Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 673: Nguyền rủa




"Astarot, giết chết bọn họ." Tô Tuyết Nhi chán ghét ra lệnh.

Huyết Cự Nhân nghe lời bắt đầu xông lên.

Mỗi một bước nó hạ xuống, băng nguyên đều bị đạp thành một vết chân sâu hoắm.

Đại hán đầu trọc hơi biến sắc.

Gã giang hai cánh tay lên trời, nói vội: "Mồi Lửa, ta cống hiến hết hồn lực cho ngươi, để đổi lấy sự che chở của Ma Thần!"

Một giây kế tiếp, trong hư không tựa hồ xuất hiện thứ gì đó.

Đại hán đầu trọc chăm chú nhìn vật kia, theo đó thì thầm: "Cecrops, hãy leo lên từ vực sâu luân hãm của linh hồn, liên quân Ma vương cần người!"

Oanh!

Một bàn tay khổng lồ đập vỡ lớp băng thò ra.

Ngay sau đó, là một cái đầu người rộng 25 mét.

Đầu người chuyển động, quan sát cảnh tượng xung quanh.

Lúc này mọi người mới nhìn thấy, trên cái đầu người này chỉ có một con độc con mắt, cùng với cái miệng to như chậu máu.

"Vì Trật Tự Ma Vương."

Đầu người phát ra tiếng nói trầm thấp.

Một tảng băng lớn bị nứt ra, tróc khỏi mặt đất.

Sau đó cơ thể không lồ dần chui ra.

Nó có màu da ám trầm như người chết, mùi thối nồng nặc của thi thể xông vào mũi.

Cự Nhân có độc một con mắt đứng lên, lại vươn tay xuống đất đào một cái, lấy ra một Lang nha bổng cỡ lớn.

Nó khua khua Lang nha bổng, yên lặng chờ đợi mệnh lệnh.

Ma Thần này khá giống với Ma Thần loại cải tạo mà Cố Thanh Sơn gặp trong hang động tối đen.

Nhưng Cự Nhân mà Cố Thanh Sơn gặp đó, chỉ có nửa người.

Mà Ma Thần này có cả người hoàn chỉnh, còn cầm theo binh khí.

"Giết chết Huyết Cự Nhân đó!"

Đại hán đầu trọc điên cuồng hét lên.

"Tuân lệnh."

Ma Thần trầm thấp đáp một tiếng.

Mấy người khác nhìn Ma Thần chằm chằm, trên mặt dần dần lộ ra vẻ điên cuồng.

Năng lực này thật giống như trong mơ vậy.

Ma quái hùng mạnh đến vậy, mà lại nghe theo mệnh lệnh của bọn chúng.

Loại cảm giác này giống như chinh phục toàn thế giới.

Chờ sau này mình trở nên mạnh mẽ, cũng có thể kêu gọi quái vật tác chiến như vậy bất cứ lúc nào, trong những bá chủ của chín trăm triệu tầng thế giới, nhất định sẽ có một vị trí thuộc về mình.

Ma Thần khổng lồ nghe lệnh, không nói một lời xông về phía Huyết Hải.

Quái vật trong Huyết Hải Astarot cũng chạy từng bước lớn xông về phía cự nhân.

Rất nhanh, hai tên khổng lồ đụng vào nhau.

Bọn họ đánh đấm, gào thét.

Mỗt một tiếng đánh đập đều chấn động cả tảng băng nguyên.

Đây tựa như cuộc chiến giữa những Cự Nhân trong thần thoại.

Hơn nữa nhìn qua, trong thời gian ngắn bọn họ không thể phân thắng bại.

"Chúng ta xông lên, bắt cô gái đó, cô ta có thể kêu gọi một quái vật như vậy, hồn lực ẩn chứa trên người nhất định không ít!" Đại hán đầu trọc lại hô lên.

Mấy người kia lập tức hiểu ra.

Đúng vậy, hồn lực, chỉ có hồn lực mới có thể lấy được sức mạnh từ chỗ Mồi Lửa!

Bọn họ tham lam nhìn chằm chằm vào Tô Tuyết Nhi.

Một người nuốt nước miếng, hô lên: "Hồn lực thuộc về các ngươi, ta chỉ muốn cô gái này."

"Đồng ý."

Bọn họ chưa gì đã bắt đầu cô lập Tô Tuyết Nhi ngay trước mặt cô.

Tô Tuyết Nhi tức giận vô cùng.

