Suốt mấy ngày liền, Hứa Ngụy Phàm tìm cách làm lành với Linh An mà chẳng được.
Buổi chiều nay cô có tiết học trên trường, nhưng không chịu để hắn đưa đi, Hứa Ngụy Phàm chỉ đành lái xe theo sau xe của tài xế nhà họ Diệp.
Hắn ngang ngược lẽo đẽo theo cô lên lớp học, dù cho Linh An đã dừng lại vài lần cảnh cáo, nhưng vẫn không có tác dụng.
“Chú bị điên sao? Không sợ người khác nhìn vào dị nghị à?”
“Tôi đeo khẩu trang mà? Cùng lắm thì đám nhóc kia nghĩ tôi là sinh viên bình thường thôi.”
Linh An nhếch mép đầy khinh khỉnh, làm gì có sinh viên đại học nào già như hắn?1
Cô không thể làm gì được, dù sao cái trường này cũng không phải cô xây.
Đan Nhiên ngồi bên cạnh còn chưa nói gì, Linh An nào dám ý kiến.
“Muốn làm gì thì làm đi.
Một lát nữa bị giảng viên bắt đứng lên thì đừng trách!” Cô hù dọa.
Nào ngờ, tiết học hôm ấy giảng viên không điểm danh, cả ba người lại ngồi hàng ghế cuối cùng trong lớp nên chẳng bị ai để ý cả.
Linh An nghe tiếng giảng bài, gật gù muốn ngủ.
Hứa Ngụy Phàm đỡ lấy cái đầu nhỏ, kéo tựa lên vai mình.
Hắn nhìn sang Đan Nhiên, hếch cằm hỏi:
“Bình thường vẫn lười biếng như vậy sao?”
“Không có, chỉ là dạo gần đây thôi.” Đan Nhiên nhún vai đáp lại.
Đúng là dạo gần đây Linh An rất lười biếng, cứ vào trong giảng đường ngủ gà ngủ gật.
Đan Nhiên đã truy hỏi mấy lần nhưng không thu được kết quả gì.
Cô ngả đầu lên vai hắn, sau lưng lại được vòng tay săn chắc đỡ lấy, liền ngủ một mạch đến khi ra về.
Bà Diệp trực ở bệnh viện đến tối, Diệp Sâm thấy con gái không khỏe nên tự tay vào bếp nấu nướng.
Hứa Ngụy Phàm muốn lấy lòng ba vợ, bèn chạy đến xông xáo làm việc.
“Nhặt rau, thái đậu phụ thành viên nhỏ, rồi đun một ấm nước đi.”
“Ba, hôm nay đâu phải ngày rằm, sao chúng ta phải ăn chay thế?” Hắn hỏi khờ khệch như một đứa trẻ.
“Lắm chuyện, không ăn thì biến.”1
Diệp Sâm không dám nói chuyện Linh An đang mang thai cho Hứa Ngụy Phàm biết, chỉ sợ cô giận dỗi mình, nên mới quay sang hằn học người đàn ông trước mặt.
Còn đâu cái thời anh em tốt cùng nhau uống rượu, một tiếng cha vợ, hai tiếng con rể nữa?
Hắn ngậm ngùi tiếp tục nhặt rau, không dám hó hé thêm nửa lời.
Cơm tối thanh đạm không dính chút dầu mỡ nào.
Linh An ăn được hai bát nhỏ, rồi đứng dậy.
Cô trở về phòng, buồn bực ngồi trên giường không biết phải làm gì.
Cái tên kia lúc nào cũng bám cô như sam, ngay cả khi cô đi tắm còn muốn theo vào trong.
Suốt ngày Linh An cứ lớn tiếng mắng hắn, khát đến khô cổ họng.
“Bảo bối, em định giận đến bao giờ nữa? Anh biết lỗi rồi, sau này không dám tùy tiện nói bậy đâu!”
“Xin lỗi làm gì? Chúng ta chia tay rồi, chú nhớ cho kỹ vào.” Linh An lạnh lùng nhìn hắn.
Hứa Ngụy Phàm mon men đến gần, mặc kệ ánh mắt nảy lửa của cô gái nhỏ mà ngồi lên giường.
