Các tu sĩ chí thiện nắm bắt thời cơ, toàn lực ra tay.
Ba giây thoáng một cái liền qua.
Con quái vật phát ra một tiếng gào thét trầm vang.
Hết ba giây, tất cả các công kích của nó đều rối loạn.
Trăm nghìn công mắt, ánh sáng trắng phát ra cũng mịt mờ hơn.
Trong phút chốc, Lục Giới Thần Sơn kiếm lao tới, đâm mạnh vào trong người của ma nhãn thời thượng cổ hồng hoang.
Tất cả thứ ánh sáng trắng đều biến mất.
Ma nhãn một lần nữa co giật liên tục.
Lần này tất cả mọi người đều liều mạng tấn công.
Mọi người đều hiểu rõ, đây là cơ hội cuối cùng, nếu không nhân cơ hội này giết chết con quái vật thì tất cả mọi người sẽ phải chờ đón việc nó bạo phát.
Một kiếm cuối cùng.
Ầm!
Con quái vật nổ tung thành vô số khối thịt rơi xuống khỏi bầu trời.
Con quái vật đã chết!
Các tu sĩ hoan hô ầm ĩ.
Cố Thanh Sơn cũng cười cười, nhưng trong lòng có hơi nuối tiếc.
Con quái vật đó không phải do hắn giết, thế nên hắn không nhận được hồn lực.
Nhưng vào giai đoạn này, điểm mạnh của “Đoạn Ly” dần dần lộ ra.
Trải qua hai lần thăng cấp, từ “Thất khống” đến “Cương trực” rồi lại đến “Đoạn Ly”. Vào lúc này, thần thông được nâng cấp của điện lôi sinh pháp rốt cuộc đã thể hiện được giá trị đích thực của nó.
Giữa bầu trời, có một bóng người màu đỏ rực bay tới, hạ xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Đó là tướng quân trong trận chiến.
Ông ta vẫn đang chỉ huy trận chiến này.
“Thần thông vừa rồi là của ngươi?” Tướng quân hỏi.
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn thản nhiên thừa nhận.
“Hành động rất đẹp, có rất ít thần thông có thể tạo ra ảnh hưởng đối với những sinh mệnh thời thượng cổ hồng hoang, tiếp theo ngươi phải thi triển thần thông này nhiều hơn.” Tướng quân nói.
“Ta hiểu rồi.” Cố Thanh Sơn gật đầu, nói.
Tướng quân quay về sau vẫy tay: “Người đâu!”
Lập tức có hai đội tu sĩ vô cùng có uy lực nghe lệnh tiến lên.
“Tu vi của cậu ta không đủ, các người phụ trách bảo vệ cho cậu ta.” Tướng quân nói.
“Rõ!” Các tu sĩ lớn tiếng trả lời.
Bọn họ bao quanh lấy Cố Thanh Sơn và tướng quân để bảo vệ.
Tướng quân nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cười cười.
Trong trận chiến với tốc độ siêu cao như thế này, vốn dĩ suy nghĩ duy nhất của hắn là bảo toàn tính mạng.
Nhưng bây giờ có vẻ mạng của mình đã không cần phải lo nữa rồi.
Nếu sự an toàn đã được bảo đảm thì hắn có thể không kiêng dè điều gì, cứ thế tham chiến.
Giữa bầu trời, hai thanh kiếm phóng ra những ánh kiếm mạnh mẽ, ác liệt.
Chúng nhanh chóng lao qua những tầng mây, lần lượt đâm chém xung quanh từng con ma nhãn thời thượng cổ hồng hoang.
Những con ma nhãn bị chúng đánh phải lập tức đều bị mất năng lực công kích.
“Tất cả mọi người, công kích theo hai thanh kiếm đó!” Tướng quân hét lớn.
Các tu sĩ đã sớm chú ý tới chuyện phát sinh ở bên này. Sau khi nghe lệnh, lập tức thoải mái ra tay giết những con ma nhãn chỗ hai thanh kiếm.
Ma nhãn thời thượng cổ hồng hoang tuy có rất nhiều nhưng không thể chịu nổi cảnh bị khống chế rồi đánh giết như vậy.
Rất nhanh, tất cả đám ma nhãn đều bị tiêu diệt sạch.
Các tu sĩ hoan hô cả lên.
“Uy vũ!”
“Uy vũ!”
“Uy vũ!”
Trận chiến này, đã chiến thắng rồi.
Tướng quân thở dài nói: “Tên nhóc này, rốt cuộc cái thần thông của ngươi là gì? Là một loại linh nguyên đến từ Ngũ hành sao?”
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi: “Ngài không biết sao?”
Tướng quân lắc đầu rồi nói: “Ta chưa từng gặp!”
Cố Thanh Sơn nói: “Đây là Lôi Linh sinh pháp.”
Tướng quân nhíu mày, nói: “Lôi linh? Ngũ hành chỉ có kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Lôi linh ở đâu ra? – Lôi linh là cái gì?”
Cố Thanh Sơn ngớ người.
Hắn nhìn về phía tướng quân, thấy dáng vẻ của đối phương cũng không giống là đang giả vờ.
Lẽ nào thời thượng cổ không có biến dị của ngũ hành sao?
Lúc hai người đang nói chuyện thì bầu trời đột nhiên tối sầm lại.
Sắc mặt tướng quân thay đổi, ông xông thẳng lên trời, hét lơn: “Tất cả mọi người, chuẩn bị pháp trận phòng ngự cỡ lớn!”
Theo mệnh lệnh của ông, các tu sĩ bay xuống khỏi bầu trời, tụ tập lại theo từng đội ngũ do pháp sư trận pháp sắp xếp để tạo thành pháp trận phòng ngự cỡ lớn.
