Chú Không Thể Nhẫn

Chương 18: Chú cùng cháu gái




"Đi vào." Mục Nhạc sắc mặt trầm đến mức có chút dọa người, đứng ở cửa sổ cách một lớp kính nhìn về phía cô gái nhỏ, ánh mắt cùng sắc mặt thâm trầm như nhau.

Thanh âm của anh không lớn, cách một tầng kính thật dày, thời điểm truyền tới bên ngoài đã có chút mơ hồ, nhưng Diệp Dung nhìn khẩu hình của anh là hiểu.

Cô gái nhỏ bỗng có chút chột dạ, hơi hơi do dự một chút, lại khó xử quay đầu lại nhìn cậu thiếu niên bên cạnh.

"A Dung, anh ta là......" Thiếu niên hơi hơi thấp đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

Diệp Dung cắn cắn môi, ngữ khí hơi chần chờ: "Là... một người chú."

Chú? Tầm mắt thiếu niên dừng ở trên người đàn ông trẻ tuổi kia, đối với cái xưng hô này gương mặt hơi hơi dừng một lát, rồi đồng thời ánh mắt của người đàn ông kia cũng dời đến trên người cậu —— người này thần sắc nhàn nhạt, ánh mắt thâm thúy, lại cố tình giống như mang theo một cỗ áp lực vô hình, làm người khác không dám lại gần, bỗng làm cậu có chút nhút nhát.

"Nếu là trưởng bối, vậy đi vào chào hỏi một cái đi, dù sao cũng chỉ mất một lát." Từ Ký nhìn cô gật gật đầu, hơi ngượng ngùng cười cười, ""Chờ lát nữa, tớ mời cậu đi ăn cơm?"

Thiếu niên đáy mắt mang theo mong chờ rõ ràng, đôi mắt dường như phát ra ánh sáng, làm người khác căn bản không cách nào cự tuyệt —— Diệp Dung gật gật đầu lên tiếng, đang muốn nói gì đó, trong lúc vô ý đảo mắt qua lại bỗng phát hiện chính mình còn nắm cổ tay cậu như cũ chưa buông ra. Cô gái nhỏ vội vàng buông lỏng tay, bên tai hơi đỏ lên, lại nhìn thấy thiếu niên so với mình mặt còn đỏ nhiều hơn thì lập tức nở nụ cười:

"Được, đi thôi."

Cô nói xong liền xoay người đi vào nhà ăn, thiếu niên nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, tầm mắt không tự giác được dừng lại ở đôi tay trắng nõn của cô, đỏ mặt xem ra chính mình vẫn còn lưu luyến cái khoảnh khắc kia, đáy mắt tựa hồ xẹt qua mấy tia không dễ nhận ra tiếc nuối cùng mất mát, bước nhanh đuổi theo.

"Chú nhỏ." Diệp Dung tới trước bàn Mục Nhạc, nhỏ giọng gọi anh một tiếng —— lúc trước cô quá mức ngoài ý muốn, Mục Nhạc sắc mặt lại quá mức khó coi, làm cô đều đem tất cả lực chú ý đặt trên người Mục Nhạc; hơn nữa lại ở góc độ bên ngoài cửa sổ, mãi cho đến hiện tại cô mới chú ý tới đối diện Mục Nhạc còn có một cô gái trẻ đang ngồi, thoạt nhìn ước chừng khoảng 24-25 tuổi, trang điểm tinh xảo, khéo léo mà xinh đẹp.

Diệp Dung từ trước đến nay đều mẫn cảm, sau nháy mắt ngoài ý muốn, rất nhanh liền ý thức được gì đó, độ cong mặt mày không tự giác mà chậm rãi thu liễm lại, nhìn cô gái đối diện Mục Nhạc lễ phép gật đầu chào hỏi, mang theo ngữ khí xin lỗi: "Xin chào. Xin lỗi... quấy rầy hai người.""

U ám nơi đáy mắt Mục Nhạc trong nháy mắt gia tăng —— thời điểm nhìn cậu nam sinh kia thì cười đến thân thiết xinh đẹp, vừa nhìn thấy chính mình, lập tức lại trở nên cẩn thận như vậy. Liền như vậy... không nghĩ tới anh?

"Chào em." Cùng đối tượng xem mắt mà mình vừa lòng ăn cơm mà bị quấy rầy đương nhiên không phải chuyện vui vẻ gì, nhưng cô gái nhỏ ngoan ngoãn lại lễ phép, rốt cuộc vẫn làm người ta rất có hảo cảm, huống chi lại là người nhà của anh... Thịnh Giai Kỳ cũng gật đầu cười đáp lại cô, thần sắc cực kỳ thân thiện, "Em là —— cháu gái Mục Nhạc?"

