Giọng nói của Tiểu Tịch mang theo mấy phần căng thẳng.
Cố Thanh Sơn hồi thần nói: “Tôi nghe nói công kích của vu sư bắt nguồn từ pháp tắc dệt võng, năng lượng khổng lồ, rất dễ dàng phá hủy mọi thứ.”
Tiểu Tịch kinh ngạc nói: “Anh biết sao? Đợi đã! Lúc trước anh lấy món thần khí kia, nhưng lại để lại dấu vết, chẳng lẽ chính là muốn để nó phá hủy các tòa nhà ư?”
Cố Thanh Sơn nói: “Đúng vậy, nhưng tôi càng cần nó tức giận hơn, bởi vì bất kỳ sinh vật nào khi tức giận, đều sẽ vô tình để lộ ra một chút gì đó, như vậy chúng ta sẽ có thể hiểu rõ nó hơn.”
Tiểu Tịch hỏi: “Vậy những tòa nhà này thì sao? Nói không chừng thần khí đã bị phá hủy. Không đúng! Anh biết vị trí của hai món thần khí còn lại!”
Cố Thanh Sơn nói: “Món thần khí thứ hai được chôn giấu ở phía dưới tháp chuông, quái vật vừa rồi đã giúp chúng ta san bằng tòa tháp. Nhìn kìa, chính là tòa kiến trúc thứ hai bên trái chúng ta, nó là sản phẩm của luyện kim, không có bất kỳ chỗ nào để vào, nhưng mà thế nào cũng có địa đạo, bây giờ chúng ta có thể đi thẳng xuống dưới.”
Tiểu Tịch: “Anh... dùng quái vật san bằng tòa tháp...”
“Đi thôi, đi lấy món thần khí thứ hai.” Cố Thanh Sơn nói.
Con bướm ngắm chuẩn thời cơ, nhẹ nhàng bay lên, ẩn náu trên bông tuyết, bồng bềnh rơi vào lớp tuyết dày.
Không thấy tung tích của con bướm đâu nữa.
Một con chuột đất xuất hiện phía dưới lớp tuyết.
Nó ngừng thở, trước tiên nắm chân, bắt Liễm Tức quyết, sau đó lại chần chừ một lát, biến thành một con kiến nhỏ hơn.
Con kiến phát động kỹ năng về phía tháp chuông.
Nó bỗng nhiên biến mất.
Một bông tuyết xuất hiện ở vị trí trước đó của con kiến, còn con kiến đã thay thế bông tuyết này, lặng lẽ ẩn núp phía dưới một lớp tuyết dày đặc khác.
Nhìn từ phía ngoài, lớp tuyết yên bình và tĩnh lặng, không có bất cứ động tĩnh gì.
Thần kỹ Di Hình Hoán Ảnh!
Con kiến vốn dĩ không to bằng cái móng tay, nhờ có Liễm Tức quyết duy trì, rồi thông qua Di Hình Hoán Ảnh lặng lẽ di chuyển, giống như không hề tồn tại.
Con kiến sau khi đã di chuyển xong một lần, liền tạm thời bất động.
Nó áp sát vào mặt đất, nghiêng tai lắng nghe.
Ở một chỗ khác trong mê cung, cuộc chiến đã đánh tới giai đoạn quyết liệt.
Vu sư không đỡ được đòn công kích hung dữ mạnh mẽ của đại hán mặt đen, lùi về phía sau mấy bước, hóa thành pho tượng.
Một giây sau, một người canh gác Vực Sâu Tội Lỗi lao đến.
Quái vật đã thay đổi cơ thể.
Lần này nó chọn một thích khách bóng tối có thân hình mảnh khảnh.
Thích khách tay cầm hai con dao găm dài, chỉ lảo đảo đi vài bước là đã đến phía sau đại hán mặt đen.
Hàn quang hiện lên.
Bịch!
Dao găm và đuôi gai giao kích phát ra tiếng giòn vang đâm rách không khí.
Thích khách trốn vào bóng tối.
Đại hán gào thét đuổi theo.
Cuộc chiến lại bạo phát!
Bên kia.
Con kiến nằm trên mặt đất che phủ băng tuyết, chờ trong hai hơi thở.
Khi thích khách và đại hán đánh nhau lần thứ hai, con kiến lập tức phát động Di Hình Hoán Ảnh.
Lần này, nó đến thẳng vị trí của tháp chuông.
Trong đống đổ nát, quả nhiên có một bậc thềm đi xuống phía dưới.
Con kiến bò theo bậc thềm xuống dưới.
Địa đạo rất sâu, sau vài phút, địa đạo đã dốc xuống một góc thẳng đứng.
Con kiến có phần không kiên nhẫn được nữa, nó tung mình nhảy lên thật cao, rơi xuống chỗ sâu trong địa đạo.
Trong phút chốc, cuối cùng nó cũng đã đến được lòng đất.
Nơi này là một kho dự trữ sơ sài, bên trong là các thiết bị luyện kim cũ kỹ.
Trải qua thời gian nhiều năm, những thiết bị này đều đã bị hư hỏng, căn bản không thể sử dụng được nữa.
Con kiến tránh né các thiết bị, bò đến chính giữa kho dự trữ, thoáng cảm ứng.
Rất nhanh nó đã tìm được chỗ đó.
Đó là một viên gạch tầm thường ở phía góc tường.
Con kiến bò qua, dùng râu chạm vào viên gạch, cảm nhận được khí tức của tạo vật thần linh.
Sau khi xác nhận, con kiến hơi lùi về phía sau.
