Đỗ Ý Kiều bị nhà trường mời lên làm việc.
Cô ta lo sợ tìm Trình Yến Ly, bàn kế hoạch đối phó.
Trình Yến Ly sợ luyên lụy đến mình, bèn bảo cô ta nhận hết mọi tội lỗi.
Hai người xảy ra bất đồng, rõ ràng từ ban đầu Trình Yến Ly cũng tham gia vào chuyện này, vậy mà bây giờ lại đẩy hết lên đầu Đỗ Ý Kiều.
Cô ta nghe vậy dĩ nhiên không chịu.
Trình Yến Ly bèn lấy ra một số tiền, muốn Đỗ Ý Kiều ngậm miệng không khai ra mình.
Cô ta còn hứa sẽ giúp Đỗ thị ký kết hợp đồng làm ăn lớn, Đỗ Ý Kiều liền cảm thấy do dự.
“Nếu như bị nhà trường đình chỉ học thì thế nào?”
“Yên tâm! Xem như cậu nghỉ ngơi một thời gian, ra nước ngoài đi du lịch, sau này quay lại học sẽ ổn thôi.”
Cuối cùng Đỗ Ý Kiều đã đồng ý với đề nghị của Trình Yến Ly.
Cô ta vừa rời đi thì Tô Minh Trí tìm đến.
“Tại sao em lại làm như vậy? Tại sao lại hãm hại Linh An?” Cậu ta nắm lấy cổ tay Trình Yến Ly, chất vấn.
Từ nãy đến giờ Tô Minh Trí đứng ở bên ngoài đã nghe toàn bộ cuộc trò của hai cô gái.
Cũng vì thời gian gần đây giữa cậu ta và Trình Yến Ly đã xảy ra nhiều trận cãi vả, sớm đã muốn chia tay, nay biết được thêm chuyện cô ta hãm hại Linh An, Tô Minh Trí càng không vừa mắt.
“Thì sao? Chẳng lẽ anh muốn đứng về phía con nhỏ đó?” Trình Yến Ly tự nhiên nổi con ghen, hung hăng nắm lấy cổ áo Tô Minh Trí.
Cậu ta đẩy Trình Yến Ly ra, chỉ ngón tay vào thẳng mặt cô ta, lớn tiếng quát:
“Em ngang ngược vừa thôi.
Tôi chịu đựng em đủ rồi, chia tay đi!”
“Muốn chia tay với tôi để quay lại với con Diệp Linh An sao? Anh đừng có mơ!”
Cô ta cố tình níu kéo Tô Minh Trí, liền cậu ta vùng vằng đẩy ra.
Tô Minh Trí ném cho Trình Yến Ly ánh mắt khinh bỉ, rồi dứt khoát khởi khỏi phòng.
Trình Yến Ly ngồi thụp xuống đất, khóc lóc thảm thiết, cho rằng Linh An là nguồn cơn của mọi chuyện, càng đem lòng căm hận.
…
Hứa Yên trở về, Hứa Ngụy Phàm liền đưa cô ấy và Linh An đến trung tâm thương mại.
Ngày mai hắn phải tham dự một sự kiện quan trọng, nên muốn để hai cô gái chọn cà vạt cho mình.
“Anh hai, em thấy cái này đẹp nè!” Hứa Yên đưa cho hắn một chiếc cà vạt màu xanh thẫm, nhìn rất sang trọng.
Hứa Ngụy Phàm hài lòng, giơ ngón cái về phía cô ấy.
Đúng là em gái của hắn, lúc nào cũng là người hiểu hắn nhất.
Linh An đi một vòng quanh cửa hàng sang trọng, lựa tới lựa lui, sau đó lấy ra một chiếc cà vạt kẻ sọc màu hồng.
Cô hí hửng mang đến chỗ của Hứa Ngụy Phàm, khoe với hắn:
“Anh mau đeo vào thử xem.”
Mắt trái hắn giật giật, thật sự nghi ngờ gu thẩm mỹ của cô gái này.
Hứa Ngụy Phàm cười trừ, chìa tay cầm lấy chiếc cà vạt mà Linh An đưa cho.
“Này, vừa nãy anh hai nói cà vạt chị lựa rất đẹp đó!”
Hắn quay sang Hứa Yên, khẽ cốc nhẹ lên đầu em gái:
“Chị cái gì? Sau này Linh An sẽ là chị dâu của em.
Mau sửa lại cách xưng hô đi.”
Hứa Yên bĩu môi, nheo mắt lườm Hứa Ngụy Phàm.
Dù sao cô ấy cũng hơn Linh An tận hai tuổi đấy, làm sao có thể sửa liền được chứ?
