"Thần linh và quái vật có lẽ sẽ phát hiện ra ảo ảnh này nhưng nếu có vô số ảo ảnh thì chúng không thể tìm ra được ảo ảnh thật, cũng không thê biết được trong khoảnh khắc cuối cùng trước lúc tử vong chúng ta đã làm gì."
"Thanh Sơn, con phải đi vào trong ảo ảnh Bóng Chồng thời đại này, sau đó hãy đi theo một trình tự bí mật tìm đến nơi tận cùng kia."
Tạ Cô Hồng ngừng lại một lát, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
"Chúng ta đã giấu thời khắc cuối cùng của thời thượng cổ trong một Bóng Chồng cuối cùng, con hãy tìm ra nó."
"Đến lúc con tìm được nó, con có thể thật sự trở về được khoảnh khắc cuối cùng trước khi Nhân tộc diệt vong."
Cố Thanh Sơn rốt cục nhịn không được hỏi: "Con trở về đó để làm gì?"
Tạ Cô Hồng đứng im nhín hắn, một lát sau mới trả lời: "Thiên Kiếm, ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi Nhân tộc diệt vong mới được đúc thành, con hãy mang nó đi."
"Sư tôn ——"
"Trên người con thật sự có Địa Kiếm, ta có thể cảm giác được."
Tạ Cô Hồng lấy trong ngực mình một mảnh ngọc điệp đặt vào lòng bàn tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn nó.
Ngọc điệp trong tay ấm áp nhưng dường như ẩn chứa một sức mạnh dồi dào không thể đong đếm nổi.
Trên bề mặt mảnh ngọc có khắc hai chữ: "Kiền Cửu."
Tạ Cô Hồng nói: "Trong vô số áo cảnh Bóng Chồng thời đại, chỉ có mảnh ngọc điệp này mới có thể mang con đi đến Bóng Chồng thời đại đặc biệt kế tiếp, con nhất định phải còn sống mà đi qua Bóng Chồng, sau đó lấy được mảnh ngọc điệp tiếp theo, cho đến khoảnh khắc cuối cùng của thời thượng cổ và mang Thiên kiếm đi."
Cố Thanh Sơn nắm ngọc điệp trong tay mà không biết nói câu gì.
Trong tình cảnh bị thần linh lẫn quái vật tấn công từ hai phía, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi diệt vong mà Nhân tộc vẫn có thể nghĩ ra được biện pháp gửi gắm hy vọng cho hậu thế như vậy.
Hắn cắn răng siết chặt mảnh ngọc trong tay mình.
"Sư tôn, vậy người cũng là ảo ảnh hay là——"
"Ta chỉ là một mảnh tàn hồn được lưu giữ lại trước khi ngã xuống, không ngừng chờ đợi ngần ấy năm chính là vì giây phút này đây."
Thân thể Tạ Cô Hồng dần dần biến thành hư ảo.
"Ta sẽ phá hủy Bóng Chồng này, xóa sách dấu vết của con để không bị bất cứ kẻ nào phát hiện."
Cuối cùng ông chỉ mỉm cười nói: "Có thể thu nhận một đồ đệ như con thật khiến ta an lòng. Hy vọng con có thể thực hiện tâm nguyện mà thế hệ chúng ta đã không thể hoàn thành."
Tách——
Thân thể Tạ Cô Hồng bỗng chốc tan thành vô số mảnh vỡ, lại chợt hóa thành một lớp sương mù.
Cả thế giới dường như trở thành một vầng sáng huyền diệu rồi dần dần tan biến.
Ngọc điệp trong tay Cố Thanh Sơn bỗng sáng rực lên.
Nó phát ra ánh sáng chớp động liên hồi cứ như đang kêu gọi thứ gì đó.
Mảnh ngọc điệp được làm từ mai của Linh quy trong ngực Cố Thanh Sơn đột nhiên bay ra ngoài, kết hợp với mảnh ngọc điệp mà Tạ Cô Hồng để lại.
Hai mảnh ngọc điệp hợp làm một rồi đột nhiên phát ra một vầng sáng bảy màu bao phủ lấy người Cố Thanh Sơn.
Ngọc điệp chọn một phương hướng sau đó mang theo Cố Thanh Sơn đi xuyên qua lớp sương mù, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
......
Quay lại một khoảng thời gian trước.
Phía bên kia.
Trên ngọn núi cao nhất Hoang Vân.
Một gã tu sĩ xuất hiện từ dưới lòng đất.
Gã lặng lẽ xuyên qua tất cả các pháp trận phòng ngự tiến thắng vào ngọn núi cao nhất ở đây.
Không hề ai có cơ hội được nhìn thấy cảnh tượng này.
Gã vừa nhìn xung quanh đã nhìn thấy khe núi nọ.
"Dựa vào tin tức vừa rồi, Cố Thanh Sơn chắc hẳn vẫn còn ẩn nấp trong Kiếm Uyên......" Gã nhẹ giọng lẩm bẩm.
Dường như cảm nhận được có gì đó không bình thường, gã tu sĩ kia nhắm mắt lại cảm nhận bốn phía.
Tất cả đều rất bình thường.
Gã có chút nghi ngờ nhưng nhanh chóng không để tâm đến nữa mà bước nhanh về hướng khe núi nọ. vừa đi vừa biến thân.
Khi gã vừa dừng chân trước khe núi, cả người đã khôi phục nguyên dạng.
—— ngọn lửa rực rỡ thiêu đốt ngay giữa mi tâm, cả thân thể được báo phủ bởi một vầng sáng chói lọi.
