Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi hỏi thăm: “Tiền bối, hiện giờ có thể cho phép tại hạ tiến vào Hoang Vân Thiên Cung không?”
Linh quy khôi phục lại tinh thần, nó chợt nói: “Đương nhiên rồi, nhưng nếu muốn tiến vào Hoàng Vân Thiên Cung chỉ có hai cách. Dưới cái nhìn của ta thì ta thấy có một cách rất thích hợp với người.”
“Tại hạ nguyện xin nghe.”
“Lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi trộm ngọc điệp – đây là cách nhanh nhất, trực tiếp nhất đó.”
“Trộm ngọc điệp?” Cố Thanh Sơn nghi ngờ hỏi.
Linh quy giải thích: “Ngọc điệp dùng để thông hành có tổng cộng hai cái. Một là ngọc điệp của chưởng môn, nằm trên tay của các chưởng mô của Hoang Vân Thiên Cung. Mà một cái khác là ngọc điệp bảo vệ, vẫn luôn đặt trong tổ của Chu Tước.”
“Tuy rằng Chu Tước đã chết rồi, nhưng phần tàn hồn của nó vẫn còn, chúng ta sẽ tới tổ của nó để trộm ngọc điệp ra.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Chúng ta phải làm thế nào?”
Linh quy nói: “Một lát nữa, thần hồn của ta sẽ rời khỏi thân thế, đi vào đánh một trận với Chu tước. Khi ta và nó chiến đấu thì ngươi nhân cơ hội leo lên cây, đi vào tổ của nó lấy ngọc điệp.”
“Chu tước sẽ không rời tổ quá xa. Thế nên lúc ta chiến đấu với nó rất có khả năng sẽ liên lụy tới ngươi. Với thực lực của ngươi thì chỉ cần bị dư chấn do chúng ta chiến đấu đụng phải thì sẽ chết ngay.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không được thì chúng ta dùng cách khác đi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Linh quy nói: “Không, ta sẽ truyền dạy cho ngươi một loại thần thông. Nó có thể giúp ngươi bảo tồn tính mạng trong trận chiến đấu như vậy.”
Linh quy nghiêm túc nói: “Nếu ngươi nắm giữ loại thần thông này thì sẽ trợ giúp rất nhiều cho sự sinh tồn của ngươi sau này, ngươi sẽ không dễ gì chết đi.”
Cố Thanh Sơn nghe mà giật mình.
Rốt cuộc là thần thông mạnh mẽ tới mức nào mới có thể làm cho một người có thực lực yếu ớt sống sót giữa trận giao chiến của hai linh thú lớn thời viễn cổ đây?
Mặt khác, thế mà có thể truyền thụ thần thông? Chuyện này mình chưa từng nghe tới.
Cho dù thế nào thì đối phương đã đồng ý truyền thụ một thần thông mạnh mẽ như vậy cho mình…
Cố Thanh Sơn cảm kích nói: “Đa tạ ý tốt của tiền bối, xin hỏi, đó là thần thông nào?”
Linh quy nói: “Thần thông mà ta truyền dạy cho ngươi có lai lịch sâu xa, được gọi là Thủ Vĩ Vô Tung.”
“Thủ Vĩ Vô Tung?”
“Đúng vậy, ta sẽ lấy một mảnh mai rùa của mình, đặt pháp môn tối cao lên lưng ngươi, khiến cho cơ thể ngươi và nó hòa thành một thể.”
“Như vậy thì ngươi sẽ có sức phòng ngự giống như ta.”
“Có mai rùa của ta, sau này khi ngươi gặp bất cứ tình thế nguy hiểm tới tính mạng nào chỉ cần co rụt người lại, trốn trong mai rùa, thì dù cho người khác dùng pháp thuật lợi hại tới thế nào cũng không thể động tới ngươi được.”
“Thế nào? Thần thông này có phải rất mạnh đúng không?” Linh quy đắc ý nói.
“… Rất mạnh… Cái mai rùa này lúc bình thường có thể thu vào không?” Cố Thanh Sơn cẩn thận hỏi tỉ mỉ.
Linh quy nói: “Thu hồi thì không thể thu hồi, nó đã dung hòa với cơ thể của người thành một thể, trở thành một phần của ngươi rồi – mặt khác, đã nắm giữ một cái mai rùa uy dũng, mạnh mẽ như vậy mà sao ngươi lại muốn thu hồi lại?”
Cố Thanh Sơn không nhịn được nghĩ tới tình cảnh mình cõng theo cái mai rùa.
Tuy rằng…
Bình thường bản thần mình phải cõng cái mai rùa này…
Nhưng có cái mai rùa này, trong chiến đấu bản thân mình có thể tùy ý tấn công người khác.
Một khi người khác tấn công mình thì mình lập tức rụt vào trong mai rùa.
Ừm… quả nhiên là đầu đuôi không còn hình bóng đâu cả, đúng là rất lợi hại…
…
Lợi hại cái em gái mày!
Khốn kiếp!
Nếu chiến đấu như vậy chỉ sợ không đánh được một nửa kẻ địch đã cười mà chết rồi!
Vào lúc này, dường như Linh quy nhớ ra điều gì đó mới tiếc hận nói: “Lúc trước khi Kỳ Lân sắp chết, ta vốn định truyền thụ Thủ Vĩ Vô Tung cho nó, dù sao quan hệ của ta và nó là tốt nhất.”
“Thế nhưng, sau khi nó nghe ta nói toàn bộ về thần thông này thì dù thế nào cũng không chịu tiếp nhận thần thông này của ta. Cuối cùng, thương tích quá nặng, vì thế nó đã ngã xuống.”
