------ Flashback ------
Một ngày đầu mùa hạ, khí trời khá oi bức và khiến người ta cảm thấy khó chịu, trong công viên nọ đang diễn ra cuộc chia tay của đôi tình nhân trẻ. Chàng trai nhìn người yêu bằng đôi mắt buồn bã lẫn áy náy vì chính anh là người đề nghị chấm dứt chuyện tình trong hơn ba năm qua:
- Anh xin lỗi, Đỗ Như! Chúng ta không thể tiếp tục được nữa!
Đối diện, Đỗ Như vẫn giữ vẻ mặt bình thản chậm rãi hỏi kẻ phụ bạc kia:
- Vì sao? Là do chuyến du học à?
- Bố bảo anh phải kế thừa công ti của gia đình.
- Và anh quyết định từ bỏ tình yêu lấy sự nghiệp?
- Anh không còn lựa chọn, gia đình rất quan trọng với anh.
- Em sẽ chờ anh đi du học về, chờ anh kế thừa công ti của bố... Em sẽ đợi!
- Những cố gắng của chúng ta trong suốt mấy năm qua đều vô ích. Bố mẹ anh chẳng bao giờ chấp nhận con gái dòng họ Đỗ. Thật sự xin lỗi em!
Dứt lời, chàng trai mau chóng quay lưng rời khỏi đây để lại một mình Đỗ Như đứng dõi mắt trông theo. Vốn là một cô chủ danh giá kiêu ngạo vậy mà ngay lúc này cô lại bị đá. Tên xấu xa ấy dàm làm vậy với cô ư?
Gương mặt chẳng hề bộc lộ nét biểu cảm nào, Đỗ Như chậm rãi ngước nhìn lên cao thấy mấy tán cây rung rinh trong gió và những chiếc lá xanh toả sáng dưới ánh nắng. Lần đầu tiên, cô chủ họ Đỗ ghét mùa hạ kinh khủng!
Đỗ Như tự hỏi: "Rốt cuộc, con người tồn tại vì cái gì? Mọi thứ trên đời đều dễ dàng tan biến. Vậy, có lý nào vĩnh cửu chỉ là sự dối trá?".
------ End Flashback ------
Những tiếng bước chân dồn dập, âm thanh nói chuyện ồn ào và kiểu mở cửa mạnh bạo đã cắt ngang dòng hồi tưởng của Đỗ Như. Dường như có ai đó đang làm phiền cô. Không xoay mặt sang bên, chỉ khẽ dịch chuyển con ngươi tạo thành cái liếc nhìn thoáng qua, cô biết kẻ quấy rầy mình là ai. Khỉ thật! Lại gặp bà ta! Cô đã nhập viện mà bà ta cũng chẳng buông tha, vào đến tận đây. Lắm khi nghĩ, chẳng lẽ người đàn bà đáng ghét này muốn Đỗ Như rời khỏi Trái Đất lên cung trăng sống thì mới chịu để cô yên?
- Nghe nói, cô từ chối phẫu thuật thay van tim nhân tạo? - Giọng người phụ nữ nọ bắt đầu vang lên, nghe lạnh lùng.
Đỗ Như vẫn hướng cái nhìn vô định ra ngoài cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy rõ bầu trời buổi chiều nhạt nắng:
- Lũ bác sĩ đó báo với bà nhanh vậy sao?
- Cô ăn nói thiếu tôn trọng người khác quá đấy.
Đỗ Như nhếch mép cười khỉnh trong khi tai nghe tiếng "tách", đoán rằng bà ta đang bật quẹt châm lửa hút thuốc cho tỉnh táo. Tiếp, cô biết bà vừa nhả khói bởi nghe kiểu thở dài mệt mỏi chán chường quen thuộc vốn có. Thậm chí dù không nhìn cô vẫn hình dung rõ vẻ mặt phờ phạc thất thần của bà ngay bây giờ.
- Nào, cô xoay qua nói chuyện đàng hoàng với tôi. - Câu yêu cầu thúc giục, hẳn bà thấy phiền trước cảnh trò chuyện không thấy mặt đối phương này.
Không khó chịu, Đỗ Như dựng thẳng người dậy đồng thời quay qua để gương mặt đối diện với bà ta, giúp hai ánh nhìn chạm nhau một cách dễ dàng.
