Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 864: Cát và kiếm (2)




Một là đối phương nhiều người, hai là hắn không muốn va chạm, kiếm thêm chuyện, ba là Vân Cơ còn đang bị trọng thương, hắn phải chuyên tâm làm việc của mình, mau chóng nghĩ cách cứu cô.

Mười mấy người kia thấy hắn hành sự như vậy, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Bọn họ thoáng nhìn nhau.

Một người nâng tay lên, hơi hướng về phía Cố Thanh Sơn.

Tay hắn đeo một trang bị kiểu dáng như đồng hồ.

Nhìn thấy gì đó trên “đồng hồ”, người nọ báo ra một con số cho đồng bọn.

Một đám người nghe xong con số kia, lập tức vẻ mặt đều trầm tĩnh lại.

Kẻ cầm đầu hơi suy tư, ra dấu tay với mọi người.

… Cùng lúc đó, một tiếng báo động vang lên trong lòng Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn đột nhiên hiểu ra.

Mệnh kiếp!

Đáng chết, mệnh kiếp thứ hai đã sớm tới!

Nó vẫn luôn ẩn núp, đến tận giờ phút này sắp tan biến mới không cam lòng mà đột nhiên làm khó dễ!

Trong lúc bất ngờ không kịp phòng bị…

Cố Thanh Sơn tránh khỏi bảy tám đạo công kích, cuối cùng lại bị một thuật pháp hung hăng bắn trúng, cả người bay ngược trở về.

Giống như một đường parabol, Cố Thanh Sơn trực tiếp bay về trước cây đại thụ.

Hắn ngã xuống đất, lực ngã rất mạnh khiến cát bụi bốc lên ngập trời, ngay cả lớp đất màu đen ẩn dưới biển cát cũng mơ hồ lộ ra trước mặt hắn.

Cố Thanh Sơn lắc lắc đầu, phi thân bay lên.

Đây là một cuộc gặp gỡ tình cờ không tính trước, cùng với sát khí đột nhiên nổi lên.

May mà có chiến giáp thần uy trong người, bản thân cũng không bị thương.

Chẳng qua trên chiến giáp xuất hiện một vết rạn rất nhỏ.

Cố Thanh Sơn nhảy cao lên, lập tức rút cung Dạ Vũ ra.

Mấy người kia đã sớm bay đến.

Bọn họ đứng giữa không trung, hi hi ha ha nhìn chăm chú vào Cố Thanh Sơn.

“Anh Trí, kẻ đó là cung tiễn thủ, trị số chiến đấu quá yếu, cũng không có gì béo bở cả.” Một người cười nói.

“Muỗi có nhỏ thì cũng là thịt, nếu đã gặp thì giết.”

Người đàn ông được gọi là anh Trí không thèm để ý nói.

Một gã đại hán cao lớn nói: “Là cung tiễn thủ à, cái loại gà con này, tao tùy tiện cũng có thể giết một đám.”

Cố Thanh Sơn nghe ra ý của bọn họ.

Hắn không còn quản được gì nữa.

Mấy chuyện như giết người này…

Lúc đó, một kẻ khác vóc dáng thấp bé rút chủy thủ ra, nói: “Ai giết được người đó là kẻ đầu tiên…”

Gã còn chưa nói xong đã bị Cố Thanh Sơn bắn thủng đầu.

Một tia máu bắn ra.

Mấy người kia lập tức biến sắc.

“Khốn kiếp, hình như thật sự có tài bắn cung, lên hết cho tao!” Anh Trí quát.

Mười mấy người đều lấy vũ khí ra, xông về phía Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn vừa bay ngược vừa rút tên ra.

Loạn vũ phát động!

Năm mũi tên hóa thành tàn ảnh, lấy hình cung vặn vẹo bắn về phía đám người, nháy mắt lại giết chết hai tên!

Anh Trí ảo não đến cực điểm.