“Ta thật sự không thể nào hiểu được nó nghĩ như thế nào.”
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói: “Tiền bối, cho dù người khác thấy thế nào thì tôi cũng cảm thấy thần thông này của ngài đúng là vô cùng có uy lực. Làm tại hạ bội phục không thôi.”
Linh quy mừng rỡ nói: “Tên nhóc ngươi không tệ. Quả nhiên rất tinh mắt!”
Cố Thanh Sơn nghiêm trang nói: “Thế nhưng ta từng lập lời thề với thiên đạo, thân là một kiếm tu, ta cùng lắm chỉ có thể dùng chiến giáp để phòng ngự, chứ tuyệt đối không thể dùng những biện pháp khác để tránh né sự công kích của kẻ địch, nếu không, ta sẽ bị thiên đạo giết chết.”
“Ngươi là kiếm tu sao? Chả trách sẽ lập lời thề như vậy với thiên đạo.” Linh quy tiếc nuối thở dài: “Vậy thì không còn cách nào khác, ngươi không thể tiếp nhận thần thông này của ta.”
Cố Thanh Sơn ôm quyền, nói: “Tiền bối, muốn tiến vào Hoang Vân Thiên Cung không phải là có hai cách sao? Chúng ta có thể dùng cách thứ hai để thử xem.”
Linh quy gật đầu, nói: “Đúng vậy, nếu ngươi không thể tiếp nhận thần thông của ta thì đương nhiên không thể sống sót trong trận chiến đấu giữa ta và Chu Tước. Chúng ta chỉ có thể dùng cách thứ hai.”
“Tại hạ xin nguyện lắng nghe.” Cố Thanh Sơn nói.
Linh quy nói: “Cách thứ hai là, năm đó, chủ nhân của thiên cung đã bố trí cách thức để vào cửa. Ngươi nhất định phải làm cuộc thi nhập môn bình thường, sau khi thông qua mới có thể vào môn phái.”
Nó thở dài, nói bổ sung: “Đây là thử thách vô cùng khiêm khắc, ta hoàn toàn không có cách nào giúp đỡ ngươi. Một khi ngươi không thông qua được, lập tức sẽ bị cấm chế giết chết.”
“Ta nguyện ý thử một lần.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được, vậy thì thử xem sao.” Linh quy nói.
Nó há miệng, phun ra một cái ngọc điệp.
“Đây là ngọc điệp của cuộc thi nhập môn. Hoàng Long, Kỳ Lân, Phượng Hoàng và ta mỗi người đều có một khối.”
“Ngươi cầm cái ngọc điệp này đi tới đình bảo vệ núi, tàn hồn của Kỳ Lân sẽ không làm khó ngươi, nó sẽ đưa ngươi tiến vào thử thách kia.”
Ngọc điệp trôi bồng bềnh trên không trung rồi nhẹ nhàng rơi vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn ôm quyền, nói: “Đa tạ tiền bối.”
Linh quy nói: “Ừm, nếu như người thông qua được thử thách thì có thể trở thành đệ tử chính thức, tiến vào Hoang Vân Thiên Cung. Ta sẽ chờ ngươi trong thiên cung.”
“Được, vậy ta đi đây.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đi đi, cẩn thận một chút.” Linh quy nói.
Cố Thanh Sơn hơi gật đầu rồi xoay người bay về phía trên biển mây.
Linh quy chăm chú nhìn bóng dáng của hắn, âm thầm thở dài.
“Aiz, đáng tiếc, nếu tên nhóc này có thể tiếp nhận thần thông của ta thì đã không phải đi tới trải qua một tràng sống chết này?” Linh quy tiếc hận nói.
Cố Thanh Sơn thò đầu ra khỏi biển mây.
Cuối tầm mắt của hắn là một khối đá lớn.
Cái tảng đá này quá mức quen thuộc.
Đây là vườn chăn nuôi.
Vị trí ở trước mặt Cố Thanh Sơn đã đi qua chỗ của Hoàng Long, đã cách khu quần thể cung điện và núi sông rất gần.
Hắn nhún người nhảy lên từ dưới mây, hóa thành một thứ ảnh mờ ảo bay về phía núi ở xa xa.
Bay hết khoảng một nén hương, dần dần có thể nhìn thấy đường nét của tòa đình.
Đình bảo vệ núi.
Kỳ Lân đang nằm nhoài ra trong đình mà ngủ.
Uy thế vô cùng mạnh mẽ từ trên người của nó tản mát ra xung quanh.
Để đối phó với Cố Thanh Sơn, nó chỉ cần một cái liếc mắt.
- - khó có thể tưởng tượng được đây chỉ là tàn hồn.
Cố Thanh Sơn lấy ra đĩa ngọc mà Linh quy cho, cầm trong tay.
Quả nhiên, lần này khi hắn đi tới gần đình, Kỳ Lân vẫn chưa ngẩng đầu lên, chỉ trở mình, đổi sang tư thế thoải mái hơn.
Cố Thanh Sơn bay vào trong đình.
Hắn ôm quyền, định nói chuyện thì con Kỳ Lân kia đột nhiên duỗi vuốt ra, đập xuống đất.
Từng đường vân màu bạc mỏng manh nổi lên khỏi mặt đất, tạo thành vô số chữ cổ huyền ảo.
Pháp trận đã hoàn thành.
Toàn bộ tòa đình tỏa ra ánh hào quang lấp lánh.
Bùng!
Chỉ trong chớp mắt, ánh hào quang xông thẳng lên trời, bao lấy Cố Thanh Sơn, sau đó không thấy hắn đâu nữa.
...