- Lý do gì cô từ chối phẫu thuật? Cô định chờ lúc bệnh tái phát rồi ra đi thanh thản hả? Chẳng ai ngu như cô. Có cách để sống mà không biết giữ.
- Có cách sống? Van tim nhân tạo chỉ là thứ kéo dài cuộc sống trong mệt mỏi. Vài năm sẽ phải phẫu thuật lấy nó ra, thay cái mới vào. Sống quái gì với kiểu đó, chỉ tồn tại vô nghĩa. Nếu là bà thì bà có chịu sống với một trái tim mà mỗi lần hít thở đều nghe rõ âm thanh tích tích trong lồng ngực không, bà chủ Đỗ? - Đỗ Như nhấn mạnh ba từ gọi trang trọng cuối cùng nhưng hàm ý mỉa mai chứ không theo nghĩa tôn trọng.
Chậm rãi tiến đến cạnh giường, bà chủ Đỗ lại thở ra mang theo đống khói thuốc lởn vởn trong không khí, nói đều đều:
- Nếu ai cũng nghĩ như cô thì van tim nhân tạo đã bị xếp xó rồi và càng không có những người vẫn đang sống với tiếng tích tích trong lồng ngực mỗi ngày. Tóm lại, vì cô chẳng còn mục đích sống nên mới hành hạ cơ thể suy yếu của mình. Thất tình thôi mà xuống tinh thần dữ thế à? Bộ con trai trên đời chết hết hả?
Tay siết chặt ga giường trắng, Đỗ Như vùng dậy với vẻ hơi kích động dẫu biết trái tim yếu ớt không cho phép cô hành động giận dữ như vậy. Nhưng cô bỏ mặc, không kiêng nể gì khi bộc lộ rõ ánh nhìn điên tiết và đôi môi mím chặt.
- Bà đừng xía vào việc riêng của tôi với cái kiểu ta đây! Tôi sống hay chết thì mặc tôi! Bà về mà lo cho cái công ti Hoàng Hiệp chết bằm đó!
- Đây là cách mày đáp lại sự quan tâm từ mẹ mày ư? - Bà chủ Đỗ nheo mắt, bắt đầu thay đổi từ xưng hô.
- Vào bệnh viện thăm con mà hút thuốc phì phò như ống khói nhà máy, bà muốn quan tâm hay đầu độc tôi? Đừng nói mấy lời lố bịch buồn cười đó!
Nhìn chằm chằm điếu thuốc cháy âm ỉ trên tay mình, khoảng mấy giây sau bà chủ Đỗ liền thả rơi nó xuống sàn rồi dùng mũi của đôi giày gót cao gần mười phân chà chà. Tàn thuốc tạo thành vết cháy xém đen trên ô gạch trắng.
- Thế này được chưa?
Nhận ra sự giễu cợt qua câu hỏi ngắn ngủi ấy, Đỗ Như càng bức bối hơn. Đến nỗi, cô có thể chấp nhận việc mình chết vì lên cơn đau tim chứ không muốn trông bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bà mẹ tồi tệ thêm giây phút nào nữa.
- Bà cút khỏi phòng tôi ngay! Ngừng việc chọc điên tôi đi nếu bà không muốn mang tội danh ngộ sát con gái! Nhắc bà nhớ, tôi bị bệnh tim đó!
- Mày hỗn láo thật! Đáng lý, tao nên giết mày từ lâu rồi mới phải! Sinh ra một đứa con như mày uổng phí công sức, nuôi dạy mất thời gian tiền bạc. - Nhướn nhướn cặp chân mày kẻ đen thui, bà chủ Đỗ cười khỉnh. Xem chừng, bà thú vị bởi thái độ ngang ngược của con hơn là giận dữ.
- Đi đi! - Đỗ Như chỉ tay về phía cửa, giọng đay nghiến - Nói đúng hơn là bà nên cảm ơn vì tôi đã không đâm một nhát giết chết bà vào ngày bố tôi mất!
