền chậm rãi thả lỏng cả người vốn đang căng chặt thần kinh ra.

Nhưng mà ngay sau đó, người đàn ông liền lại một lần nữa hôn xuống.

Bốn cánh môi cánh lại một lần nữa dán chặt vào nhau, nhưng lúc này đây nụ hôn so với lúc trước lại ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp hơn rất nhiều.

"Sao anh lại có thể như vậy?" Rốt cuộc cũng được buông ra, cô gái nhỏ thở phì phì, mở to hai mắt nhìn anh, đầy mặt lên án, "Em đã gọi là anh rồi!"

Bộ dáng thở phì phì của cô thật sự là đáng yêu cực kỳ, rất giống con mèo nhỏ xù lông, thở phì phì muốn duỗi móng vuốt ra cào người, nhưng cố tình con mèo này lại không có sức lực gì, móng vuốt cũng mềm, cào ở trên người không những không cảm thấy đau, ngược lại còn làm cho lòng người càng thêm ngứa ngáy. Mục Nhạc nhịn không được thấp giọng nở nụ cười, tranh thủ lúc cô không chú ý, lại ở trên khóe môi cô trộm hôn khẽ một cái, lúc này mới ung dung mở miệng:

"Tôi chưa hề nói—— nếu em gọi, sẽ không hôn em."

Ngữ khí vừa thản nhiên, lại vừa vô tội.

Cô gái nhỏ căn bản không nghĩ tới anh cư nhiên sẽ vô lại như vậy, vẻ mặt đầy khiếp sợ mở to hai mắt, cứ thế ngây người nhìn chằm chằm anh, vốn muốn lên án anh, nhưng cố tình lại cái gì cũng không nói nên lời —— Anh xác thật là từ đầu tới đuôi đều chưa hề nói qua, chỉ cần cô gọi anh Tiểu Nhạc, sẽ không hôn cô.

Thấy cô gái nhỏ hình như đã sợ ngây người, Mục Nhạc cũng cảm thấy hành vi vô lại vừa rồi của mình có chút buồn cười, nhưng nửa điểm cũng không hề cảm thấy mất mặt, chỉ cảm thấy mỹ mãn rồi lại không dấu vết mà mím môi, dưới đáy lòng mới thỏa mãn một chút, lúc này mới nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cô thuận khí, trấn an để cô bình tĩnh trở lại —— trái tim cô vốn không tốt, cảm xúc dao động quá lớn sẽ có hại cho thân thể; huống chi... ngẫu nhiên ăn một chút đậu hũ của con mèo nhỏ cũng đủ rồi, vạn nhất nếu thật sự xù lông, chắc chắn sẽ cắn người.

Mục Nhạc nghĩ như vậy, ôm cô gái nhỏ dựa vào lưng ghế sô pha, rồi thấp giọng nói:

"Chúng ta đang yêu nhau, A Dung, chúng ta hôn môi là chuyện hết sức bình thường."

Anh dừng một chút, lại tiếp tục chậm rãi bồi thêm một câu:

"A Dung, tôi thích em, cho nên mới luôn nhịn không được muốn tới gần em."

Lời âu yếm rõ ràng là buồn nôn như thế, nhưng anh lại nói bình tĩnh như vậy, ung dung thong dong nói ra, bỗng nhiên lại có một loại ảo giác trịnh trọng dị thường.

Thân mình của cô gái nhỏ ở trong lòng anh hơi hơi cứng đờ, nhưng sau đó rất nhanh liền thả lỏng ra, hơi hơi chần chờ một lát, rồi chậm rãi vươn tay ôm chặt lấy eo anh, sau đó đem mặt mình gắt gao dán lên ngực anh, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Mục Nhạc cười rộ lên, vuốt vuốt đầu cô, giống như trong lúc lơ đãng thuận miệng nhắc tới một đề tài nào đó: "A Dung, tôi không muốn làm chú của em, cũng không muốn bị người khác cho rằng em là cháu gái của tôi."

Diệp Dung ngẩng đầu lên nhìn anh —— thần sắc người đàn ông lại nhất quán vừa bình tĩnh vừa ôn nhu, đáy mắt như là loáng thoáng có một loại cảm xúc... có thể tên là "Ủy khuất"?

Cô gái nhỏ giật mình, đột nhiên liền đau lòng, do dự trong chốc lát, rốt cục vẫn chậm rãi đưa một bàn tay ra, sau đó cầm lấy một bàn tay to của anh, ngẩng mặt nhẹ nhàng, ôn nhu gọi một tiếng:

"Anh Tiểu Nhạc."