Lúc Cố Thanh Sơn rống lên câu kia, người bên trong hàng tỉ tỉ thế giới đều chấn động.
Ai cũng chưa từng nghĩ tới có người dám ngỗ nghịch ý chí của thần linh, cương quyết yêu cầu vãn hồi vận mệnh của một binh khí.
“Chấp mê bất ngộ như thế, ngươi cũng biết bản thân sắp phải gánh chịu tội nghiệt dạng gì rồi đúng không?” Giọng điệu của hình nhân ánh sáng đã thay đổi.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm hình nhân ánh sáng, nói: “Ta chỉ biết lời hứa hẹn của thần linh là chân thật không giả dối.”
Hình nhân ánh sáng khựng lại.
Đây là nghi vấn Cố Thanh Sơn hỏi hình nhân ánh sáng trước khi nói ra tâm nguyện.
Mà câu trả lời của hình nhân ánh sáng là “Lời nói của thần linh chân thật không giả dối.”
Cố Thanh Sơn mở tay ra, cười không ra tiếng: “Sao vậy, thần linh tôn kính chí cao vô thượng, trước mặt hàng tỉ tỉ chúng sinh lại muốn quỵt nợ?”
“Làm càn!”
Hình nhân ánh sáng phẫn nộ quát.
Thần lực mênh mông của nó như sóng thần, sinh ra uy áp kinh sợ hai trăm triệu tầng thế giới, vô số chúng sinh đều run rẩy dưới thần uy.
Mọi người kinh hồn bạt vía.
Sinh linh hèn mọn nhỏ yếu mà dám làm trái thần linh, hơn nữa còn khiến thần linh phẫn nộ cực độ, chuyện như vậy chưa bao giờ xảy ra trong dòng sông lịch sử dài dằng dặc.
Ngay cả trong truyền thuyết thần điển và thượng cổ đều không có chuyện như vậy.
Nhưng mà…
Từ xưa tới nay, những lời từ chính miệng thần linh nói ra chưa bao giờ nuốt lời.
Chẳng lẽ hôm nay thần linh muốn nuốt lời?
Một loại cảm xúc khác dần dần yên lặng nảy sinh trong lòng rất nhiều người.
Hình nhân ánh sáng giơ cao trượng bạch cốt, chỉ về phía Cố Thanh Sơn nói: “Tất cả chúng sinh, các ngươi hãy nhìn kỹ cảnh tượng này.”
Mọi người ngẩng đầu lên.
Hình nhân ánh sáng nói: “Bất kể đã từng làm ra cống hiến gì, nhưng nếu làm trái ý thần linh đều sẽ có kết cục như vậy.”
Bên trong cả tòa mê cung, cỏ cây tươi tốt, màu xanh mơn mởn, mọi người đắm chìm dưới quang huy của thần linh.
Hình nhân ánh sáng phát ra quang minh cuồn cuộn, trôi nổi giữa không trung.
Chỉ có duy nhất vị trí của Cố Thanh Sơn hóa thành một sa mạc hoang vu.
Hình nhân ánh sáng bắt đầu nói:
“Thế giới này phong ấn tà ác vô cùng kinh khủng, mà tư tưởng của người này không khác gì tà ác.”
“Ta phong ấn chung hắn và tà ác ở nơi đây.”
Hình nhân ánh sáng nói tới đây, vung trượng bạch cốt lên chỉ về phía Cố Thanh Sơn.
Quang huy thánh khiết xuất hiện trên người Cố Thanh Sơn.
Hình nhân ánh sáng nói: “Ta ban cho ngươi sức mạnh có thể chống lại tà ác, không nhiều một phân, không ít một phân.”
“Ngươi sẽ làm người hầu của thần tranh đấu cùng tà ác bên trong phong ấn.”
“Một khi ngươi từ bỏ tranh đấu, lập tức sẽ bị tà ác cắn nuốt.”
“Cho dù ngươi không từ bỏ đấu tranh, sức mạnh mà thần linh giao cho ngươi cũng dần dần yếu đi trong vòng mười phút.”
“Đến khi sức mạnh thần ban cho ngươi dần dần tiêu tán, ngươi sẽ phát hiện ra bản thân hèn mọn thế nào.”
“Tà ác bị phong ấn kia sẽ cắn nuốt thân thể và linh hồn ngươi.”
“Lúc ngươi sắp chết sẽ hoàn toàn lĩnh ngộ được một chân lý: Chỉ có sức mạnh của thần linh ban cho mới có thể trợ giúp chúng sinh đối kháng tà ác.”
“Ngươi sẽ rơi vào hối hận và thống khổ tột cùng, ngươi sẽ phát hiện những thứ mình bỏ lỡ vĩnh viễn cũng không quay trở lại.”
Hình nhân ánh sáng quát lớn: “Phong ấn tại đây rồi bị tà ác cắn nuốt, đây là cách ngươi dùng cái chết để chuộc tội!”
Cùng với ý chí của nó, cát xung quanh Cố Thanh Sơn lưu động.
Cố Thanh Sơn không thể nhúc nhích, chỉ có thể chìm vào sa mạc.
Thân hình hắn dần dần chìm xuống theo cát lún.
Cuối cùng hình nhân ánh sáng nói: “Phàm nhân, thần linh từ bi, lúc ngươi lĩnh tội, ta vẫn cho phép ngươi sám hối như cũ.”
“Đến đây đi, đem cảm thụ chân thật của ngươi nói cho chúng sinh, để mọi người ghi nhớ nguyên nhân ngươi phải chết.”
Cố Thanh Sơn chìm vào trong cát.
Hắn không nói gì.
Chỉ là lúc cuối cùng khi cát phủ tới, hắn đưa cánh tay lên.
