Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 828: Tình cờ gặp gỡ (1)




"Mấy chục năm gần đây, không ít người của Thế giới Tu Hành bị Trật Tự Ma Vương bắt đi làm tù binh, những Thế giới Tu Hành còn lại thì phải chống cự với Nhập Ma giả, còn phải bề bộn nhiều việc nội đấu, dưới tình thế loạn trong giặc ngoài như vậy, thực lực của rất nhiều loại hình chức nghiệp giả dần dần rơi xuống chót, cho nên danh ngạch có thể tiến vào khu Tranh Bá mỗi năm mỗi giảm bớt."

Ánh mắt của bà dần trở nên nghiêm túc, nói: "Bởi vì ta nắm giữ Liên Minh Tu Hành, cho nên ta đưa ra đề nghị, sớm khởi động chọn lựa người tham dự mới năm nay."

"Các con nhất định phải chiến thắng mấy vạn người tu hành trẻ tuổi của Thế giới Tu Hành, trở thành người mới mạnh nhất, mới có tư cách đại biểu người tu hành tiến vào khu Tranh Bá."

Cố Thanh Sơn nghĩ đi nghĩ lại, nói: "Không có những biện pháp khác, để có thể đi vào khu Tranh Bá sao ạ?"

Bách Hoa Tiên Tử nhìn hắn đáp: "Có chứ, con đi xin Trần Vương, hoặc là đi xin tổ chức Bá Chủ cấp cường giả của các nghề nghiệp cỡ lớn, để bọn họ chia cho con một phần danh ngạch dành cho người mới là được.”

"Nhưng ta phải nhắc nhở con, trong Nhân tộc, bất cứ một loại chức nghiệp giả gì đều phải trải qua khiêu chiến với người mới giống như vậy, dùng thực lực của mình nói chuyện, trở thành tồn tại mạnh nhất trong loại hình của mình, mới có thể thu hoạch được tư cách tham dự sau cùng."

"Cường giả tiến, kẻ yếu lui, đây là quy củ tôn sùng từ trước tới nay của tất cả cường giả trong Nhân tộc, cũng là chế độ chọn lựa công bằng nhất."

"Nếu con đi xin cường giả như Trần Vương, có lẽ Trần Vương sẽ cho con, nhưng như vậy, thì tương đương với cướp đi tư cách tham dự vốn hẳn nên thuộc về một người khác."

Cố Thanh Sơn lập tức lắc đầu nói: "Quên đi, loại chuyện này cần gì phải đi xin người khác, tự con đi lấy một tư cách tham dự về được rồi."

Ninh Nguyệt Thiền đồng ý: "Chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình lấy về là được, không cần cầu xin người khác.”

Lãnh Thiên Tinh cũng nói: "Đúng, đúng là nên như vậy.”

Bách Hoa Tiên Tử nghe thế, trong mắt cũng hiện lên vẻ hài lòng.

Quả thật, trên con đường tu hành, có một số việc thực sự có thể nhờ vào sự giúp đỡ của người khác.

—— nhưng loại cạnh tranh và lựa chọn công bằng như thế này, nếu như người tu hành không có chút tâm ý mài giũa để tiến lên phía trước, mà chỉ nghĩ đến biện pháp đi bằng cửa sau để vượt qua, vậy sẽ không nhận được sự tán thành của người khác, cũng sẽ không được bất kì ai để vào mắt.

Đây không phải là điều mà cường giả nên làm.

Tạ Đạo Linh bèn nhìn các đệ tử, nói: "Bạch Ánh Thiên, con trông coi tông môn, cẩn thận dạy dỗ các đệ tử khác cho tốt."

Ngỗng trắng đáp: "Tuân lệnh."

“Tú Tú, Tình Nhu, Uyển Nhi, các con hãy cố mà tu hành cho tốt, tranh thủ trước khi cơ hội lần sau tới, các con cũng có thể tới khu Tranh Bá một lần."