Các tu sĩ gấp rút chuẩn bị lần lượt tất cả các biện pháp phòng ngự.
Các tu sĩ hộ vệ quanh Cố Thanh Sơn cũng không lùi lại.
Bọn họ đứng xung quanh Cố Thanh Sơn, bắt đầu bố trí pháp trận phòng ngự.
Đột nhiên.
Tất cả mọi người đều không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn thẳng lên trời.
Vòm trời như được mở ra vậy.
Không nhìn thấy mặt trời, mặt trăng, các vì sao cũng như bầu trời đâu. Mà ở rất xa trên trời, là một thế giới khác đang từ từ tiến tới gần thế giới này.
Cố Thanh Sơn đã có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng của thế giới kia.
Đang có vô số thân hình hung ác ở trong thế giới kia chờ tiến công.
Đó là các loại quái vật chưa từng gặp.
Chúng đang chờ hai thế giới va chạm vào nhau.
Giữa bầu trời, tướng quân giận dữ hét lên: “Chúng nó đang định va chạm – Đây không phải là thăm dò, đây không phải là thăm dò, chúng đang định quyết chiến!”
“Người đâu, mau đi mời đoàn trưởng lão, đi mời thần linh tới!”
Lời còn chưa dứt, từ phía sâu trong đại địa đã truyền tới từng trận tiếng nổ lớn rung trời rung đất.
Vô số tiếng kêu gào thảm thiết, vô số lời mắng chửi vang vọng khắp đất trời.
Ngay sau đó, một luồng gió lốc từ nơi rất xa thổi tới mang theo những thi thể không toàn vẹn cùng máu tươi thổi tới thấm lên toàn bộ mặt đất.
Các tu sĩ rối loạn cả lên.
Cố Thanh Sơn cũng vô cùng nghi ngờ.
Mắt thấy đám sinh mệnh thời thượng cổ hồng hoang ở thế giới khác đang muốn xâm chiếm toàn bộ Thiên Giới Nguyên Thủy, mà ở Thiên Giới Nguyên Thủy vào giờ phút mấu chốt này hình như đang bùng nổ ra chuyện gì đó không hay.
Cuối cùng, một tên tu sĩ cả người máu me be bét, nương theo cơn gió lốc bay tới từ phía xa.
Gã vừa bay vừa lau dòng huyết lệ trong mắt.
Trên người gã, bộ chiến giáp kiên cố kia đã bị vỡ nát, chỉ còn lại vị trí trái tim, còn lại một nửa bên của miếng kính hộ tâm.
Tu sĩ lảo đảo bay đến, dường như ngay lập tức sẽ rơi xuống đất.
Vị tướng quân kia nhìn thấy gã đầu tiên.
Tướng quân xông lên, đỡ lấy gã tu sĩ kia rồi lớn tiếng hỏi: “Vương phó tướng, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Gã tu sĩ kia nuốt xuống mấy ngụm máu, khàn khàn nói: “Thần linh –”
“Thần linh làm sao?”
“Thần linh đã phản bội chúng ta, bọn họ bỏ chạy rồi!”
“Ngươi nói cái gì!!”
“Thần linh… đột nhiên đánh lén chúng ta, bộ chỉ huy về cơ bản đã bị tiêu diệt.”
Nói xong câu đó, toàn thân gã tu sĩ cứng ngắc lại, cả người mất đi sức sống.
Trên mặt đất, tất cả mọi người đều rơi vào trầm lặng.
Các tu sĩ nhất thời còn chưa trở lại bình thường.
Mà phía trên vòm trời, một thế giới khác đang dần dần tiến sát vào Thiên Giới Nguyên Thủy.
Cố Thanh Sơn thất thần nhìn cảnh tượng này.
Một khắc sau, tất cả cảnh tượng biến thành tro bụi.
Cố Thanh Sơn phát hiện ra, bản thân một lần nữa lại đứng trên mảnh đất hoang vu.
Cố Thanh Sơn đứng ở vùng đất hoang vu.
Hắn yên lặng suy ngẫm tất cả những gì vừa mới nhìn thấy.
Một giọng nói kinh ngạc từ trên trời vọng tới: “Thế mà ngươi vẫn sống sao?”
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy linh quy đang lờ lững trôi trên bầu trời, cúi đầu nhìn hắn.
“Ngươi chỉ là một tu sĩ Thái Hư cảnh – làm sao mà ngươi có thể tiếp tục sống sau trận đại chiến đó được? Không đúng, coi như ngươi tìm được chỗ để ẩn náu, gắng gượng sống sót thì chỉ sợ cái khoảng thời không ngắn kia sẽ không thả ngươi ra, ngươi chỉ có thể ở trong đó, không ngừng trải qua tất cả những chuyện đó.” Linh quy suy ngẫm nói.
“Ta có một thần thông, có thể đưa tới một tác dụng rất lớn cho cuộc chiến.” Cố Thanh Sơn nói.
Linh quy nghe xong, ánh mắt dần dần thay đổi.
- - thì ra là vậy, tuy rằng thực lực của hắn nhỏ bé như một hạt bụi, nhưng lại có thần thông có thể chi phối toàn bộ cuộc chiến.
Tên nhóc này nhất định đã góp một phần cống hiến quá mức to lớn cho cuộc chiến nên đoạn thời không ngắn kia mới tán thành hắn, rồi thả hắn ra.
Linh quy thở dài: “Vô số năm qua, rốt cuộc cũng có một người có thể sống ở ngoài thiên cung, không phải ta đang nằm mơ chứ.”
Trong giọng nói của nó tràn ngập đau thương và buồn bã. Cố Thanh Sơn cũng không biết nên nói gì tiếp.