“Nó và thần linh là một loại, nó sẽ không sáng tạo ra sinh mệnh và thế giới, nhưng sức mạnh của nó còn lớn mạnh hơn thần linh, cũng nguy hiểm hơn.”
“Vì sao ngươi lại bị nó trực tiếp phong ấn? Hẳn là nó sợ ngươi mới đúng.”
“Nó đã tìm ra ba thần khí hoang cổ, ta không có cách nào đối phó với ba thứ kia.”
Cố Thanh Sơn nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đã hiểu kẻ địch là ai, tiếp theo là một vấn đề quan trọng nhất.”
Hắn tiếp tục hỏi: “Lúc ta tiến vào mê cung, nó cho ta một đồng xu, chỉ có thể thi triển một lần, có thể xuyên qua thời gian quay trở lại năm phút đồng hồ.”
Hình nhân bóng tối khinh miệt hừ một tiếng.
Cố Thanh Sơn làm như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Vì sao nó lại cho ta vật này để đối phó với ngươi? Vì sao không phải khôi giáp, vũ khí, quyển trục thuật pháp, hoặc là đồ công kích hay phòng ngự gì đó mà lại là đồng xu kia?”
Cố Thanh Sơn tiến thêm một bước hỏi: “Nếu thực lực chênh lệch quá lớn, cho dù có thể quay ngược lại năm phút trước, đánh không lại vẫn như cũ là đánh không lại, vì sao nó lại cho ta đồng tiền quay ngược thời gian kia."
“Ngươi muốn biết?” Hình nhân bóng tối hỏi.
“Tôi phải biết, đây là điểm duy nhất nó sinh ra đề phòng và sợ hãi với ngươi, nếu không phải là đồ vật trân quý gì đó nó sẽ không đưa cho ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Trân quý.” Hình nhân bóng tối châm chọc nói.
“Đúng, cuối cùng nó còn lấy lại đồng xu kia, có thể thấy được nó nhất định rất quý trọng đồng xu đó.” Cố Thanh Sơn nói.
Hình nhân bóng tối trầm mặc hồi lâu.
“Bởi vì nó muốn dùng đồng xu kia ngăn cản ta làm một chuyện.” Cuối cùng gã cũng nói.
“Chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thời không tẩm thấu, cả đời ta chỉ có thể phát động kỹ năng thần bí một lần. Thực ra chư thần sợ hãi ta cũng là vì chuyện này.” Hình nhân bóng tối đáp.
“Thời không tẩm thấu?” Cố Thanh Sơn không rõ nên hỏi.
“Từng có một lời tiên đoán, nói rằng cả đời ta chỉ có thể phát động kỹ năng một lần, sẽ uy hiếp đến sự tồn tại của chúng nó.”
Hình nhân bóng tối nhìn chăm chú vào Cố Thanh Sơn, giọng nói trở nên lo lắng áp lực: “Bây giờ ta phải hỏi ngươi một vấn đề.”
“Được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nếu cho ngươi trở lại quá khứ vào một thời điểm nào đó trong vòng bảy ngày trước, ngươi có thể tìm ra cách khiến mình an toàn rời khỏi phong ấn không?” Hình nhân bóng tối hỏi.
Cố Thanh Sơn giật mình.
Hắn bỗng nhiên ý thức được một khả năng nào đó.
Hóa ra…
Là như thế…
Khó trách hình nhân ánh sáng lại cho mình đồng xu kia.
“Xuyên qua như vậy có hạn chế gì không?” Cố Thanh Sơn cũng trở nên hồi hộp.
Giờ phút này, cả người hắn không ngừng run rẩy.
Đây là cảm xúc hắn chưa bao giờ gặp được.
“Đương nhiên là có, ngươi phải làm chuyện ngươi chưa bao giờ làm mới không tạo thành ảnh hưởng với thời không, như thế ngươi mới có thể sống sót trở về.” Hình nhân bóng tối đáp.