"Vâng, sư tôn."

Ba nữ đệ tử đồng loạt lên tiếng đồng ý.

Còn không đợi Cố Thanh Sơn, Ninh Nguyệt Thiền, Lãnh Thiên Tinh kịp phản ứng, chỉ thấy Tạ Đạo Linh phất ống tay áo dài một cái, ba người bọn họ lập tức biến mất khỏi đại điện.

"Ta đưa chúng đi tham gia tuyển chọn người mới.”

Tạ Đạo Linh nói xong câu đó, lập tức cũng biến mất khỏi đại điện.

Ủy ban Trọng tài Thế giới.

Đây là một văn phòng nhỏ hẹp —— dù sao bình thường mọi người cũng không làm việc ở đây.

Nhưng tốt xấu gì đây cũng là một ngành quan trọng của Hội Liên Hiệp chín trăm triệu tầng thế giới, chỉ có cường giả cấp Bá Chủ, mới có thể tiến vào ngành này.

Cho nên, sau khi trải qua suy nghĩ cẩn thận, nhóm chấp quyền đã tăng diện tích phòng làm việc cho ngành quan trọng này lên một chút, để có thể đặt vào đó một cái bàn làm việc to và rộng rãi.

—— có cái bàn này, ít nhất thì mọi người có thể ở đây đánh bài, xây dựng chút tình cảm.

Trần Vương ném bài lên bàn, duỗi lưng một cái, đẩy ghế ra đứng lên.

"Tôi không thua cũng không thắng, các người thì sao?" Hắn hỏi.

"Bớt xạo đi, rõ ràng ông thắng nhiều nhất."

Bạn đánh bài của hắn, một con gấu giận dữ nói.

"Thôi bỏ đi, loại người như tôi và ông thế này, còn để ý chút thắng thua ấy làm gì?” Một người toàn thân giấu trong chiếc áo choàng dài màu đen nói.

"Có điều thằng nhãi Trần Vương này ra ngoài hành động một chuyến, trở về là bắt đầu thắng tiền." Một cánh tay cơ giới nói.

"Ông ra ngoài làm gì đấy?" Con gấu kia nhịn không được hỏi.

"Cậu bạn nhỏ của Barry gặp chút rắc rối, tôi đi giúp đỡ một tay, ai ngờ cuối cùng ngược lại giúp tôi kiếm lời một khoản." Trần Vương cười lên.

Thấy mọi người cảm thấy hứng thú, Trần Vương bèn thuật lại chuyện này.

"Anh bạn nhỏ của Barry? Tôi nhớ ra rồi, hình như tên là Cố Thanh Sơn." Gấu trầm tư nói.

"Ừ, đúng thế, tôi cũng từng gặp cậu ta rồi, là người có khiếu dùng kiếm rất giỏi, có lẽ tương lai cũng là nhân vật tầm cỡ đấy." Tay cơ giới nói.

"Có tin hành lang nói, hình như Nữ vương chim Kinh Cức có quan hệ không tệ với cậu ta đâu." Người mặc áo choàng nói.

"Được rồi, đàn bà các cô mỗi ngày chỉ biết nhiều chuyện —— không nói nữa, ta đi đây." Tay cơ giới nói.

"Đợi đã, hôm nay tôi mời khách, cơm nước xong xuôi hẵng đi." Trần Vương giữ lại.

"Cũng được."

Trần Vương, gấu, người mặc áo choàng, tay cơ giới bèn đồng loạt đứng lên, đi ra ngoài.

Bọn họ mở cửa.

Lúc đó bỗng nhiên, từ văn phòng kiểu mở rộng có diện tích to bằng một cái sân bóng ở đối diện truyền đến tiếng ầm ĩ ồn ào khổng lồ.

Vô số người muôn hình muôn vẻ chen lấn chật ních trong văn phòng kia.