Cháu gái sao? Diệp Dung trong nháy mắt do dự, theo bản năng mà nhìn Mục Nhạc, lập tức chạm phải ánh mắt thâm thúy thấy không rõ cảm xúc của anh. Cô gái nhỏ nhanh chóng dời đi tầm mắt, hơi hơi rũ mi, sau một lát trầm mặc, rốt cục vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Mục Nhạc tay nắm chặt thực đơn trong nháy mắt dùng sức đã có chút trắng bệch.

Thịnh Giai Kỳ nhìn Diệp Dung, thần sắc của cô ta lập tức càng thêm thân cận. Mắt nhìn người bên cạnh cô xách theo sách vở tài liệu, lại mãn tâm mãn nhãn nhìn đôi nam thanh nữ tú trước mặt này, đáy mắt nhịn không được mang theo vài phần trêu ghẹo thiện ý: "Cuối tuần cùng bạn học ra ngoài chơi sao?"

"Vâng" Diệp Dung gật gật đầu, trong nháy mắt chần chờ, lại vẫn không giải thích gì thêm, chỉ nhẹ giọng nói, "Ra ngoài... mua chút bài tập."

"Ăn cơm chưa?" Mục Nhạc rốt cuộc đã mở miệng —— thân thể anh hơi ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, hơi hơi nâng đầu, vô luận thần sắc ra sao thì thanh âm tựa hồ đã hoàn toàn bình tĩnh xuống, lại không biết vì cái gì bỗng làm người ta cảm thấy một cỗ cảm giác áp bách nguy hiểm một cách kỳ lạ.

Diệp Dung lắc lắc đầu.

Mục Nhạc duỗi tay, cầm thực đơn đưa ra: "Muốn ăn cái gì thì gọi."

Sắc mặt Thịnh Giai Kỳ đối diện trong nháy mắt cứng đờ —— tuy rằng cô gái nhỏ xác thật làm cho người ta thích, nhưng thời điểm xem mắt có vãn bối ở đây, dù như thế nào cũng không quá thích hợp đi?

"Không, không cần, cháu cùng A Ký đi nơi khác ăn, chúng cháu đã hẹn trước rồi." Diệp Dung không duỗi tay nhận lấy, cũng không nhìn vào mắt Mục Nhạc —— cô không biết vì cái gì có chút không dám cùng anh đối diện, chỉ hơi hơi rũ mi mắt lắc đầu, "Quấy rầy mọi người... cũng không tiện."

Cô nói xong, dường như cũng lập tức hướng hai người kia nói xong lời tạm biệt, không đợi Mục Nhạc nói tiếp, lôi kéo thiếu niên bên cạnh quay đầu hướng ngoài cửa chạy đi.

"A Dung!" Mắt thấy cô gái nhỏ bên người sắp đụng phải bồn hoa phía trước, thiếu niên hoảng sợ, chạy nhanh duỗi tay giữ chặt lấy cô. Cô nhẹ đến dường như không có nhiều quán tính, bị cậu kéo như vậy, lập tức lảo đảo một cái đâm vào ngực cậu. Thiếu niên ngẩn ra một chút, trong nháy mắt ngoài ý muốn, ngay sau đó trong lòng không yên, luống cuống tay chân đỡ lấy cô rời khỏi lồng ngực mình, vội vội vàng vàng nhìn chằm chằm cô kiểm tra, "A Dung, cậu bị đâm có đau không?"

"A?" Cô gái nhỏ trong nháy mắt mờ mịt, sau đó tầm mắt rốt cục mới chậm rãi có tiêu điểm, nhớ lại một chút câu hỏi vừa rồi của Từ Ký, rốt cuộc cũng phản ứng lại, lắc lắc đầu, "Tớ không có việc gì."

"A Dung cậu..." Từ Ký trộm nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, hơi do dự, "Cậu làm sao vậy?"

Như thế nào mà sau khi cô gặp chú nhỏ về, cô vẫn luôn thất thần như vậy?

Diệp Dung hơi ngẩn ra một chút, nhớ lại vừa rồi hai người ngồi gần gũi, hít thật sâu một hơi, rốt cục chậm rãi ngẩng mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Không có gì, không phải muốn mời tớ ăn cơm sao? Tớ đói bụng..."

"A ở ngay phía trước, đi thôi!" Thiếu niên bị dời đề đài, vội vội vàng vàng giải thích, động tác lại vẫn như cũ không quên đem Diệp Dung cẩn thận bảo hộ bên sườn đi bộ qua đường cái, bản thân mình cũng thả chậm bước đi theo cô.

