Quang não riêng trên ngực của Cố Thanh Sơn phát sáng.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên: [Thưa ngài, ngài đang dung hợp thế giới sao?]
"Đúng." Cố Thanh Sơn nói.
[Thế giới lại bắt đầu có sự biến đổi to lớn, căn cứ vào mô hình phân tích lúc dung hợp Hoàng tuyền giới trước đây, ước tính sẽ có nhiều địa hình và môi trường mới xuất hiện.]
Cố Thanh Sơn hỏi: "Liệu khí hậu thế giới, kiến trúc ban đầu và sinh trưởng nông nghiệp của con người có bị ảnh hưởng hay không?"
Nữ Thần Công Chính nói: [Sẽ có, khí hậu thế giới sẽ thích hợp với con người hơn, kiến trúc văn minh của con người không chịu ảnh hưởng vì địa chất thay đổi, nông nghiệp sẽ đạt được năng suất đột phá.]
[Mặt khác, dựa theo sự khác biệt của mỗi người, người thường sẽ tăng cường thể chất hơn một chút, chức nghiệp giả thì sẽ chào đón một giai đoạn tăng trưởng thực lưc bùng nổ.]
"Như vậy thật tốt." Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Hắn bỗng nhiên cảm ứng được gì đó, không khỏi phóng thần niệm về phía phi thuyền bắt đầu dò xét.
Chỉ thấy một ông già đẹp lão——
Không, đây là Liêu Hành sau khi chỉnh dung—— ông ta lơ lửng giữa trời cùng với rất nhiều máy móc linh kiện trôi nổi xung quanh.
Linh kiện dày đặc nhanh chóng tụ lại một chỗ theo động tác tay của ông ta, lắp ráp thành một cánh tay máy thật dài trên vai.
"Nữ Thần Công Chính, bên này tôi đã chuẩn bị xong, cô ở đâu?" Liêu Hành lớn tiếng nói.
[Cảm ơn ngài đã giúp đỡ, xin hãy đổi mới và thay khẩu lệnh của thiết bị số ba và số bốn bị hư hỏng trong chuyến hành trình xa, chúng ta sắp phải vận hành trong một môi trường khác.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Được!" Liêu Hành đáp lại.
Ông ta điều khiển cánh tay máy, bắt đầu thay linh kiện mới cho hai thiết bị đã hỏng nặng trước đó của phi thuyền.
Cố Thanh Sơn không nói gì.
Có thể đem tất cả sở học tu hành áp dụng vào cuộc sống hằng ngày, Liêu Hành thật sự là một nhà khoa học phi thường.
Chẳng bao lâu đã thấy Liêu Hành đột nhiên ném cánh tay máy đi, hoảng hốt chạy ra xa.
Liêu Hành vừa chạy vừa hô to: "Không được, không hiểu sao ta lại tiến vào Kim Đan kỳ, phải lập tức tĩnh tu điều tức —— Nữ Thần Công Chính, mau canh giữ giúp tôi!"
Lão tìm một nơi bằng phẳng, hai chân khoanh lại, nhắm mắt bắt đầu chuẩn bị tiến vào kim đan kỳ.
Cố Thanh Sơn nhìn cảnh này, xúc động nói: "Rốt cục bắt đầu rồi."
Đúng vậy, bắt đầu từ giờ khắc này, sáu thế giới hợp làm một.
Một thế giới rộng lớn chưa từng có sẽ dần được sinh ra.
Cùng lúc đó. Sức mạnh dung hợp thế giới cũng bắt đầu bùng nổ.
Cố Thanh Sơn có chút không yên lòng về Liêu Hành.
Hắn thả thần niệm ra, quan sát tỉ mỉ trạng thái của Liêu Hành.
Chỉ một lát sau, Cố Thanh Sơn cảm nhận được luồng linh lực như thủy triều lên xuống kia ở trên người Liêu Hành.
Đây là dấu hiệu linh lực tiến vào giai đoạn bùng nổ, sắp đột phá cửa ải kế tiếp.
Đối với người tu hành mà nói, xung kích cảnh giới Kim Đan là một giai đoạn không quá khó nhưng cũng chẳng phải là việc dễ.
Bởi vì xung kích cảnh giới Kim Đan không cần đối mặt với lôi kiếp trời đất.
Chỉ một điểm này, toàn bộ độ khó của quá trình tiến giai đã giảm xuống bảy mươi phần trăm.
Chỉ trông thấy Liêu Hành nhắm mắt lại từ từ, dần dần tiến vào trạng thái không suy nghĩ gì.
Theo thời gian trôi qua, bỗng nhiên một con quái vật có năm con mắt xông ra hư không.
"Là người tu hành, máu thịt thật ngon."
Quái vật chảy nước bọt, cọ xát răng rồi nói.
Cố Thanh Sơn nhìn quái vật kia rồi do dự một chút, nghĩ xem muốn ra tay giúp hay không.
Đúng vậy! Cảnh giới Kim Đan không cần đối mặt với thiên kiếp. Nhưng các loại quái vật trong hư không sẽ lần theo sự dao động của linh lực mà tìm đến.
Đây là khảo nghiệm mà người tu hành nhất định phải đối mặt.
Hắn có thể giúp đỡ Liêu Hành một lần, nhưng không thể lần nào cũng giúp.
Đợi đến khi đột phá cảnh giới Nguyên Anh thì thiên kiếp sẽ đến. Liêu Hành sớm hay muộn cũng phải tự mình đối mặt với tất cả.
Người tu hành đột phá, nhất định phải dựa vào chính mình.
Cứ xem thử Liêu Hành sẽ xử lý như thế nào đã, nếu thật sự không được rồi hãy nói.