Lần này mình quá tin tưởng vào đánh giá của máy móc, cho nên bị đối phương phản kích.

“Đáng chết! Tài bắn cung của hắn lợi hại hơn so với máy tính ra nhiều, chúng ta phải lập tức tiếp cận!”

Đáng tiếc…

Đạo lý ai cũng biết, nhưng Súc Địa Thành Thốn của Cố Thanh Sơn di chuyển quá nhanh, những người này căn bản đuổi không kịp.

Trong thoáng chốc.

Lại có người bị Cố Thanh Sơn bắn trúng cánh tay.

Người này chính là đại hán cao to kia.

Hắn nổi giận rút mũi tên trên cánh tay ra, quát lên với người ở bốn phía: “Tất cả tới đây!”

Mọi người nghe xong tiếng rống này của gã đều lập tức lại gần gã.

Đại hán cao to nghiến răng nghiến lợi trừng Cố Thanh Sơn, nói với mọi người: “Mạng và đồ của kẻ đó đều là của tao.”

“Được!” Mọi người đều gật đầu.

Đại hán vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, lập tức phát động thuật pháp của nhẫn: “Dịch chuyển hỗn độn!”

[Dịch chuyển hỗn độn, kỹ năng không gian, thần kỹ, lập tức dẫn dắt đồng bạn trong phạm vi đường kính mười thước xung quanh bản thân xuyên qua bức tường không gian, trực tiếp xuất hiện trong vòng một nghìn thước xung quanh kẻ địch, cũng hình thành một vòng vây.]

Nháy mắt, chiếc nhẫn phát ra một ánh sáng trắng lóe lên tận trời.

Toàn bộ mọi người biến mất.

Bọn họ xuất hiện xung quanh Cố Thanh Sơn, hoàn toàn vây kín hắn.

Đối với một cung tiễn thủ mà nói, bọn họ vây quanh là đúng.

Chức nghiệp viễn trình căn bản không thể thoát thân khi bị vây quanh như vậy.

“Ê nhóc.” Đại hán cao lớn cười nói: “Bắn tên là mấy thú vui của đàn bà, giờ mày không chạy thoát được đâu.”

Trên mặt Cố Thanh Sơn lộ ra biểu cảm kỳ quái.

Hắn cũng không nói gì.

Trường cung và tên bỗng nhiên biến mất.

Một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên rạch ngang không trung, hiện lên một đường kiếm mạnh mẽ hình trăng tròn.

Bí kiếm, Truy Mệnh!

Thần thông, Đoạn Ly!

Bí kiếm, Nguyệt Trảm —— Viên Nguyệt Liên Trảm!

Mọi người đứng nguyên tại chỗ không động đậy, mặc cho kiếm quang chém thành mấy đoạn, thi thể bị kiếm phong lăng liệt thổi bay không còn tăm hơi.

Cố Thanh Sơn từ từ thu kiếm.

Hắn nhìn máu chảy đầm đìa trên cát, lắc đầu thở dài.

“Ngại quá đi, tài bắn cung chỉ để làm nóng người, lúc chân chính giết người ta thường sử dụng kiếm.”

Kiếm phong mãnh liệt.

Chân đứt tay gãy bị cát vàng bọc lấy đều bị thổi đi.

Cố Thanh Sơn thu kiếm, nói với đại thụ tỏa ra ánh xanh biếc kia: “Xin lỗi, làm bẩn chỗ của ngươi rồi.”

Đại thụ ong ong nói: “Không sao không sao, đây là việc nhỏ thôi.”

Cố Thanh Sơn cười nói: “Vậy ta đi đây.”

“Ừ, tạm biệt, có thời gian rảnh thì cứ tới chơi.”

“Ừ, tạm biệt.”

Cố Thanh Sơn lại bay lên trời.

Hắn xác định phương hướng, bay về phía chợ đêm.

