Biết sẽ bị từ chối mà lòng vẫn đau.
Tôi trốn trong chăn khóc nức nở.
Anh ấy phủ nhận sự yêu thích và tình yêu của tôi.
Không có gì bực bội và mất mát hơn thế.
Tôi một mực thích anh năm năm, trong mắt anh ấy chẳng lẽ không đáng nhắc tới sao?
Sau đó, nhân lúc anh ấy không có ở nhà, tôi lén dọn ra ở riêng.
Từ nay, tôi sẽ niêm phong trái tim và khóa chặt tình yêu của mình.
Không, tôi muốn cặp kè với mười người bạn trai và hôn họ thật mạnh trước mặt ông chú già đáng ghét kia!
Không chừng Giang Thời Xí sẽ hướng dẫn chúng tôi hôn như thế nào.
Tôi kéo vali và lái ô tô đến nghĩa trang.
Tôi một mạch tìm chỗ bố mẹ, cắm cho mỗi người một bó hoa cúc trắng rồi khóc lóc kể lể:
"Con thực sự thích anh ấy, nhưng anh ấy không tin.
"Con nên làm gì bây giờ? Bố mẹ, tại sao hai người không nói chuyện?"
Cuối cùng, tôi là người duy nhất còn lại.
"Một lũ dối trá. "
Cuối cùng tôi ngồi khóc và khóc đến khi buồn ngủ và ngủ thiếp đi trên chiếc vali.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên giường.
Còn có một vòng tay ôm lấy tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, vầng trán vừa chạm tới cằm của người đàn ông.
Mùi hương tuyết tùng nhẹ quen thuộc.
“Giang Thời Xí?”
Tôi sợ nếu lớn tiếng hơn nữa, giấc mơ này sẽ tan thành mây khói.
“Đừng cử động, Nha Nha.”
Giọng nói trầm khàn truyền đến tai tôi.
Tôi hơi ngứa vì hơi thở của anh, không nhịn được ngẩng đầu lên, lại vừa vặn bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của anh.
“Lại bỏ nhà ra đi, hửm?”
“Chú không thích cháu, tại sao cháu phải ở chỗ này?”
“Ai nói chú...” Hắn đột nhiên khựng lại
Tôi cúi đầu, cố chấp nói, “Nếu như chú không thích cháu thì cháu sẽ đi ngay bây giờ.”
“Đường Nha Nha, cháu là đang đe dọa chú?"
"Được rồi, cháu đã thành công."
Giang Thời Xí bắt đầu kỳ nghỉ sớm.
Nói là đi nghỉ nhưng thật chất anh chỉ cùng tôi ở nhà.
Tắm lâu một chút, anh sẽ gõ cửa.
Đi vệ sinh lâu, anh ấy cũng sẽ gõ cửa.
"Nha Nha, sao em còn chưa ra? Anh ăn xong rồi này."
Anh ấy còn lừa dối tôi, hừ!
Tôi mới ra trường, vẫn đang trong thời gian tìm việc, ngày nào anh cũng chở tôi đến nơi phỏng vấn.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, túm lấy cổ áo anh ta: “Giang Thời Xí, anh tránh xa em ra!”
Giang Thời Xí nắm tay tôi, siết chặt ngón tay: “Nha Nha, không phải em nói thích anh sao? ”
Mắt tôi chợt cay xè.
Tôi vẫn đợi, đợi anh nói: “Anh cũng thích em.”
Anh vẫn không nói ra cho đến ngày cầu hôn tôi.
Giang Thời Xí mặc một bộ vest trắng, vẻ đẹp trai của anh ấy không thể che giấu được.
Anh nửa ngồi nửa quỳ, hai chân khẽ run: “Đường Nha Nha, em đồng ý cưới anh không?”
Tôi vỗ vai anh cười tủm tỉm: “Không được đâu, chú hai à.”
Tôi không thèm đòi hỏi một tình yêu không được thừa nhận.
Khi Giang Thời Xí cầu hôn tôi lần thứ mười tám, lúc đó tôi vừa đi xem phim với một chàng trai về.
Từ xa tôi đã thấy anh đứng đợi dưới ánh đèn nhưng tôi chỉ cười khẩy rồi quay đầu tiếp tục nói cười với những người xung quanh.
Giang Thời Xí hai mắt đỏ bừng, xiết chặt bó hoa trong tay rồi ném đi, bước nhanh tới, nắm lấy cánh tay tôi, ép tôi nhìn anh ta.
“Đường Nha Nha, em được lắm, tôi đợi em ở đây cả ngày rồi!”
Tôi đỏ hoe mắt thoát khỏi sự trói buộc của anh ta: “Giang Thời Xí, anh không thích tôi một chút nào, thả tôi ra đi.”
Thời Xí không thể tin được cúi đầu nhìn tôi chằm chằm, hối hận và đau lòng đột nhiên dâng lên, thiếu chút nữa không nhịn được muốn kéo cổ áo anh trực tiếp hôn.
Đó chỉ là suy nghĩ của tôi nhưng Giang Thời Xí đã làm như vậy.
Anh nâng cằm tôi lên và hôn tôi thật mạnh.
"Làm sao anh có thể không thích em được? Đường Nha Nha, em cũng đừng buông tay anh."
Tôi vẫn chờ đợi câu nói kia.
Sau này ở dưới thân anh, tôi toàn thân run rẩy mềm nhũn như muốn tan ra, bị ép nghe rất nhiều câu: "Anh thích em."