“Sư đồ ta cần gì phải khách khí.” Tạ Đạo Linh cười nói.
Cố Thanh Sơn cũng cười cười, trong lòng vẫn tràn ngập cảm kích.
Sư phụ chính là như vậy, tốt với đồ đệ không cần đáp lại.
Lúc này Tạ Đạo Linh tiếp tục nói: “Thanh Sơn, lần này ta đưa con đến khu Tranh Bá, như vậy con có thể tham gia tuyển chọn người mới, đạt được sự giúp đỡ của Trật Tự Sinh Mệnh.”
Cố Thanh Sơn nghe tới đó, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Lại mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình vẫn đứng trong triều hắc ám như trước.
Hắn nhìn về phía hình nhân bóng tối.
Đối phương đã biến thành dáng vẻ của hắn, cầm trên tay một cái đùi gà, đang há miệng muốn cắn một miếng nếm thử là mùi vị gì.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
“…” Cố Thanh Sơn.
“…” Cố Thanh Sơn khác.
Cố Thanh Sơn đứng trong thủy triều ánh sáng hắc ám, im lặng suy nghĩ một lúc.
“Trong lòng cậu không cam chịu như vậy, là do vẫn chưa nghĩ ra cách sao?”
Một hắn khác ngồi xổm trên mặt đất, vừa học cách dùng đũa để gắp thức ăn, vừa hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Ngươi đang đọc cảm xúc của ta.”
Người kia kiêu ngạo nói: “Ta có thể dễ dàng cảm nhận được những thứ như ý nghĩ, dục vọng, cảm xúc ở trong lòng chúng sinh, đây là bản lĩnh trời sinh của ta.”
Cố Thanh Sơn nói: “Nếu như ngươi muốn ra ngoài, vậy thì sau này đừng tùy tiện đọc suy nghĩ của ta nữa.”
“Được rồi.” Hắn kia nói.
Một lát sau.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía hắn kia, trên mặt lộ ra vẻ thắc mắc.
Hắn ta lập tức nói: “Ừm, cậu nghĩ không sai, quả thật vẫn còn lại bảy trăm chín mươi lăm lần cơ hội, xin lỗi, lần sau ta thật sự sẽ không đọc nữa.”
Cố Thanh Sơn khinh thường liếc nhìn hắn ta.
“Đưa ta qua.”
“Được.”
Thủy triều ánh sáng hắc ám đột nhiên dâng lên, nhanh chóng bao phủ lấy hắn, đẩy hắn về phía vực sâu của thời không.
Điện Bách Hoa.
Bách Hoa tiên tử trầm ngâm nói: “Cũng đúng, sau khi con đến khu Tranh Bá, sẽ phải ở lại đó một thời gian dài, để con trở lại thế giới Thần Võ một chuyến, giày vò tới lui không có lợi.”
Nàng lấy trận bàn xuyên tới Thiên Giới Nguyên Thủy ra, đưa nó cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thu hồi trận bàn lại, chân thành nói: “Sư tôn, đa tạ người đã chuyển vật này cho con.”
“Ta và con là thầy trò, cần gì phải khách khí.” Tạ Đạo Linh cười nói.
Nàng suy nghĩ, đang muốn nói ra dự định ở trong lòng, nhưng thời gian lại đột nhiên đứng im ở thời điểm này.
Khu Tranh Bá của bảy ngày sau, trong phong ấn của thế giới Lưu Sa, hình nhân bóng tối đột nhiên dừng đũa lại.
Hắn ta thấp giọng lẩm bẩm: “Không tệ, nhanh như vậy đã mở ra sự kiện mới, trốn thoát được sự mạt sát của pháp tắc thời gian, xem ra lần này có hy vọng rồi.”
Trong điện Bách Hoa.
Thân hình của Cố Thanh Sơn đột nhiên chuyển động.
Vòng sóng hư không tỏa ra từ quanh người hắn, tựa như nước gợn không một tiếng động, lan rộng ra toàn bộ điện Bách Hoa.
Soạt!
Dưới sức kéo của lực lượng không gian, Cố Thanh Sơn xuyên từ tương lai đến biến mất không thấy đâu nữa.
Gần như cùng một lúc, thời gian trở lại bình thường.
Cố Thanh Sơn xuất hiện trong dòng thời gian này.
Hắn ở trong điện Bách Hoa, tiếp tục mật đàm với Bách Hoa tiên tử.
“Thanh Sơn, ta quyết định đưa con đến khu Tranh Bá, toàn lực đọ sức.” Bách Hoa tiên tử nói.
“Như vậy có thể giải cứu Địa kiếm nhanh hơn một chút chứ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, chỉ có nhanh chóng nâng cao tu vi, con mới có thể đến Thiên Giới Nguyên Thủy, tìm Thiên kiếm tới cứu nó.” Bách Hoa tiên tử nói.
Cố Thanh Sơn mặc cho sợi hư không lôi kéo hắn, vượt qua vô số không gian kỳ quái.
Dựa vào sợi hư không Mèo Con cho, hắn xuyên qua hơn một tỷ tầng thế giới.
Vừa rồi hắn đã kích phát sợi hư không, lại tính chuẩn thời gian, khi Bách Hoa tiên tử sắp nói ra chuyện của khu Tranh Bá, sợi hư không đột nhiên khởi động.
Mấy phút sau.
Cố Thanh Sơn mang theo trận bàn Thiên Giới Nguyên Thủy, đến câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.
Như vậy, hắn đã thành công tránh được tất cả mọi thứ xảy ra ở thể giới Thần Võ trên dòng thời gian này.
Câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa hoàn toàn yên tĩnh, trong toàn bộ thế giới Siêu Duy không một bóng người.