Im lặng quan sát ngọn lửa căm phẫn bùng cháy trong mắt con, bà chủ Đỗ không đáp thêm lời nào, chậm chạp xoay gót trở ra cửa phòng. Trước khi rời khỏi, bà còn bảo một câu và chẳng hiểu lý do gì giọng nhẹ nhàng hơn ban nãy:
- Vậy thì cô hãy ghép van tim nhân tạo để sống đến ngày tự tay giết chết tôi!
Tiếng bước chân nhỏ dần bên ngoài phòng, Đỗ Như thả phịch người xuống giường. Thở khó nhọc. Vừa rồi quá tức giận nên cô không còn biết trái tim đang đập mạnh, đầy mệt mỏi nữa. Sao cô lại có một người mẹ như thế chứ?... Cuộc sống của cô chủ họ Đỗ thật lắm điều tệ hại. Mắc bệnh tim lúc mười bảy tuổi. Bố mất. Bạn trai bỏ rơi. Có mẹ mà như không. Chẳng còn tìm thấy mục đích sống. Thế này thì tồn tại trên đời làm gì. Phẫu thuật vô ích và phải mang thứ kim loại trong trái tim. Cuối cùng, cô cũng chết.
Đỗ Như thiết nghĩ, thay vì ngồi đây chờ đợi lũ bác sĩ mặt lạnh như tiền ngoài kia tiến hành mổ xẻ thì sao bản thân không sống theo ý mình trong những ngày tháng ít ỏi còn lại. Phải... Cô cần biết thế giới bên ngoài đang diễn ra điều gì, thử hết các thứ mà con người gọi là thú vui. Cứ sống cầm tù trong cái phòng nặng mùi cồn hoà lẫn thuốc sát trùng này khác nào tự hành hạ mình. Tuổi trẻ, sự nghiệp và tình yêu, Đỗ Như có gì trong tay? Không gì hết, chỉ là một cuộc sống được đo đếm qua từng ngày từng giờ.
Khẽ khàng hướng ánh mắt ra cửa sổ lần nữa, Đỗ Như thấy hàng ngàn tia sáng buổi hoàng hôn rơi đều trên những mái nhà thấp. Trông nó như phép màu làm cuối chân trời sáng bừng lên thật rực rỡ, giống hệt phía đó đang chứa đựng vô vàn điều kỳ thú của thế gian. Đúng vậy! Nên tranh thủ quỹ thời gian sống ít ỏi còn lại để tận hưởng thứ tuyệt vời nhất điều mà cô chưa thử qua bao giờ.
Nghĩ là làm, Đỗ Như mau chóng rút mũi kim của sợi dây truyền nước biển trên cánh tay ra. Dù có truyền hàng trăm loại dung dịch như thế thì cô cũng chẳng sống khoẻ hơn... Thay quần áo xong, cô len lén rời khỏi phòng bệnh.
***
- Một, hai, ba phẩy năm... Ôi trời! Lại nhầm lẫn nữa rồi! Nhìn mấy con số riết mắt cứ hoa cả lên! - Anh chàng kế toán viên vò đầu chậc lưỡi, than thở.
Đúng lúc, có người đi đến gần rồi gõ gõ tay lên bàn như kiểu báo cho đối phương biết sự hiện diện của mình tại đây:
- Tôn Duy, cậu có cần trình ký bảng chi lương cuối tháng không? Mình có việc ghé qua phòng sếp, tiện đưa luôn giúp cậu đây.
- Ồ, được được. Lu bu từ sáng đến giờ cũng quên khuấy mất. - Tôn Duy mừng quýnh, lập tức lục tìm bảng danh sách chi lương trong cái đống giấy tờ lộn xộn trên bàn - Cảm ơn cậu nhiều nhé.
- Mà vợ cậu khi nào về? Đi công tác gần hai tuần lễ rồi mà hả?
Tôn Duy, vừa tìm bảng danh sách vừa vất vả giữ chồng giấy cao ngất cứ ngã lên ngã xuống, đáp với vẻ nghĩ ngợi:
- Ừm, việc nhiều quá thì phải chịu. Cỡ ngày mai hoặc ngày mốt cô ấy sẽ về.
- Chà, xa vợ hơn mười ngày cậu không thấy buồn chán à? Hễ tan sở là về đến nhà luôn, chẳng đi nhậu với tụi này, kiếm gái chơi đêm cũng không.