“Nói cách khác, tôi không thể động vào những chuyện đã xảy ra, chỉ có thể làm vài việc có liên quan đến bản thân mình?”
“Đúng, trộm đi, trộm quay lại, tất cả những chuyện đã xảy ra liên quan đến ngươi cũng không được động tới, nếu không phác tắc thời không sẽ lập tức xóa bỏ ngươi để bình ổn hỗn loạn của dòng thời gian.”
“Ngươi có năng lực vĩ đại như vậy vì sao lại không dùng cho bản thân mình?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Bởi vì khi ta còn sống đều ở trong phong ấn, cho dù quay lại thời gian nào trong quá khứ cũng không thoát ra được, thật ra thần linh sợ nhất là việc ta khiến đối thủ của bọn họ trở lại quá khứ, cho nên bây giờ ta đang làm đúng như vậy.” Hình nhân bóng tối đáp.
“Hiểu rồi.”
Cố Thanh Sơn cúi đầu trầm tư một lát.
“Ta nghĩ ra thời điểm kia rồi.” Hắn nhẹ giọng nói.
“Có thể khiến cậu an toàn rời khỏi phong ấn?” Hình nhân bóng tối hỏi.
“Đúng vậy, nhất định có thể.” Cố Thanh Sơn đáp.
Hình nhân bóng tối nhìn hắn, lẳng lặng nói: “Cậu nên nhớ kỹ, nếu cậu gạt ta tôi sẽ khiến cậu vĩnh viễn phải gánh chịu tra tấn nặng nề nhất.”
Cố Thanh Sơn vươn tay nói: “Tin ta đi, ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài.”
Hình nhân bóng tối do dự mà nói: “Ta nghe sinh linh trên mặt đất này nói, lời hứa hẹn của loài người là thứ không thể tin tưởng nhất.”
Cố Thanh Sơn nói: “Ngươi đã thấy qua cảm xúc và ý niệm trong đầu ta, ngươi biết ta muốn làm gì, cho nên ngươi chỉ cần tin tưởng rằng ta cũng muốn sống sót ra ngoài.”
Hình nhân bóng tối suy nghĩ một chút, cầm tay hắn.
“Nhớ kỹ, cậu phải tìm được cách khiến bản thân sống sót ra ngoài mới có thể trở về.” Giọng nói của gã rất nặng nề.
“Ta chỉ có một cách vô cùng nguy hiểm, nếu ta không trở về vậy là ta đã chết ở quá khứ, chỉ có thể nói với ngươi một tiếng xin lỗi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cậu nhất định có thể quay trở về.” Hình nhân bóng tối nói.
“Hửm?” Cố Thanh Sơn nghi hoặc.
Hình nhân bóng tối đáp: “Ở bên trong thời gian tẩm thấu, cậu có tám trăm cơ hội quay lại thời điểm mà mình đã chọn kia, cậu phải tìm ra cách.”
Tám trăm lần.
Trên mặt Cố Thanh Sơn hiện lên vẻ tươi cười.
“Đừng đánh giá tôi thấp thế, trên thực tế tôi chỉ cần một cơ hội là được.” Cố Thanh Sơn kiên định nói.
Hình nhân bóng tối lẳng lặng nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn do dự, nói: “Nhiều lắm là hai lần.”
Hình nhân bóng tối lúc này mới tiếp tục nói: “Mỗi khi cậu không thể vãn hồi, bỏ qua cơ hội, vậy xin hãy lập tức giết chết bản thân, như vậy cậu có thể một lần nữa trở lại nơi này, ta sẽ đưa cậu trở lại thời điểm đó một lần nữa.”
“Được.”
“Khi nào có thể bắt đầu?”
“Bây giờ.”
Uỳnh.
Bên trong tiếng vang kịch liệt, quang triều hắc ám vây quanh Cố Thanh Sơn.
Hắn dần dần rơi vào vực sâu của hào quang hắc ám, dường như ở giữa biển sâu vô tận.