Cố Thanh Sơn nghĩ như vậy bèn không ra tay.
Chỉ trông thấy cơ thể quái vật giữa không trung kia, âm thầm nhào về phía Liêu Hành.
Liêu Hành từ từ nhắm hai mắt lại, cũng không thấy di chuyển thế nào, chỉ là kết ấn nhanh mấy cái pháp quyết.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên mở to hai mắt.
Chỉ trông thấy linh lực toàn thân Liêu Hành tụ lại, tất cả chui vào thủ quyết, ẩn hiện trong hư không.
Pháp quyết thành!
Pháp quyết thành!
Pháp quyết thành!
Pháp quyết thành!
Pháp quyết thành!
Liêu Hành một hơi thả ra năm cái thuật pháp giống nhau!
Chỉ trông thấy một ánh vàng phóng lên tận trời, chém về phía quái vật năm mắt kia.
Quái vật năm mắt bỗng nhiên dừng lại, dang hai cánh rồi lăn mình một cái.
Ánh vàng sượt qua người nó.
Nhưng ngay sau đó, bốn ánh vàng xuất hiện liên tiếp và xếp theo hình chữ 井 (giếng), trong nháy mắt chui vào thân thể quái vật.
Quái vật lập tức không còn sự sống.
Thân thể, tứ chi, đầu lâu và cánh của nó bị cắt đứt. Chúng rơi xuống mặt tuyết và xếp thành một hàng chỉnh tề.
Khóe miệng Liêu Hành hiện lên vẻ khinh thường, nghĩ linh tinh rồi nói: "Quái vật hư không loại bảy ngàn chín trăm hai mươi mốt, vì cánh chim không linh hoạt, chỉ có thể thi triển ba loại lăn mình theo quán tính cổ xưa nhất. Lực cắn cũng chỉ có thể xếp ở vị trí chín ngàn sáu trăm ba mươi năm. Thực lực như vậy mà dám đên chỗ ông đây thì như đâm đầu vào chỗ chết."
"Chẳng qua, mày cũng xứng làm tiêu bản quái vật hư không bốn chân cho đề tài mới nhận của ta. Điều này cũng không tệ lắm."
Nói xong câu này, Liêu Hành lại tiến vào trạng thái đột phá sâu hơn.
Cố Thanh Sơn xoa trán, không biết nói như thế nào cho phải.
Phương thức tu hành của Liêu Hành... Hình như đã chệch hướng ở nơi nào...
Song Liêu Hành là người đầu tiên đạt được quà tặng sau khi dung hợp bản nguyên thế giới.
Theo thời gian trôi qua, tốc độ dung hợp của thế giới Lục Đạo cũng từ từ tăng lên.
Các sinh vật của thế giới Nhân Gian, đều sẽ tiến vào một thời kỳ thực lực tăng vọt.
Ở giây phút này, trong lòng Cố Thanh Sơn nảy ra ý nghĩ, bèn nhìn về phía một bên khác.
Không để hắn đợi lâu.
Một con thằn lằn có vảy màu xanh lục cao khoảng mười mấy tầng xuất hiện ở trên mặt tuyết trống trải.
Trương Anh Hào đứng trên đầu thằn lằn, đang cười nói: "Chào lão đại! Em không biết nói sao. Em không cẩn thận nên triệu hoán anh đến."
Thằn lằn có vảy màu xanh lục núp trong làn khói độc nồng nặc đang tụ lại nhưng không tiêu tan, mở to đôi mắt đánh giá xung quanh.
Nó khẽ nói: "Tiểu Anh Hào, ngươi vẫn chưa rõ sao? Sức mạnh thiên tuyển của ngươi đạt được quà tặng của thế giới, đã tích đủ sức mạnh, bây giờ có thể phát động xung kích vào giai đoạn kế tiếp."
"Cái gì? Giai đoạn tiếp theo?" Trương Anh Hào ngạc nhiên.
"Đúng vậy, ngươi có thể từ thiên tuyển giả tiến giai thành thẻ bài sư."
Hình như sợ Trương Anh Hào không chú ý,
Thằn lằn có vảy màu xanh lục nhấn mạnh, dặn dò: "Bây giờ không nên suy nghĩ bậy bạ, cũng đừng nói lung tung, đi xây dựng xong bộ bài sát thủ đầu tiên với ta."
"Ngươi phải toàn tâm toàn ý chế tác bộ bài sát thủ này. Bởi vì nó quyết định đến tương lai của ngươi là tầm thường hay có thể trở thành một vua Sát Thủ chân chính."
Vẻ mặt Trương Anh Hào dần dần tỉnh táo lại.
"Nếu là chuyện có liên quan đến chức nghiệp, thì em sẽ cố hết sức." Anh ta trả lời nghiêm túc.
"Rất tốt, bây giờ ngươi đã có tư cách đi hang ổ của Liệp Sát giả với ta."
Thằn lằn có vảy màu xanh lục nói.
Cơ thể nó khẽ động, bèn hóa thành một tia sáng màu đen, mang theo Trương Anh Hào xuyên qua hư không.
"Tương lai người này sẽ trở thành thẻ bài sư của hệ ám sát —— Anh ta là bạn của cậu?"
Barry nhìn chăm chú một màn này, hơi sầu lo nên hỏi.
"Đúng vậy, yên tâm đi, kỳ thật anh ta cũng không tệ, chưa bao giờ lạm sát người vô tội." Cố Thanh Sơn đáp.
"Vậy thì tốt." Barry gật đầu nói.
Có Cố Thanh Sơn cam đoan, anh ta có thể tin được.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên trong phòng nhỏ ở trên đỉnh núi sau lưng họ bộc phát ra từng cơn sóng chấn động.