Cặp mắt sáng rỡ khi thấy những giấy tờ cần tìm nằm gần dưới cùng, Tôn Duy nhẹ nhàng kéo ra vì làm rách thì khổ. Anh chẳng muốn đêm nay phải thức khuya ở công ti để làm lại nguyên bảng danh sách chi lương cho cả ngàn nhân viên. Điều đó thật kinh khủng! Xoay qua đưa nó cho đồng nghiệp, anh cười:
- Thôi đừng tào lao, đây mang giúp mình trình sếp ký. Cậu mà lề mề là cuối tuần này khỏi có lương nhậu nhẹt chơi gái.
- Ok! Nhớ hôm nào nổi hứng muốn chơi một đêm thì nói tớ biết, đảm bảo tìm được chỗ ngon cho cậu ngay. Đi nhé!
Dõi theo bóng dáng đồng nghiệp rời phòng, Tôn Duy ngả người ra sau dựa lưng vào thành ghế xoay, thở hắt. Không lưỡng lự, anh liếc mắt sang chiếc điện thoại nằm im lìm bên cạnh chồng hồ sơ bừa bộn. Mấy ngày nay Tôn Duy không gọi cho Ngọc Thuỳ vì máy vợ cứ báo bận liên tục nhưng ngồi đợi được gọi lại thì càng hiếm hoi hơn.
Vợ anh làm nhân viên kinh doanh nên thường xuyên đi công tác dài ngày khiến mối quan hệ giữa hai người vốn đã nhạt nhẽo nay còn nguội lạnh hơn. Vốn dĩ, Tôn Duy và Ngọc Thuỳ kết hôn chẳng hề có tình yêu nhưng bởi hai nhà quen thân lại thêm phần bố mẹ thúc ép nên cả hai cứ thế mà tiến đến hôn nhân. Không thể tin nổi vào thời đại "tự do ngôn luận - tự do yêu đương" hiện nay vẫn còn kiểu môn đăng hậu đối như vậy. Chưa kể, việc quan hệ vợ chồng cũng oái ăm chẳng kém khi Ngọc Thuỳ cứ khăng khăng yêu cầu Tôn Duy phải mang bao để ngừa, cô chưa muốn có con lúc này. Sau mỗi đêm kiểu đó, anh còn mệt mỏi uể oải hơn bình thường. Cảm giác "nguội lạnh" khó chịu vô cùng.
Đôi khi Ngọc Thuỳ đi công tác lại khiến Tôn Duy thoải mái. Dù phải ăn cơm bụi khô khan và ngủ một mình nhưng như vậy anh thấy tốt hơn. Đàn ông luôn có nhu cầu đòi hỏi về mặt sinh lý, dẫu xa vợ nhiều lần đồng nghĩa với việc thỉnh thoảng không ngửi mùi phụ nữ trong vài tuần ấy vậy Tôn Duy chẳng dại dột nghĩ đến chuyện tìm người qua đêm. Hôn nhân không tình yêu quả thật rất thiệt thòi nhưng anh không muốn phản bội vợ để mang danh hai từ "ngoại tình". Anh hiểu rõ, cảm giác bị "cắm sừng" tồi tệ đến thế nào bởi vậy bản thân sẽ cố gắng giữ. Chí ít, đấy là cách thể hiện sự tôn trọng đối với người bạn đời. Đàn ông thời buổi này cực kỳ hiếm những ai có suy nghĩ đứng đắn nghiêm túc nên Tôn Duy thấy tự hào về mình lắm. Anh giống một ông chồng khác người ư? Cứ cho là thế đi.
Nhậu thì có thể chứ tìm gái qua đêm thì Tôn Duy không nghĩ làm gì. Vả lại, làm việc quần quật cả ngày ở công ti tiếng tăm Hoàng Hiệp, tối mắt tối mũi với mấy con số, đêm về anh chỉ mong được ngủ chẳng còn bận tâm những chuyện khác nữa. Lao động giúp con người sống tốt đẹp hơn thì phải.
Kịch! Ai đó đập nhẹ bìa hồ sơ lên cái đầu đang suy nghĩ vẩn vơ của Tôn Duy khiến anh sực tỉnh, kéo hồn trở về hiện tại.