Tất cả mọi người đang không ngừng lớn tiếng nói chuyện, muốn nhanh chóng biểu đạt ý của mình.

Bốn người trở nên im lặng.

"Chậc, Khoa Sự vụ Chức nghiệp Thế giới không thể yên tĩnh chút sao? May mà chỗ chúng ta lắp tường cách âm." Trần Vương phàn nàn.

"Ông phải hiểu rõ bọn họ có nỗi khổ tâm riêng, mỗi ngày có nhiều chức nghiệp mới sinh ra như vậy, sổ sách đều tạo đầy đến hết chỗ, còn phải khảo sát trạng thái phát triển của từng loại chức nghiệp, sắp xếp tư cách lựa chọn cho từng loại chức nghiệp này.” Gấu nói.

"Nghe là đau đầu, khiến người ta không nhịn được muốn diệt mấy cái thế giới để thả lỏng một chút." Người mặc áo choàng nói.

"Đúng thế, may mà chúng ta không cần làm những việc giống vầy." Tay cơ giới cảm khái.

"Bây giờ nghĩ lại, Barry mới là người thông minh, hắn ta vẫn luôn gánh nợ trên vai, cho nên không ngành nào dám dùng hắn ta, sợ hắn ta ra ngoài bị chủ nợ vây khốn, không cách nào làm việc được." Trần Vương cũng cảm khái theo.

"Đi thôi." Gấu nói.

Bốn người vừa đi được mấy bước, Trần Vương đột nhiên "Á" lên một tiếng.

"Sao thế?" Người mặc áo choàng hỏi.

"Người phụ nữ kia là sư phụ của Cố Thanh Sơn, sao cô ta lại đi về phía này vậy —— chuyện ta đã xếp đặt sẵn hẳn là sẽ không xảy ra sai lầm mới đúng chứ." Trần Vương kỳ quái lẩm bẩm.

Đang khi nói chuyện, Tạ Đạo Linh đã nhìn thấy Trần Vương.

Nàng không chút do dự đi tới, chắp tay chào: "Ngài Trần Vương, lại gặp mặt."

"Sao cô lại tới Ủy ban Trọng tài vậy? Bộ chuyện trước kia xảy ra chuyện gì sao?" Trần Vương nghi ngờ hỏi.

"Không, ta muốn đến Hội Liên hiệp Chức nghiệp giả, xin tư cách tiến vào khu Tranh Bá cho loại hình chức nghiệp Tu hành giả." Tạ Đạo Linh giải thích.

"Lựa chọn người mới? Nói như vậy, Cố Thanh Sơn muốn đi vào khu Tranh Bá?"

"Đúng vậy."

Tạ Đạo Linh vung tay áo lên, thả ba người Cố Thanh Sơn ra.

"Hả? Trần Vương? Gấu? Còn có Vân Cơ và Ám Hỏa." Cố Thanh Sơn ngạc nhiên kêu lên.

"Này."

"Chú em, khỏe không."

"Em trai nhỏ vẫn luôn đẹp trai như vậy, lần sau chị đây mời em ăn cơm nha.”

"Thanh Sơn, gần đây tốt không?"

Bốn người rốt rít chào hỏi.

Người mặc áo choàng còn đặc biệt xốc áo choàng màu đen lên, lộ ra dung nhan vô cùng xinh đẹp.

Thì ra nàng chính là Vân Cơ, là một nữ cường giả cấp Bá Chủ.

"Ngại quá, bọn tôi đến để làm việc, nếu các người đang có chuyện, bọn tôi sẽ không quấy rầy các người." Cố Thanh Sơn khách sáo nói.

Trần Vương nhìn mấy người bên này, nói: "Không sao, bọn tôi cùng đi với các người vào xem một lát.”

"Năng lực chiến đấu của tôi ở trước mặt các người thật không đáng nhắc tới, có gì đáng xem đâu." Cố Thanh Sơn tự giễu.