“Trên tay em đang đeo món bảo vật gia truyền của nhà ai thế?”
Linh An hơi khựng lại, nhìn chiếc vòng ngọc trên cổ tay, ấp úng:
“Của Hứa gia.”
“Biết đeo vào rồi thì có nghĩa là gì không?” Hắn khôn khéo hỏi tiếp.
Linh An đương nhiên biết rõ! Chiếc vòng này là bà nội Hứa Ngụy Phàm truyền lại cho mẹ hắn, rồi bà đưa nó cho cô, chính là ấn định Linh An sẽ trở thành con dâu của bà.
Vốn dĩ đã muốn trả lại cho Hứa Ngụy Phàm, nhưng cô có tháo thế nào cũng không được.
Linh An lại không dám dùng xà phòng làm trơn, bởi vì sợ tuột tay sẽ làm vỡ nó.
Cô hừ nhẹ một tiếng, nhếch môi nói bừa:
“Không biết!”
Gương mặt ai kia trở nên xám xịt, cần mẫn giải thích cho cô gái nhỏ:
“Ngày xưa ngày xưa…”
“Chú im đi!” Cô quát lên.
Linh An giơ chân đạp mông Hứa Ngụy Phàm khỏi giường, hắn lại mặt dày trèo lên một lần nữa, lay lay cánh tay cô.
“Tối nay cho anh ngủ trên giường nhé?”
“Đừng có mơ.” Linh An khó chịu nhìn hắn.
Hứa Ngụy Phàm bày ra bộ mặt tội nghiệp, hai mắt chớp chớp bắt chước cô ngày trước, mỗi khi muốn xin xỏ hắn cái gì đó.
Quả nhiên Linh An thu lại ánh mắt hung dữ và ngoan ngoãn để hắn nắm tay mình.
“Anh già rồi, xương khớp không vững nữa! Linh An bé bỏng của anh, lẽ nào em nhẫn tâm nhìn thấy anh nằm dưới nền đất lạnh lẽo?”
“Nệm êm thế còn gì?” Cô chỉ tay vào chiếc nệm dựng ngay góc tường.
Hắn không cam lòng, bèn ra sức thuyết phục:
“Nhưng đâu thể êm ấm bằng ôm em? Bảo bối, anh sai thật rồi, anh sẽ không bao giờ dám suy nghĩ linh tinh rồi nói tầm bậy làm tổn thương em nữa.”
“Tránh ra, chú đi kiếm người hiểu chuyện như Thẩm Tuyết mà yêu, mà ôm, mà hôn.
Tôi ngang ngược, phách lối không ra gì, chú cần gì phải níu kéo?”
Nghĩ đến những lời lúc trước, tự nhiên Linh An ấm ức không chịu nổi, thút thít ngồi khóc.
Cô đang mang thai càng trở nên nhạy cảm, muốn nói ra cho hắn biết nhưng lại giận tên đàn ông ngu ngốc này, nên mới giữ im lặng đến bây giờ.
Hứa Ngụy Phàm sốt sắng ôm lấy cô, liên tục nói xin lỗi.
Hắn thề trời thề đất, thành tâm nghĩ đến mười tám đời tổ tiên của nhà họ Hứa rồi xin thề, từ nay về sau sẽ không giấu giếm Linh An thêm chuyện gì nữa.1
“Bảo bối à, lúc đó anh nông cạn nên mới dùng cách thức ngớ ngẩn như vậy để chia tay em.
Anh thật sự, thật sự rất hối hận! Tha thứ cho anh một lần có được không? Từ nay về sau có chuyện gì anh cũng sẽ kể cho em nghe, tuyệt đối không giấu giếm nửa lời!”
“Nếu anh làm trái lời thề, vậy cứ cho ông trời đánh chết anh đi!”
“Đồ điên, nói gì vậy hả?” Cô vội bịt miệng hắn.
Linh An không khóc nữa, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi nằm xuống giường.
Hứa Ngụy Phàm chẳng biết cô đã tha lỗi cho mình chưa, đành rón rén nằm xuống bên cạnh, ôm lấy cô từ đằng sau.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai người nằm trong tư thế này một lúc lâu, Linh An mới hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:
“Ngụy Phàm, em có thai rồi!”.