Một thanh trường kiếm đột nhiên xuất phía hiện bên trên con kiến, chạm nhẹ vào viên gạch.
Viên gạch tản ra một luồng sóng chấn động vô hình, dường như đang cảm ứng xem sự công kích đến từ nhân vật như thế nào.
Rầm rầm!
Viên gạch vỡ thành các hạt nhỏ cỡ bằng hạt cát, rơi lả tả trên mặt đất.
Một chiếc rương lớn cỡ bàn tay đột nhiên xuất hiện.
Cố Thanh Sơn hủy bỏ Chúng Sinh Đồng Điệu, tiến lên thu chiếc rương vào.
Hắn lật tay lấy trận bàn ra, bố trí một lượt các loại pháp trận ngăn cách khí tức, ẩn giấu hành tung, sau đó lại sắp xếp truyền tống trận.
Sắp xếp ổn thỏa tất cả, lúc này hắn mới lấy hai chiếc rương kia ra.
Hai chiếc rương.
Một chiếc đến từ thư viện, một chiếc đến từ tháp chuông.
Cố Thanh Sơn nhìn chiếc rương, lặng im không nói gì.
“Anh đang lưỡng lự gì vậy?” Tiểu Tịch không nhịn được liền hỏi.
“Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Kỳ lạ ở chỗ nào?”
“Tiểu Tịch, năm đó cô phong ấn con quái vật này, đã hao tổn toàn bộ sức mạnh của mình, cho nên mới bị các thần linh nhất cử khống chế, cuối cùng cũng bị phong ấn lại, có phải như vậy không?”
“Đúng thế.”
“Đây chính là điểm kỳ lạ.” Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Năm đó, sức mạnh của cô vượt xa các vị thần linh, ngay cả cô cũng phải hao tổn hết toàn bộ sức mạnh mới có thể phong ấn được quái vật. Lại nhìn hiện tại, các thần linh đã biến mất, chỉ dựa vào ba món thần khí vô chủ mà họ để lại, thì phong ấn quái vật kiểu gì?”
Tiểu Tịch ngây người, suy tư nói: “Có lẽ trong thời gian tôi bị phong ấn, bảy Ma Thần đã nắm giữ được sức mạnh cường đại hơn, có thể dễ dàng phong ấn con quái vật này.”
“Vậy thì lại càng không đúng, nếu như bảy Ma Thần thật sự có sức mạnh cường đại như vậy, thế vì sao họ lại chết?”
Cố Thanh Sơn nói, nét mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
“Hiện giờ thông tin không nhiều, tôi chỉ có thể đưa ra ba giả thiết sau đây.”
“Thứ nhất, bảy Ma Thần không chết, bọn họ đã lớn mạnh đến độ có thể tùy ý phong ấn con quái vật này, vậy thì tại sao bọn họ không xuất hiện? Tôi đoán là xuất phát từ một mục đích nào đó, bọn họ núp trong bóng tối để chuẩn bị, cho nên ba món thần khí này kỳ thật nằm dưới sự khống chế của bọn họ, như vậy mới có sức mạnh để phong ấn quái vật.”
“Thứ hai, bảy Ma Thần chưa chết, nhưng bọn họ cũng giống như năm đó, vẫn không có đủ sức mạnh để phong ấn quái vật lại.”
“Thứ ba, bảy Ma Thần đã chết rồi, sức mạnh của bọn họ không có cách nào chống lại hành vi tà ác cường đại hơn. Như vậy, chúng ta suy đoán bọn họ cũng không lớn mạnh hơn được bao nhiêu, nói cách khác, bọn họ vẫn không bằng cô của năm đó.”
“Nếu như là tình huống đầu tiên, đương nhiên chúng ta không cần phải lo lắng; nhưng nếu như là tình huống thứ hai, tình huống thứ ba, vậy thì sự tồn tại của ba món thần khí này, nhất định là có công dụng mà chúng ta không biết.”
Trong khi nói chuyện, Cố Thanh Sơn mở hai chiếc rương ra.
Hai món thần khí lẳng lặng nằm ở bên trong.
Hiện tại chỉ còn thiếu một món thần khí, là sẽ hoàn thành toàn tất cả.
Dựa theo lời Hình nhân ánh sáng nói, quái vật sẽ bị phong ấn lại một lần nữa, mà Cố Thanh Sơn với tư cách là người nắm giữ thần khí, sẽ nhận được phần thưởng cao nhất. Hắn sẽ trở thành nhân vật giống như Bán Thần.
Đặc biệt Cố Thanh Sơn còn biết rõ vị trí của món thần khí số ba.
Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ lúc này đã xông ra như bị phát điên, cố gắng đi lấy món thần khí cuối cùng, với hy vọng sẽ nhanh chóng phong ấn được con quái vật.
Nhưng Cố Thanh Sơn không như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm vào hai món thần khí, trên mặt mang theo vẻ lo lắng.
Tiểu Tịch nhìn ra thần sắc bất thường của hắn, khuyên giải an ủi: “Anh đang lo lắng gì vậy? Yên tâm đi, mặc dù thần linh lúc nào cũng thích sắp xếp rất nhiều chuyện, nhưng bọn họ sẽ không ra tay với phàm nhân như anh đâu, trên thực tế, bọn họ rất thích phàm nhân giúp bọn họ phong ấn tà ác giống anh đó.”
“Không thể nghĩ như vậy được, Tiểu Tịch, cô phải nhớ kỹ một chuyện, chúng ta không bao giờ có thể gửi gắm vận mệnh của mình lên sự yêu thích và căm ghét của thần linh được.”
“... Tôi nhớ kỹ rồi.”