Cố Thanh Sơn thì ngây người tại chỗ, ngay cả Tiểu Tịch nói gì cũng không nghe thấy.
Một cơn ớn lạnh sâu sắc dâng lên trong lòng hắn.
“Không đúng.”
Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Nhưng Tiểu Tịch lại nói: “Lời này của nó không sai mà, anh xem thoáng cái đã có nhiều người xuất hiện như vậy, mà nó thì lại bị Hình nhân ánh sáng áp chế sức mạnh, cho nên mới cảm thấy tuyệt vọng.”
“Tuyệt vọng?” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng, suy cho cùng nó chỉ có thể nhập vào cơ thể của một người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi, mà hiện tại người tiến vào mê cung càng ngày càng nhiều, cho nên nó căn bản giết không nổi.” Tiểu Tịch nói.
Cố Thanh Sơn đột nhiên lắc đầu nói: “Tuyệt đối không phải như vậy.”
“Vậy... Chờ chút, anh làm sao thế?” Tiểu Tịch lo lắng nhìn Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy sắc mặt của Cố Thanh Sơn tái nhợt, hai mắt lộ ra sự lạnh lẽo, không còn lãnh đạm bình tĩnh như lúc trước nữa.
Cố Thanh Sơn trần giọng nói: “Không biết cô có chú ý tới hay không, khi nó nói những lời này, nó ngửa đầu nhìn lên bầu trời.”
“Nói cách khác, lời nó nói, đối tượng không phải là những người tìm kiếm thần khí như chúng ta.”
“Nó nói với người đã sắp xếp lần phong ấn này.”
Cố Thanh Sơn nhắc lại một lần nữa: “Con quái vật này nói, thần linh thì không nói, tại sao ngay cả các ngươi cũng muốn phong ấn ta.”
“Cái này...” Tiểu Tịch ngây người, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu, truyền âm nói: “Đúng vậy, nhân vật sắp xếp chuyện này, không phải là thần linh.”
“Vậy, vậy...” Tiểu Tịch lắp bắp, mãi một hồi lâu cũng không nói ra được lời trong lòng.
“Không sai, nếu như quái vật không nói dối...” Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Nếu như chuyện này do Hình nhân ánh sáng dựng lên, thì chuyện đốt cây thần tính do Hình nhân ánh sáng chủ trì, cũng không phải ý chỉ của các thần linh.”
“Có lẽ các thần linh đã chết rồi.”
“Có thứ gì đó ẩn núp phía sau tất cả những chuyện này, nó đang giả mạo thần linh, mưu đồ đào tạo tân thần.”
Cố Thanh Sơn trầm giọng lạnh lùng nói.
Đây thật sự là một chuyện kinh thiên động địa.
Có lẽ trong toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới, sẽ không có bí mật nào khiến người ta sởn tóc gáy hơn chuyện này.
Cố Thanh Sơn và Tiểu Tịch nhìn nhau, đều cảm nhận được sự kinh hoàng trong lòng đối phương.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía người khổng lồ.
Chỉ thấy người khổng lồ đã thay đổi biểu cảm.
Nét mặt nó tràn đầy sự tuyệt vọng, đánh về phía mấy tên chức nghiệp giả ở gần nhất.
Nắm đấm mang theo ngọn lửa mãnh liệt tùy ý vung đánh, nhanh chóng giết chết những tên chức nghiệp giả đó.
Người khổng lồ lớn tiếng nói ra một tràng.
“Những kẻ đồng lõa, những tên chó săn, các ngươi không biết gì hết, nhưng bây giờ các ngươi đều phải chết!”
Lần này Cố Thanh Sơn có thể nghe hiểu.
Đây chính là câu gốc của người khổng lồ.
Ngay sau đó, người khổng lồ lại xông về phía một đội chức nghiệp giả khác.
Mặc dù có mấy tên cường giả ra sức chống lại, nhưng thực lực của bọn họ kém xa người khổng lồ.
Người khổng lồ này chính là người canh gác cường đại nhất của cả Vực Sâu Tội Lỗi.
Người khổng lồ bắt đầu tàn sát.
Những người khác cảm nhận được sự kinh khủng của cái chết, nhưng không có mấy người chạy ra khỏi mê cung.
Trong lòng mỗi người đều tràn ngập sự hiếu kỳ và cuồng nhiệt.
Chỉ cần tìm được thần khí, bản thân có thể trở thành Bán Thần!
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Cơ hội như vậy thật sự khó có được, dù thế nào cũng phải vồ lấy!
Mọi người càng điên cuồng tìm kiếm thần khí hơn.
Trong toàn bộ mê cung, chỉ có Cố Thanh Sơn và Tiểu Tịch vẫn không nhúc nhích.
“Chúng ta làm thế nào bây giờ?” Tiểu Tịch không làm chủ được tinh thần, hỏi.
“Đi, trước tiên phải trốn khỏi nơi này!” Cố Thanh Sơn quả quyết nói.
Hắn kéo Tiểu Tịch đang định xuất phát, thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Ha ha ha ha, ta tìm thấy thần khí rồi! Ta tìm thấy thần khí rồi!”
Chỉ thấy một ông lão giống như bị điên đứng trên đỉnh một tòa nhà.
Trong tay ông ta giơ cao lên một hộp báu.
Cố Thanh Sơn đột nhiên biến sắc, hô to: “Đừng! Đừng mờ nó ra!”
Nhưng lời nói đã trễ rồi.
Rất nhiều người xông tới phía ông lão.
Ông lão vội vàng mở nắp hộp báu.
