Đúng vậy, lần này, mình không chết!
Hắn lơ lửng giữa không trung, dần dần hiểu ra.
Nhân vật có đẳng cấp giống như linh quy, nhất định có thể hoàn toàn khống chế được sức mạnh của bản thân.
Khi nó không muốn giết chết ai, nhất định nó có thể thu bớt sức mạnh.
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, chắp tay nói với linh quy: “Ngọc điệp Thiên Cung đã sớm bị vỡ vụn, kính xin ngài tạo thuận lợi.”
Linh quy lập tức từ chối nói: “Không có ngọc điệp? Vậy ngươi không thể bước vào Thiên Cung được.”
Linh quy tràn đầy sự đồng cảm nhìn chằm chằm vào hắn, lại nói: “Được rồi, dù sao không vào được Thiên Cung cũng chỉ có một con đường chết, ta tiễn ngươi.”
Trước mắt Cố Thanh Sơn tối sầm.
Mở mắt ra.
Cố Thanh Sơn phát hiện ra mình đang đứng trong dòng chảy hắc ám một lần nữa.
Quả nhiên mình đã chết rồi.
Cố Thanh Sơn rơi vào suy tư.
Vừa rồi, linh quy nói không vào được thiên cung thì chỉ còn một con đường chết.
Bởi vì chuyện này, nó mang theo ý đồng cảm mà giết chết mình.
Lẽ nào việc sinh tồn ở bên ngoài thiên cung thật sự khó khăn như vậy sao?
Nhưng mà ngọc điệp đã bị phá hủy hoàn toàn rồi, mình muốn sử dụng phương pháp chế tạo của kỹ nghệ chiến thần để phục chế ngọc điệp cũng là điều không thể.
Rốt cuộc hiện giờ phải làm thế nào đây?
Hình nhân bóng tối ở bên cạnh nói: “Cậu vẫn còn bảy trăm lần đó.”
Cố Thanh Sơn cắt ngang lời của hắn ta: “Ta không muốn biết vẫn còn bao nhiêu lần nữa.”
“Được rồi, tùy cậu.”
Hình nhân bóng tối nói xong, tự mình gặm đùi gà.
Cố Thanh Sơn cầm một bầu rượu từ trên mặt đất lên, mở nắp ra, ngửa đầu một hơi uống cạn.
Hình nhân bóng tối nhìn hắn, nói: “Phẩm vị của cậu rất đặc biệt.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Cố Thanh Sơn nói.
“Thứ cậu uống thật sự quá cay, không dễ uống một chút nào.” Hình nhân bóng tối nói.
“Đợi sau khi ngươi trải qua rất nhiều chuyện, ngươi sẽ thích cảm giác mà nó mang đến.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đặt bầu rượu lên trên mặt đất, hít một hơi thật sâu, quát: “Tiếp tục!”
“Được!” Hình nhân bóng tối nói.
Quang ảnh hắc ám đột nhiên dâng lên như thủy triều, một lần nữa bao phủ lấy hắn, thâm nhập vào vực sâu của thời gian.
Lấy trận bàn ở điện Bách Hoa.
Truyền tống đến câu lạc bộ Chính Nghĩa Thiết Quyền.
Lần nữa đi tới Thiên Giới Nguyên Thủy.
Cố Thanh Sơn đứng trong mây, suy nghĩ một lần nữa về toàn bộ quá trình.
Hắn đi tới bên rìa đám mây trắng, tung người nhảy lên, lợi dụng sức gió bay đi.
Bay thẳng cho đến phía dưới của ngọn núi xa, trước mặt tầng mây dày, Cố Thanh Sơn mới dừng lại.
Hắn bắt phong quyết một lần nữa.
Cuồng phong thổi tan tầng mây, để lộ ra thân hình còn to hơn núi của linh quy.
Khi mây tản đi, linh quy đã có cảm ứng.
Nó chậm rãi mở mắt ra.
Cố Thanh Sơn chắp tay nói: “Tiền bối, ta là chưởng môn của Hoang Vân Thiên Cung thời này, kính xin hãy dẫn ta tiến vào thiên cung.”
Linh quy quan sát hắn, hỏi: “Ngươi có ngọc điệp của thiên cung không?”
Cố Thanh Sơn nói: “Ngọc điệp của thiên cung truyền đến thời của ta, đã bị vỡ vụn hoàn toàn, nhưng ta có thể chứng minh thân phận của mình.”
Hắn đánh ra một phát Thiên Băng, Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt lại xuất ra một thức Bất Chu Sơn Đoạn.
Đây đều là thần kỹ đến từ Hoang Vân Thiên Cung.
Sau đó, Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, lại lấy ra một cái hộp ngọc dài mảnh.
Hắn cẩn thận mở chiếc hộp ngọc ra, đưa thanh Địa kiếm gần như vỡ vụn cho linh quy nhìn.
Linh quy nhìn chằm chằm vào thanh Địa kiếm, lẩm bẩm: “Ta cũng biết nó bị thương rất nặng, nào ngờ lại vỡ vụn...”
“Đúng vậy, lần này ta tới thiên giới nguyên thủy, chính là để tìm Thiên kiếm, nghe nói chỉ có Thiên kiếm mới có thể chữa trị giúp cho nó.” Cố Thanh Sơn nói.
Ánh mắt Linh quy phức tạp nhìn Cố Thanh Sơn nói: “Mặc dù tu vi của ngươi cao hơn những người đến từ mấy lần trước, nhưng vẫn rất yếu, không có ngọc điệp, với thực lực của ngươi, căn bản không có cách nào để sống sót được ở đây.”
Cố Thanh Sơn chắp tay nói: “Kính xin tiền bối chỉ cho một con đường, ta nhất định phải cứu Địa kiếm.”