Huống hồ hai người kia còn chưa cưới nhau nữa, mà anh trai cô đã bênh vực người ta ra mặt rồi.
Hứa Yên tuổi thân chết mất, đã không có người yêu còn phải đi theo hai người này, suốt ngày nhận “cẩu lương” miễn phí nữa!
“Cà vạt của Hứa Yên đẹp, vậy cà vạt em chọn cho anh có đẹp không?” Linh An hỏi hắn.
Hứa Ngụy Phàm dám nói không sao? Hắn cười trừ, gật gù nói:
“Cả hai cái đều đẹp!”
“Vậy ngày mai anh sẽ đeo cái nào?” Cô tiếp tục hỏi.
Cả Linh An và Hứa Yên đều mong đợi câu trả lời, bởi vì ban nãy hai cô gái nhỏ đã làm một cuộc cá cược, xem Hứa Ngụy Phàm sẽ chọn đeo cà vạt của ai.
“Cái này vậy!” Hắn giơ chiếc cà vạt màu hồng của Linh An lên.
Hứa Yên bặm môi, đấm mạnh vào vai Hứa Ngụy Phàm:
“Đồ dối lòng.” Cô ấy khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ giận dỗi.
Hắn đưa tay đỡ trán, phen này bị dồn đến đường cùng thật rồi! Một bên là người yêu, một bên là em gái, Hứa Ngụy Phàm biết chiều chuộng ai đây?
“Này, WR vừa tung ra mẫu son mới, phiên bản giới hạn có chữ ký idol đấy! Một lát nữa anh mua cho nhóc, đừng giận.” Hắn quay sang nói nhỏ vào tai em gái.
Hứa Yên hai mắt sáng rực, gật đầu cái rụp.
Hứa Ngụy Phàm thương cô ấy như vậy, sao nỡ giận?
Hắn thanh toán tiền cả hai chiếc cà vạt, rồi hứa sẽ đeo chiếc cà vạt mà Hứa Yên chọn ở dịp khác.
Năm giờ chiều Hứa Yên còn có một cuộc hẹn với những người bạn từ thời cấp ba, Hứa Ngụy Phàm biết được liền gọi Sở Đoàn lái xe đến đưa cô ấy đi.
Còn chút thời gian, ba người vào quán ngồi ăn kem tươi gần khu trò chơi.
Linh An và Hứa Yên lại được dịp kể xấu Hứa Ngụy Phàm, hai người hợp ý với nhau đến từng chút một.
Sở Đoàn gọi điện thoại thoại, báo rằng mình đang đứng trước cổng trung tâm thương mại.
Hứa Yên tạm biệt hai người, không ở lại cản trở ai kia hẹn hò với bạn gái nữa.
“Hai người đi chơi vui vẻ nhé.
Anh hai, nhớ giữ lời đấy!” Cô ấy nháy mắt với Hứa Ngụy Phàm.
Linh An nhìn Hứa Yên đi được một đoạn, mới hỏi:
“Sở Trạch dạo này thế nào rồi? Cái hôm chia tay người yêu, trông anh ấy thật thảm hại.”
“Cậu ấy ổn hơn nhiều rồi.
Dù sao cô gái kia cũng không biết trân trọng tình cảm của Sở Trạch, có gì phải tiếc nuối.”
Linh An nghĩ cũng đúng.
Với những kẻ phụ bạc, càng chóng quên đi càng tốt cho bản thân mình.
Giống như cô không thèm nếm xỉa đến tên Tô Minh Trí vậy! Đáng đời cậu ta, có mắt như mù mới bỏ lỡ cô.
“Mà sao em dám quan tâm người đàn ông khác trước mặt anh, hửm?” Hứa Ngụy Phàm chợt hỏi.
Linh An đen mặt, sao cái tên này cứ thích “ăn giấm chua” mãi vậy?
“Quan tâm cái đầu anh ấy! Ngụy Phàm, vừa nãy anh nói mua son cho Hứa Yên, em nghe thấy rồi đấy nhé.”
“Hửm? Vừa mới mắng anh, bây giờ lại quay sang ghen với cả Hứa Yên sao?” Hắn dụi đầu vào cổ Linh An.
Bởi vì đang ngồi trong góc khuất, nên hai người cũng không sợ người khác nhìn thấy.
“Xía, ai thèm chứ! Là lúc trước tên nào tự nói sẽ mua cho em cả cửa hàng son hả?”
“Được, vậy bây giờ chúng ta lập tức đi mua.” Hứa Ngụy Phàm ra quầy thanh toán tiền, rồi ôm eo Linh An rời đi..