Trải qua một hành trình dài, gã cuối cùng cũng tìm được đến nơi này.
Vị thần linh này vừa vươn tay khẽ khàng chạm nhẹ vào hư không.
Bùm!
Toàn bộ mọi pháp trận phòng ngự trong khe núi đều tan biến sạch sẽ.
Không còn kẻ nào có thể ngăn cản gã giết chết Cố Thanh Sơn.
Đúng lúc này một bóng người bay lên từ dưới khe núi kinh ngạc mà nhìn gã.
Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn xuất hiện.
"Ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Thần linh nhìn hắn không nhịn được khẽ cong khóe miệng.
"Cố Thanh Sơn, mọi thứ đã kết thúc, ngươi sẽ không thể thay đổi được tương lại."
Thần linh hùng hồn tuyên bố.
Gã vươn tay.
Ngay lúc gã định ra tay thì cả đất trời đột nhiên rung chuyển.
Thân hình Cố Thanh Sơn bỗng hóa thành một vùng sương trắng.
Lập tức, cả thế giới đều hóa thành sương mù mênh mông rồi tan biến ngay trước mặt Thần linh.
—— Bóng Chồng thượng cổ đã biến mất như vậy!
Thần linh vẫn chưa hết kinh hoàng, chỉ biết đứng lẳng lặng suy tư giữa không trung.
"Thế giới tại sao lại biến mất ngay lúc này? Cố Thanh Sơn rốt cuộc đã đi đâu......"
Gã vẫn còn suy tư thì hư không bỗng ngưng kết thành một Hình Nhân Ánh Sáng.
"Ngươi là ai?" Thần linh quát hỏi.
"Cảm nhận được khí tức trên người ta chẳng lẽ người vẫn chưa nhận ra thân phận của ta sao?" Hình Nhân Ánh Sáng nói.
"Ngươi là...... thể tinh thần của bộ tộc chúng ta." Thần linh nói.
"Đúng, ta đã chờ ở đây rất lâu rất lâu rồi, rốt cục cũng đợi được đến ngày này." Hình Nhân Ánh Sáng đáp.
"Ngươi đang đợi cái gì?" Thần linh hỏi.
"Chờ một đồng tộc đến nơi này —— trong khoảnh khắc cuối cùng thời thượng cổ, Nhân tộc để lại vô số Bóng Chồng thời đại, chúng ta không biết bọn họ rốt cuộc đã làm gì nhưng trước khi chết chúng đã để lại một lời tiên tri khiến chúng đã tâm thần không yên bây lâu nay."
Thần linh im lặng một lát rồi nói: "Ta biết bọn họ để lại cái gì."
"Vậy thì tốt." Hình Nhân Ánh Sáng tung một đồng xu lên.
"Đi thôi, đồng tiền thượng cổ này là chính phẩm, nó có thể giúp ngươi cảm nhận được vi trí của mục tiêu, chỉ có điều hơi phiền phức đó là sẽ xuất hiện một tỷ lệ sai lệch vị trí nhất định."
Thần linh bắt được đồng xu kia đưa lên trước mắt cẩn thận xem xét.
"Ừm...... Quả đúng là chính phẩm." Gã lẩm bẩm.
Cất đồng xu kia đi, Thần linh lại mỉm cười: "Sai lệch cũng không sao, chỉ cần cuối cùng có thể tìm được kẻ kia, hắn chắc chắn không thể thoát khỏi cái chết."
"Quá khứ lẫn tương lai của đám Nhân tộc đều sẽ bị ta bóp chết!"
Đêm tối.
Ở trong bóng đêm yên tĩnh, Cố Thanh Sơn mở mắt.
Hắn nhìn thấy một người ngồi ngay trước mặt mình.
Là muột khuôn mặt đã già nua.
Dầu vết của năm tháng in hằn lên khuôn mặt nọ khiến người khác không khỏi tự hỏi rằng chủ nhân của khuôn mặt này đã trải qua bao lần gió sương.
Lão già đặt một ngón trỏ lên môi, làm động tác ý bảo hắn chớ có lên tiếng.
Cố Thanh Sơn cũng phối hợp giữ im lặng, không hề nhúc nhích tí nào, cũng không hề mở miệng nói chuyện.
Linh quy thượng cổ và ngọc điệp mà Tạ Cô Hồng để lại dẫn hắn đến nơi này, cho nên trước mắt hắn cơ bản vẫn tin tưởng vào hoàn cảnh lúc này.
Hắn nhìn đối phương, thần niệm truyền âm nói: "Xin hỏi ngài là vị nào?"
"Chúng ta đi ra ngoài trước hẵng nói." Ông lão cũng truyền âm nói.
Cố Thanh Sơn quan sát bốn phía, phát hiện mình đã lọt vào một quân doanh.
Toàn bộ quân doanh đều đã chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ có ông lão trước mặt hắn đây hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào mình.
Ông lão này có vẻ như đang ở đây chờ hắn đến.
Cố Thanh Sơn theo chân ông lão, một trước một sau lẻn ra khỏi quân doanh.
Dưới bóng đêm, hai người lao nhanh vút trong một rừng cây cối rậm rạp.
"Chúng ta đang đi đâu?"
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm hỏi.
"Rời khỏi quân doanh này, chúng ta phải nhanh chóng tăng tốc độ." Ông lão đáp lại.
"Được, ngài đi trước đi, ta sẽ theo sau." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vừa nói xong, ông lão đã bay đến trước mắt hắn, bắt đầu dẫn đường.
Cố Thanh Sơn thả lỏng đôi mày.