Nơi này có hắc ám không thể xác định không gian và thời gian.
Trong bảy ngày, những việc Cố Thanh Sơn từng trải qua đều được vẽ lại, hiện lên trong đây.
Thời gian dùng một loại phương thức đảo lưu để hồi tưởng.
Cố Thanh Sơn hoa mắt chóng mặt nhìn những hình ảnh nảy, mãi cho đến khi bảy ngày kia bắt đầu.
Hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cả người mất đi sinh cơ.
Mở mắt ra.
Cố Thanh Sơn đột nhiên phát hiện mình còn đứng trong triều hắc ám như cũ.
“Vừa rồi?” Hắn nghi hoặc hỏi.
“Cậu chết.” Hình nhân bóng tối đáp.
“Vì sao?”
“Bởi vì cậu vượt qua giới hạn bảy ngày, cho nên pháp tắc thời gian giết chết cậu, bây giờ cậu còn lại bảy trăm chín mươi chín cơ hội.”
“Xin lỗi, nhất thời rung động, tôi thừa nhận tôi phạm phải sai lầm cấp thấp, lần tiếp theo tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.” Cố Thanh Sơn nói.
Hình nhân bóng tối lắc đầu, hỏi: “Tiếp tục?”
“Tiếp tục.” Cố Thanh Sơn cắn răng nói.
Oành.
Thủy triều hắc ám lại vây quanh hắn.
Bên trong quang triều hắc ám vô tận, hắn lại xuyên về thời gian quá khứ.
Xuyên qua.
Bỗng nhiên trong bóng đêm xuất hiện một cái miệng lớn nguy nga như núi, lập tức hút hắn và những tồn tại không rõ xung quanh vào.
Mắt Cố Thanh Sơn tối sầm.
Mở mắt ra.
Cố Thanh Sơn đột nhiên phát hiện mình vẫn đứng trong triều hắc ám như cũ.
“Vừa rồi?” Hắn nghi hoặc hỏi.
“Quái vật trong sương mù thời không, coi như là một loại thần linh nào đó của các cậu, nó ăn cậu.” Hình nhân bóng tối lẳng lặng đáp.
“Cái này chẳng lẽ cũng được coi là thần linh?” Cố Thanh Sơn khó tin, hỏi.
“Chúng sinh luôn sùng bái những thứ họ không thể lý giải nổi, luôn luôn như thế.” Hình nhân bóng tối đáp.
“Tôi thật sự không nghĩ vậy.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cậu còn bảy trăm chín mươi tám cơ hội.” Hình nhân bóng tối nói.
Cố Thanh Sơn cắn răng nói: “Tiếp tục.”
“Được.”
Oành.
Quang triều hắc ám lại vây quanh hắn.
Bên trong vực sâu hắc ám khôn cùng, hắn lại xuyên qua thời gian.
Từng hình ảnh hiện lên trước mắt hắn.
Một khoảnh khắc nào đó, Cố Thanh Sơn cuối cùng cũng phát hiện ra thời khắc mấu chốt mình phải trở về.
Hắn dùng hết khí lực toàn thân va chạm vào hình ảnh đó.
Choang.
Hình ảnh lập tức vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.
Một mảnh hắc ám.
Dần dần có âm thanh, có ánh sáng.
Thiên lôi không ngừng nổ vang, lôi điện loang loáng chiếu sáng đại điện.
Mở mắt ra.
Cố thanh sơn phát hiện mình trở về Bách Hoa điện.
Bách Hoa tiên tử đang đứng đối diện hắn, từ từ truyền âm tới.
“Cho nên nếu con muốn chữa trị cho Địa Kiếm nhất định phải tiến vào Nguyên Thủy thiên giới, đi tìm kiếm song sinh với Địa Kiếm.”
“Thanh kiếm đó tên là Thiên, chính là Thiên kiếm.”
“Thiên Địa song kiếm, chuyên trảm thần linh thượng cổ.”