Trước mặt hàng tỉ tỉ chúng sinh của hai trăm triệu thế giới, hắn giơ ngón giữa về phía thần linh.
Vạn giới không một tiếng động.
Mọi người không thể tin được, nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn dám làm ra động tác như vậy!
Loại động tác mang tính vũ nhục của nhân loại này khá thông dụng trong vạn giới.
Mà Cố Thanh Sơn yên lặng dựng thẳng ngón giữa, không hề nhúc nhích.
Đây dường như là câu trả lời cuối cùng của hắn.
Hắn vẫn duy trì động tác này, đến tận khi cả người bị cát bao phủ.
Khi cát sắp bao phủ cánh tay giơ cao kia của hắn, tay hắn đột nhiên lại động!
Thu lại ngón giữa, giơ ngón cái chỉ xuống đất.
Dưới lớp cát truyền tới giọng nói khinh thường của hắn.
"Nói chuyện không giữ lời, cũng xứng làm thần?"
Cát bao phủ cánh tay hắn, bao phủ tất cả ngón tay của hắn.
Cát dần dần bình ổn lại.
Tất cả chấm dứt.
Sự phản kháng và khinh thường của một kẻ phàm nhân cũng đi tới hồi kết.
Hắn khinh thường vị thần linh nuốt lời trước mặt.
Hình ảnh rung động này khắc sâu vào trong lòng mọi người, khi bọn họ còn sống đều không thể quên đi.
Hình nhân ánh sáng ngừng lại một lúc lâu.
Đối với việc trừng phạt người này, nó không thể làm ra hành vi và động tác gì khác.
Trong ghi chép ở thần điển, thần linh tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Mà nó đã nuốt lời một lần trước mặt hàng tỉ tỉ chúng sinh.
Nếu như bây giờ nó còn làm ra trừng phạt gì khác với Cố Thanh Sơn, vậy chứng minh nó lại lật lọng một lần nữa.
Vị thần toàn trí toàn năng tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hình nhân ánh sáng cuối cùng cũng lên tiếng, phát ra tuyên cáo.
“Tà ác đã bị phong ấn, tội nhân cũng phải chịu ác quả mà hắn tạo ra.”
“Thần linh ban cho chúng sinh con đường thành thần, đồng dạng, thần linh cũng sẽ trừng phạt những tội nhân làm trái thần ý.”
"Các ngươi phải nhớ kỹ chuyện hôm nay."
“Bắt đầu từ hôm nay, phạm vi nơi phong ấn tội ác này bất kỳ ai cũng không được tới.”
“Kẻ phạm vào ắt phải chết!”
Nói xong tất cả, hình nhân ánh sáng bay lên cao, thân hình hóa thành vô số đốm sáng, dần dần biến mất trong hư không.
Thần đi rồi.
Trong vô số thế giới, chúng sinh cùng nhau quỳ sát xuống đất, cung kính lễ bái.
…
Một chỗ khác trong tỉ tỉ thế giới.
Một điếu thuốc được đốt lên.
Trương Anh Hào hít sâu một hơi, nhả ra khói thuốc.
“Hay lắm…”
Anh ta lẩm bẩm một mình, nhanh chóng xuống khỏi phi thuyền.
Trên thuyền có người hô lên: “Này, cuối cùng ngươi còn muốn đi thuyền nữa không?”
“Không cần.” Trương Anh Hào xua tay nói.
“Số tiền kia cũng sẽ không trả lại.” Đối phương trừng anh ta, nói.
Phí đi thuyền chính là một món lớn, nuốt rồi tuyệt đối sẽ không nhả ra.
“A, được, chúc mấy người lên đường thuận lợi.” Trương Anh Hào cười nói.
Đối phương nhìn anh ta chăm chú, lại nhìn xung quanh.
Nơi này là một thế giới trung chuyển, vô cùng hoang vu, gần như không có khu vực văn minh quy mô lớn nào.
Đến cùng là tại sao người này đưa tiền rồi lại không đi?
Thuyền trưởng phi thuyền thấp giọng làu bàu: “Đồ thần kinh.”
Ông ta không muốn đi xuống, chỉ hạ lệnh khai thuyền.
Phi thuyền rời khỏi thế giới này.
Trương Anh Hào đứng tại chỗ, lấy ra một chiếc kính râm đeo lên.
Bốn bề vắng lặng.
Giọng anh ta dần dần trở nên lạnh lẽo: “Thật là ngạo mạn, bên đối tác kiêu ngạo đối đãi với ta như vậy không biết có từng nghĩ tới kết cục của mình chưa?”
Một lá bài bị hắn búng ra.
Vèo!
Thằn lằn màu xanh lục khổng lồ xuất hiện.
“Tiểu Anh Hào, cậu tìm tôi có chuyện gì? Muốn chiến đấu à?”
Thằn lằn cảnh giác nhìn bốn phía nói.
“Thả lỏng nào, lão đại, thật ra chỉ là tôi có một chuyện nhỏ muốn hỏi anh.” Trương Anh Hào nói.
Thằn lằn nghe xong lời này lập tức trầm tĩnh lại, lười biếng nói: “Nếu là chuyện nhỏ còn cố ý gọi tôi ra? Được rồi, cậu hỏi đi.”
Trương Anh Hào nhả ra một đám khói.
Khói thuốc mờ mịt.
Anh ta vứt thuốc lá xuống đất, dùng chân ra sức di di.
“À, tôi chỉ muốn hỏi một chút, những thần linh từng ngã xuống trong lịch sử bị xử lý như thế nào.” Anh ta cúi đầu, nói như thể không có việc gì.
Thằn lằn nhìn anh ta chăm chú, hơn nửa ngày mới nói: “Cái này coi là chuyện nhỏ?”