Một luồng khí tức hỗn độn từ trong hộp báu ầm ầm bốc lên, xông thẳng lên trời cao.
Ông lão ngửa đầu nhìn bảy đạo Hình nhân ánh sáng Ảnh ở trên bầu trời, lớn tiếng nói: “Hỡi Thần linh, ta là tín đồ trung thành của ngài, hiện tại ta đã tìm thấy thần khí, xin hãy ban cho ta sức mạnh trở thành Bán Thần!”
Ông lão mở hộp báu ra, giơ chiếc vương miện xương cốt lên thật cao.
Bảy Hình nhân ánh sáng trên bầu trời lập tức chú ý đến ông ta.
“Thì ra là tín đồ của ta.”
Một Hình nhân ánh sáng nói khẽ.
Bài hát ca tụng thánh khiết từ trên bầu trời truyền đến.
Thần lực uy nghiêm vô tận hóa thành ánh sáng xanh thẳm, chiếu rọi khắp mê cung như một đại dương rộng lớn.
Những người có ý đồ phát ra công kích về phía ông lão hoặc tiến tới cướp đoạt lập tức nhận ra sức mạnh cuồn cuộn này.
“Thần linh! Là thần Thời Không!”
Có người tuyệt vọng và kính sợ kêu lên.
Mọi người rối rít quỳ lên mặt đất, cúi đầu xuống.
Dưới sự chú ý của thần, không ai dám cướp đồ của ông lão nữa.
Nếu như có người dám cả gan làm thế, thì chẳng khác nào xúc phạm uy nghiêm của thần linh.
Phàm nhân tuyệt đối không thể mạo phạm thần linh, nếu không sẽ bị thần điện trực tiếp trừng trị bằng hình phạt treo cổ.
Tại khu Tranh Bá, tín ngưỡng là việc xuyên suốt cuộc đời của mỗi người.
Bảy vị thần linh luôn là cao nhất, thậm chí bất kỳ nhân viên thần chức nào cũng không thể bị khinh nhục.
Lúc này, thần Thời Không đã xuống.
Cố Thanh Sơn chờ đợi đến lúc này, hoàn toàn hạ quyết tâm.
Hắn nghiến răng, lấy ra một đồng xu.
Đồng xu này có thể đưa hắn quay trở lại năm phút trước.
Hắn đang định đọc thần chú, đã thấy đồng xu thoát khỏi tay, nhẹ nhàng trôi lơ lửng trên không trung.
Đồng xu được một bàn tay nhặt lên.
Hình nhân ánh sáng.
Bảy Hình nhân ánh sáng hợp thành một thể, hóa thành một sinh vật hình người có cánh, toàn thân tỏa ra ánh sáng thánh khiết, xuất hiện trước mặt hắn.
Hình nhân ánh sáng nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, mang theo một chút ý vị không nói ra được, hỏi:
“Người may mắn bước vào mê cung đầu tiên, tại sao lại muốn trở lại năm phút trước?”
Ánh sáng phía sau lưng nó giống như một dòng nước cuộn trào mãnh liệt, bao quanh Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn giống như đã đặt mình vào tình cảnh sóng to gió lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ánh sáng thần lực rộng lớn mênh mông trừ khử thành một hạt bụi.
Trong lòng Cố Thanh Sơn biết rằng sinh tử đang ở giữa một sợi dây.
Hắn chỉ vào ông lão, tức giận hét lớn: “Rõ ràng là ta tới trước, ta muốn quay trở lại năm phút trước, đoạt lấy món thần khí kia.”
Hình nhân ánh sáng im lặng một lúc, đưa tay chạm nhẹ lên trên người Cố Thanh Sơn.
Hai hộp báu từ trong túi trữ vật của Cố Thanh Sơn bay ra ngoài, nhẹ nhàng rơi vào trong tay của Hình nhân ánh sáng.
Hộp báu tự động mở ra.
Một đôi mắt màu đen.
Một thanh xương dài.
Hình nhân ánh sáng nhìn hai món thần khí, thủy triều thần lực tuôn ra không ngừng trên người dần dần trở nên yên lặng.
Chiếc vương miện xương cốt bay tới, vững vàng rơi xuống trước mặt Hình nhân ánh sáng.
Ba món thần khí lẳng lặng trôi nổi bất động.
Lúc này, bọn chúng đã được thu thập đầy đủ.
Hình nhân ánh sáng nói: “Không cần giải thích nữa, tôi đã cảm nhận được sự thành kính của cậu.”
Nó hướng về ba món thần khí đọc thần chú.
Sau đó, Hình nhân ánh sáng vung thanh xương trắng dài lên, phát ra một tiếng quát nhẹ về phía người bảo vệ khổng lồ.
Cùng với tiếng quát nhẹ này, trên thanh xương trắng tỏa ra một chùm ánh sáng, mạnh mẽ đánh lên trên thân người khổng lồ.
Bóng đen khổng lồ từ trên thân người khổng lồ bay lên không trung, phát ra mội tiếng nghẹn ngào vô cùng thê thảm, chui xuống dưới đất không thấy đâu nữa.
Đối mặt với sức công kích thần khí do Hình nhân ánh sáng kích phát, quái vật không chịu nổi nữa, đành phải vứt bỏ cơ thể, trốn về chốn sâu trong lòng đất.
Người khổng lồ khôi phục lại sự sáng suốt.
Hắn ta nhìn Hình nhân ánh sáng trên bầu trời, vội vàng quỳ xuống dưới đất.
Bọ cạp đen cũng quỳ gối trên mặt đất.