Linh quy nói: “Ngươi vẫn là trở về đi, hạ giới có thể sinh ra một tu sĩ Thái Hư cảnh như ngươi, đã là điều không dễ dàng rồi, đừng tùy tiện chết ở nơi này.”
Cố Thanh Sơn chắp tay lần nữa, thành khẩn nói: “Yêu ma xâm lược, thần linh ngã xuống, tà ác cổ đại nhao nhao thức tỉnh, hàng tỷ thế giới rơi vào cảnh hủy diệt, tại hạ trở về cũng là chờ chết, còn không bằng chết ở nơi này. Xin tiền bối chỉ điểm cho một con đường, tại hạ có vào nước sôi lửa bỏng cũng phải cứu sống Địa kiếm.”
Linh quy thở dài nói: “Khó! Khó! Khó! Mặc dù ngươi hết sức chân thành, nhưng không có ngọc điệp bên người, căn bản không có cách nào để sinh tồn ở đây, càng khỏi phải nói đến việc tìm Thiên kiếm.”
Cố Thanh Sơn nghi hoặc hỏi: “Phải có ngọc điệp, mới có thể sinh tồn ở thiên giới sao?”
Linh quy nói: “Có ngọc điệp, ngươi còn có thể sinh tồn trong thiên cung, ít nhất có thể giữ được tính mạng.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Không còn cách nào khác để có thể sống sót ư?”
Linh quy nói: “Ta thân là linh thú, còn phải dựa vào thần thông bẩm sinh mới có thể tồn tại đến nay, hoàng long, chu tước, kỳ lân đều đã lần lượt ngã xuống, hiện giờ chỉ còn lại một chút hồn phách, hy vọng sinh tồn của ngươi lại càng xa vời, cho dù ta liều mạng giúp ngươi, cũng là uổng phí sức lực.”
Cố Thanh Sơn nghi hoặc nói: “Nhưng hiện tại ta vẫn sống rất tốt mà.”
Linh quy trầm mặc mấy hơi thở, nói: “Sắp tới rồi.”
Nó tràn đầy sự thương xót nhìn Cố Thanh Sơn, sau đó rụt đầu và bốn chân của mình vào trong mai rùa khổng lồ.
Giọng nói của linh quy vang lên trong lòng Cố Thanh Sơn.
“Nếu như ngươi có thể sống qua một canh giờ, mới xem như có được một chút khả năng gắng gượng tồn tại ở chốn hoang dã, đến lúc đó ngươi trở lại gặp ta, ta sẽ dẫn ngươi đi trộm ngọc điệp.”
Linh quy nói xong, liền không phát ra tiếng động nữa.
Cố Thanh Sơn ngây người.
Sống sót qua một canh giờ?
Rốt cuộc bây giờ sẽ xảy ra chuyện gì?
Hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, một luồng sóng không biết đột nhiên quét sạch toàn bộ thế giới.
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy một trận áp lực không thể chống đỡ nổi từ trên trời giáng xuống.
Hắn bị luồng linh áp khổng lồ này ép từ trên trời xuống dưới mặt đất, đứng yên bất động.
Cố Thanh Sơn chuyển động thân hình.
Không bị bất cứ thương tổn gì.
Luồng linh áp này dịu dàng và kiên định, chỉ đưa hắn xuống mặt đất rồi thôi.
Cố Thanh Sơn thở dài bất đắc dĩ.
Theo cách nói của sư tôn, khu vực bên ngoài Hoang Vân Thiên Cung nguy hiểm đáng sợ gấp vạn lần.
Linh quy cũng nói liều mạng giúp mình cũng vô dụng, trừ khi mình có thể sống qua một canh giờ, thì mới đáng để nó ra tay giúp đỡ.
Nhưng mà...
Không phải mình đang đứng trong vùng hoang dã sao?
Có lẽ sau một tỷ năm, những thứ nguy hiểm đó đã chết rồi?
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy hoa mắt.
Mặt đất hoang vắng biến mất.
Hắn phát hiện ra mình đang đứng trong rất nhiều đám người.
Cố Thanh Sơn không biến sắc, âm thầm nhìn bốn phía.
Chỉ thấy toàn thân các tu sĩ xung quanh đều mang áo giáp, vẻ mặt của mỗi người đều nghiêm túc tới cực điểm.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ cảm nhận luồng sóng linh lực trên người bọn họ, chỉ thấy người yếu nhất trong số bọn họ cũng mạnh hơn sư tôn.
Thực lực của những người này, thật sự quá kinh khủng.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Không, những thứ này chân thực hơn ảo giác rất nhiều.
Cố Thanh Sơn ngầm cảm ứng cảnh tượng bốn phía.
Hắn ngước mắt nhìn về phía xa.
Chỉ thấy khắp nơi là các tu sĩ người mặc chiến giáp.
Bọn họ rút binh khí ra, bên cạnh có linh thú đi theo, xếp thành hàng ngũ chiến đấu ngay ngắn.
Toàn bộ mặt đất đông nghịt các tu sĩ.
Trên bầu trời, ánh sáng của thuyền bay đi qua đi lại như con thoi không ngừng nghỉ. Những thứ đi lại chậm rãi đó chính là cứ điểm chiến tranh cỡ lớn lơ lửng trên chiến trận của các tu sĩ.
Trời đất yên lặng trang nghiêm.
Chỉ nghe thấy tiếng gió.
Tất cả các tu sĩ tích lũy sức mạnh và chờ thời cơ hành động, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
“Chuẩn bị.”
Có người lớn tiếng quát.
“Cái gì?” Cố Thanh Sơn vô thức hỏi.