Điều kiện kinh tế của Từ Ký có chút khó khăn, nói là mời khách, kỳ thật cũng là mỗi người một bát hơn mười đồng tiền mặt —— tuy rằng chỉ là quán nhỏ, nhưng mặt tiền sạch sẽ, hương vị cũng không tồi, hai người ăn đến ngon miệng cảm thấy thật mỹ mãn.

"A Dung, tớ hiện tại không mời nổi cậu đồ ăn quý giá." Thiếu niên cúi mặt, có chút ngượng ngùng, lại không tự ti mất mát, trong ánh mắt trong trẻo là một mảnh thản nhiên, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô gái đối diện, "Nhưng nhất định về sau tớ sẽ có tiền đồ!"

Diệp Dung hơi sửng sốt, ngay sau đó không chút do dự gật đầu, ôn nhu nở nụ cười: "Tớ tin."

"A Dung, cậu cuối tuần... còn tới viện không?" Đôi mắt thiếu niên lập tức sáng lên, cơ hồ có thể phát ra ánh sáng, thật cẩn thận nhìn về phía nàng: "A Dung, tớ, tớ cũng nghĩ thi thử đại học."

"Tới." Khóe miệng cô gái nhỏ không tự giác mà cong lên vài phần, thanh âm mềm mại, "Đừng lo lắng, cậu sẽ không có vấn đề."

Bên tai thiếu niên đỏ bừng, lại nhịn không được nở nụ cười.

......

Tầm mắt Mục Nhạc dừng lại ở quán ăn, cho dù tầm nhìn đã sớm không còn thân hình mảnh khảnh của cô gái nhỏ, anh cũng chậm chạp không thu hồi lại ánh mắt.

"Cô bé lớn lên thật xinh đẹp, ngày thường ở trường học nhất định rất được hoan nghênh?" Thịnh Giai Kỳ nhìn người đàn ông vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm ra cửa, đoán rằng anh đối với người cháu gái này chắc là rất yêu thương coi trọng, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định dùng đề tài này để thu hút sự chú ý của anh. Cô vốn đã xinh đẹp, hơn nữa hôm nay lại tỉ mỉ trang điểm, cười rộ lên lại càng thêm dịu dàng động lòng người, "Tuổi trẻ thật tốt, nhìn bọn họ, đôi khi nhịn không được cũng cảm thấy chính mình già rồi."

Cô vừa dứt lời, người đàn ông quả nhiên lập tức thu hồi lại tầm mắt xuất thần, thẳng tắp nhìn lại đây.

Cô dường như trong nháy mắt kinh hãi —— người này ánh mắt quá mức sâu thẳm, làm người ta thấy không rõ cảm xúc, nhưng ít ra cô có thể xác định... anh là không cao hứng.

Thịnh Giai Kỳ không biết chính mình vừa rồi nói sai cái gì ngược lại làm anh không cao hứng, có chút xấu hổ trầm mặc trong chốc lát, lại rốt cục vẫn khéo léo nở nụ cười: "Anh lo lắng bọn họ yêu sớm sao? Hiện tại bọn trẻ đều trưởng thành vô cùng sớm, chúng ta cũng đều là người từng trải, không cần thiết khẩn trương như vậy, chỉ cần không ảnh hưởng tới học tập là được. Em thấy cô bé rất hiểu chuyện, vừa rồi cậu bé kia cũng không tồi..."

Mục Nhạc khép lại thực đơn.

"Thực xin lỗi, Thịnh tiểu thư, tôi cũng không biết mẹ tôi sắp xếp cuộc xem mắt này, tôi tới là vì mẹ tôi gọi điện cho tôi, nói ăn cơm quên mang tiền. Sở dĩ lưu lại ăn bữa cơm này, là không muốn quá mức thất lễ." Mục Nhạc đã đứng lên, tùy tiện phủi phủi vạt áo chính mình, "Nhưng hiện tại tôi phát hiện có khả năng đã tạo nên hiểu lầm. Tôi cũng không có bất kỳ tính toán xem mắt nào, tôi cùng Thịnh tiểu thư cũng hoàn toàn không thích hợp —— thực xin lỗi, nhưng tôi nghĩ bữa cơm này đã không cần phải tiếp tục nữa. Thịnh tiểu thư nếu thích đồ ăn nơi này, có thể ăn cơm xong rồi trở về, tôi sẽ thanh toán trước. Hẹn gặp lại." Anh nói xong ba chữ "Hẹn gặp lại" kia, không chút do dự rời khỏi chỗ ngồi, bước hướng về phía quầy thu ngân, hình như cùng nhân viên trao đổi gì đó, sau đó nhanh chóng đi ra cửa, biến mất ở chỗ ngoặt.

Buổi tối, cùng thời gian, có hai người trên giường chính mình trằn trọc, mất ngủ.