Lúc này, Barry và Mèo Con đều đang ở thế giới Nguyên Bản.
Thế giới Nguyên Bản đang bị sức mạnh của thần linh cải tạo, nằm trong chấn động của không gian, không người nào có thể ra vào.
Có thế nói, câu lạc bộ là điểm dừng chân tốt nhất trước mắt, sẽ không tạo thành ảnh hưởng tới bất cứ chuyện gì khác.
Cố Thanh Sơn lấy trận bàn xuyên tới Thiên Giới Nguyên Thủy ra, trong lòng có phần cảm khái.
Cuối cùng đã có thể đi tìm Thiên kiếm rồi.
Hắn nhét linh thạch thượng phẩm vào các lỗ khảm của trận bàn.
Sau đó, hắn lập tức khởi động trận bàn.
Chỉ thấy trên trận bàn có một đạo linh quang dần dần sáng lên.
Ầm!
Linh quang tạo thành một cột sáng khổng lồ, xông thẳng về phía chân trời.
Sau mấy hơi thở, cột sáng này mới từ từ tiêu tán.
Cố Thanh Sơn đã mang theo trận bàn rời đi.
Thiên Giới Nguyên Thủy.
Phía trên màn sương mờ huyền ảo.
Một đạo thân ảnh đột nhiên hiện ra.
Cố Thanh Sơn.
Hắn vừa mới hiện thân, lập tức lấy trận bàn mang theo người của mình ra, hai tay nhanh chóng chuyển động.
Trên trận bàn.
Từng tầng linh quang xuất hiện.
Đủ loại pháp trận phòng ngự chiến tranh cỡ lớn đã được hắn xây dựng và bố trí xong.
Nhét viên linh đan vào trong miệng, Cố Thanh Sơn lại cầm chặt hai thanh kiếm Triều Âm và Lục Giới Thần Sơn ở trong hư không.
Sau khi hoàn thành tất cả, hắn mới cảnh giác nhìn về bốn phía.
Thật sự là không thể trách hắn đã cẩn thận quá mức.
Bách Hoa tiên tử đã từng nói, từ sau khi Thiên giới và thế giới Tu Hành cắt đứt liên hệ, những chưởng môn của Hoang Vân Thiên Cung sau đó như các nàng chỉ có thể dựa vào Hộ Thân Ngọc Điệp thì mới có thể miễn cưỡng sống sót trong Thiên Cung.
Đủ thấy trong Hoang Vân Thiên Cung chắc chắn vô cùng nguy hiểm và đáng sợ.
Còn về việc rời khỏi Thiên Cung, ra khu vực bên ngoài thăm dò thì lại càng là một điều không thể.
Căn cứ theo lời gốc của Bách Hoa tiên tử là “Một khi rời khỏi Thiên Cung, sẽ chết ngay lập tức.”
Cho nên Cố Thanh Sơn vừa tiến vào Thiên Giới Nguyên Thủy, liền dốc hết tất cả sức lực của bản thân, chỉ cầu bảo toàn sinh mệnh.
Hắn cẩn thận quan sát bốn phía.
Bầu trời u ám và mênh mông.
Một loạt các cung điện tọa lạc ở giữa ngọn núi xa trùng điệp.
Mà chỗ Cố Thanh Sơn đang đứng, là một áng mây lẻ loi trơ trọi.
Cố Thanh Sơn nhìn phía dưới chân mình, rồi lại nhìn về phía ngọn núi ở xa xa kia.
Hắn phát hiện ra ở phía dưới núi, cũng được các tầng mây nâng đỡ.
Chẳng lẽ mọi thứ ở Thiên Giới Nguyên Thủy đều trôi lơ lửng ở trong không trung sao?
Cố Thanh Sơn đi tới rìa đám mây, nhìn xuống dưới.
Phía dưới là mặt đất vững chắc rộng lớn mênh mang.
Nhìn thấy sự tồn tại của mặt đất, Cố Thanh Sơn liền yên tâm hơn một chút.
Nơi này không giống với thế giới Huyền Không, phía dưới thế giới Huyền Không là Giới Ma, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt người.
Cố Thanh Sơn quan sát kỹ càng.
Chỉ thấy trên mặt đất hoàn toàn hoang vắng, không nhìn thấy bất kỳ sinh mệnh nào.
Toàn bộ thế giới tĩnh mịch không một tiếng động, như thể nó đã đắm chìm trong sa mạc thời gian của hàng tỉ năm.
Cố Thanh Sơn có phần cảm khái.
Vào thời thượng cổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến thế giới này không một bóng người như vậy?
Hắn lại nhìn về phía quần thể cung điện ở trên ngọn núi xa xa.
Dựa theo ký ức của sư tôn, nơi đó chính là khu kiến trúc chính của môn phái ở Hoang Vân Thiên Cung.
Cách chỗ hắn đứng tương đối xa.
Việc này không có cách nào hết.
Mỗi lần truyền tống của pháp trận đều là ngẫu nhiên, chỉ có thể đảm bảo người được truyền tống sẽ nằm ở trong phạm vi của Hoang Vân Thiên Cung, nhưng cụ thể được truyền tống đến nơi nào, thì không thể nói chính xác.
Cố Thanh Sơn thoáng cảm ứng, không phát hiện ra nguy hiểm gì.
Có điều sau khi trải qua Thiên kiếp cảnh, linh giác của bản thân hình như tạm thời không được hữu dụng lắm.
Nếu như rời khỏi Thiên Cung sẽ nguy hiểm hơn, vậy thì để ổn thỏa, vẫn là đi vào trong Thiên Cung thu thập một ít thông tin đã.
Cố Thanh Sơn đã suy nghĩ xong, liền cất bước.