Lúc này cuối cùng cũng không gặp kẻ nào nữa, hắn nhanh chóng bay ra khỏi địa giới yên bình đại thụ bao phủ, thân hình biến mất phía sau bão cát cuồn cuộn.

Sau khi hắn đi.

Một con bọ cạp đen từ cát chui ra, phát ra tiếng kêu thầm thì với đại thụ trước mặt.

… Đây đúng là con bọ cạp nhỏ lúc trước trộm quan sát Cố Thanh Sơn nghỉ ngơi.

Đại thụ linh hoạt lắc trái lắc phải vài cái, phủ định nói: “Quên đi.”

Bọ cạp đen nhỏ khó hiểu tiếp tục thầm thì vài tiếng.

Đại thụ nói: “A, bởi vì hắn rất lễ phép, ta thích người biết lễ phép.”

Bọ cạp đen nhỏ bất mãn kêu chít chít hai tiếng.

Đại thụ kiên nhẫn giải thích: “Không chỉ như vậy, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại có thể thông thạo hai chức nghiệp, người như vậy rất ít gặp, nhất định có bí mật kinh người nào đó trên thân, chúng ta không nên chọc vào phiền toái này.”

Khi nói chuyện, một đống thi thể từ trong sa mạc lặng lẽ trồi lên.

Đúng là mười mấy người Cố Thanh Sơn vừa giết.

Ngoài thi thể ra còn có một hồ lô linh tuyền.

“Cái này cũng gần đủ bữa tối rồi, còn hồ lô linh thủy hắn tặng, ngươi thấy được chưa?” Đại thụ nói.

Bọ cạp đen nhỏ nhìn hơn mười thi thể, lại nhìn hồ lô linh tuyền kia, vẫn có chút không muốn.

Nó phát ra tiếng thì thầm không ưng thuận không muốn buông tha với đại thụ.

Đại thụ thở dài, nói: "Ngươi lại muốn ăn đồ tươi sống…"

Đột nhiên, có một cái máy lóe lên ánh sáng đỏ rơi ra từ một thi thể.

Cái máy phát ra tiếng “tích tích tích” dồn dập.

Câu nói của đại thụ bị cắt ngang.

Nó và bọ cạp đen nhỏ đều bị cái máy này hấp dẫn.

Bọ cạp đen nhỏ nghe một lát, phát ra tiếng chít chít nghi hoặc với đại thụ.

“A, đừng hỏi, ta không hiểu mấy thứ khoa học kỹ thuật gì đó, về sau ngươi học rồi nói, có thể lý giải chuyên sâu hơn một chút.” Giọng nói của đại thụ trở nên cáu kỉnh.

Máy móc lóe lên ánh đỏ đột nhiên ngừng lại.

Rất nhanh, xa xa trong không trung xuất hiện hơn mười chấm đen.

Những chấm đen đó dùng tốc độ cực nhanh bay tới, dừng trước mười thi thể kia.

“Lão Đại, tìm được nơi rồi, đáng tiếc Tiểu Trí bọn họ đều đã bị giết sạch.” Một người bẩm báo.

“Lúc trước tao còn tưởng giám sát sinh mệnh xảy ra vấn đề, bây giờ xem ra thật sự có kẻ dám giết người của chúng ta.” Lão Đại mặt âm trầm nói.

Một đám người phát ra sát khí nồng đậm quanh thân.

Bọn họ nóng lòng muốn tìm kẻ dám đối kháng với bọn họ kia.

"Lão Cửu, mày đến nhìn xem." Lão Đại phân phó.

“Ừ.”

Trong đám người, có một kẻ thân hình thấp bé bước lên trước, lấy cái máy mini từ trong thi thể ra.

Cũng không biết hắn thao tác thế nào, chiếc máy mini này đã được khởi động.

Những chuyện xảy ra phía trước lập tức hóa thành một quang ảnh rõ ràng, xuất hiện trước mặt mọi người.