- Sếp đã duyệt, mai chuyển lương cho anh em là vừa. - Người đồng nghiệp xắn tay áo, nở nụ cười gian xảo chắc do nghĩ về chuyện đen tối nào đó.
- Phù, xong lương bổng. - Tôn Duy xem nhanh qua rồi để bìa hồ sơ lên bàn.
- Mình về, hôm nay trễ quá! Cậu cũng nên về đi chàng trai, trời mưa thì phiền.
Lời cảnh báo của anh chàng này vừa dứt thì ứng nghiệm ngay khi cơn mưa lớn đột ngột trút xuống. Quan sát màn mưa xối xả bên ngoài, Tôn Duy thở dài.
***
Chiếc xe hơi cũ kỹ lao nhanh trong màn mưa đêm ướt át. Bánh xe chạy băng băng làm nước văng tung toé. Ánh đèn pha soi rọi con đường chìm vào màn đen ở phía trước, xuyên qua những hạt mưa buốt giá. Cảnh vật xung quanh trắng xoá. Bên trong, Tôn Duy cố gắng mở căng hai mí mắt nặng trĩu vì cơn buồn ngủ, quan sát kỹ xem có xe đi ngược chiều và người qua đường không. Trời tối lại mưa lớn nên phải điều khiển tay lái cẩn thận... Xe quẹo trái khi đến ngã ba, chỉ còn một đoạn ngắn là về nhà. Anh đang nghĩ lát nữa nên ăn tối bằng mì ly hay chiên trứng nấu cơm thì đột ngột, ngay phía trước con đường mưa thình lình xuất hiện bóng dáng nhỏ nhắn của một cô gái. Tức thì, anh đạp thắng thật nhanh đồng thời ngã chúi đầu vào vô lăng do xe ngừng lại bất ngờ.
Vài giây sau, Tôn Duy từ từ ngóc đầu dậy, đưa tay sờ trán và hướng cái nhìn ra bên ngoài. Trước mặt anh chỉ có đêm tối cùng màn mưa không ngừng rơi. Chẳng hề xuất hiện bóng dáng người nào chứ đừng nói đến cô gái. Anh giật mình tự nhủ, lý nào ban nãy trông gà hoá cuốc? Không thể! Rõ ràng, anh thấy có người xuất hiện gần như là ngay trước đầu xe hơi. Vừa rồi, Tôn Duy cảm giác hình như chiếc xe đã đụng vào chân cô gái ấy. Đảo mắt chần chừ trong ít phút, anh liền vớ lấy cái dù rồi mau chóng mở cửa xe bước ra xem thử.
Quả đúng thế, Tôn Duy sửng sốt khi trông hình dáng nhỏ nhắn của một cô gái nằm bất tỉnh ngay gần sát bánh trước của xe hơi. Cô mặc chiếc váy trắng và khoác áo măng tô màu xám ướt nhem bởi cơn mưa lớn. Tôn Duy hớt hải đi lại gần cúi xuống, tay cầm dù tay lay lay cô gái. Không rõ cô ngất xỉu vì lý do khác hay vì bị xe anh đụng phải. Bắt đầu lo lắng khi thấy đối phương chẳng hề nhúc nhích, anh chàng họ Tôn lập tức nhìn xung quanh như cầu cứu nhưng con đường lúc này trở nên vắng vẻ, chỉ mưa và mưa. Đắn đo hồi lâu, chẳng còn cách nào khác, anh đành đỡ cô gái dậy chậm rãi đưa vào bên trong xe hơi.
Xếp chiếc dù ướt lại, Tôn Duy dùng tay lau lau nước mưa vừa thấm vào bộ áo vest. Tóc cũng ướt gần hết. Đóng cửa xe, anh quay đầu ra phía sau nhìn cô gái trẻ ướt hơn cả chuột lột đang nằm trên yên xe êm ái. Không rõ tình hình sẽ thế nào nhưng trước mắt, anh cần đưa "người đẹp trời mưa" này về nhà.
- Mong là không phải do mình cán trúng! Tối nay xui xẻo quá!
Thầm cầu nguyện xong, Tôn Duy tiếp tục lái xe hơi chạy đi trong làn mưa tầm tã. Lần này anh hy vọng mình sẽ không đụng nhầm ai nữa.