Cô cắn răng, sử dụng công phu ẩn giấu của mình.

Quyền trượng tản ra ánh sáng thâm trầm màu đỏ sậm, đột ngột bắn ra mười ba đốm lửa.

Những ngọn lửa bay bổng, dần dần phai màu trong trận gió tuyết.

Chỉ thấy mười ba lá bài xếp ngay ngắn trong hư không.

Tô Tuyết Nhi chăm chú nhìn bộ bài, hơi chần chừ một chút.

Bởi vì liên tiếp hao tổn hồn lực, thời gian hệ thống có thể bảo vệ cô ngày càng rút ngắn nhanh chóng.

Đến giờ phút này, cô chỉ còn lại mười lăm phút.

Nếu kích phát mười ba lá bài tổ hợp này, cô không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Mấy tên nhập ma giả bay vút tới.

Bọn họ cách Tô Tuyết Nhi càng ngày càng gần.

"Ha ha ha, cô nàng này nhìn gần đẹp hơn, mấy người đừng có cướp đấy!"

Có người hưng phấn nói.

"Không được, ngươi phải để chúng ta hưởng thụ trước, rồi mới được đưa cô ấy đi."

Một tên khác không kìm được cất tiếng nói.

Hai câu đối thoại này, đã thực sự chọc giận Tô Tuyết Nhi.

Cô lập tức ra quyết định cuối cùng.

... Dù phải giả bất cứ giá nào, mình cũng tuyệt không thể rơi vào trong tay những tên này!

"Huyết Hải cuộn sóng, ngươi có biết tin tức của vị tồn tại đang hành tẩu kia không?"

Tô Tuyết Nhi giương cao giọng, lớn tiếng tụng thần chú: "Huyết Hải! Xin hãy giúp ta kêu gọi người, để cho uy nghiêm của người hạ xuống hậu thế."

Vù!

Một gợn sóng của hồn lực tản ra bốn phía.

"Hì hì! Hôm nay... Hình như có chuyện vui."

Một tiếng cười khẽ của phụ nữ không biết từ đâu truyền tới.

Cùng lúc đó, mười ba lá bài đồng thời lật lại, tạo thành bức ảnh chân dung của một mỹ nhân.

Mấy tên nhập ma giả dự bị vội vã dừng bước lại.

Bọn họ kinh ngạc nhìn bức chân dung kia, không hề nhúc nhích.

"A..."

"Đây là..."

"Thật đẹp... Thật đẹp..."

"Mỹ nhân thật không thể tưởng tượng, thật là..."

Bọn họ lẩm bẩm.

Người phụ nữ trên bức ảnh kia, thật sự là đẹp đến xuất sắc.

Mặc dù hai mắt cô ta đang nhắm nhưng lại toả ra một loại mị lực vô tận.

Tám tên nhập ma giả dự bị chỉ thấy không sao rời mắt được, hai mắt của bọn họ dần dần mất đi tiêu cự.

"Cô gái nhỏ, tình hình của cô có vẻ không được tốt cho lắm."

Trên bức chân dung, người con gái vẫn nhắm hai mắt lại, chỉ hé miệng khẽ nói.

Khi cô ta mở miệng, xung quanh không còn bất kì sự sống còn nào nữa.

Cũng không có bất kỳ ai đáp lại tiếng nói của cô ta.

Tám tên nhập ma giả dự bị ngơ ngác đứng tại chỗ, mắt trợn lên nhìn người trước mặt, vẫn không nói một lời.

Chỉ có âm thanh vật lộn long trời lở đất của Ma Thần cùng với Huyết Cự Nhân từ xa truyền tới.

"Đúng vậy, cám ơn người đã tới, sau này tôi sẽ chuẩn bị cung phụng." Tô Tuyết Nhi cung kính nói.

"Cung phụng... Lần này không cần, nếu cô có thể sống sót, nói câu chuyện của cô cho ta biết, vậy là ta hài lòng rồi"

Người phụ nữ xinh đẹp vừa nói, vừa nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay.

Gió khẽ thổi.

Từng sợi tóc của cô ta nhẹ nhàng tung bay theo gió, chiếc váy dài mỏng manh như vải gạt trên người căn bản không thể che lấp được ngọc thể trắng mịn của cô.

Trong không gian tràn đầy ám hương phảng phất, lại là một phong thái mị hoặc tuyệt thế.

"Câu chuyện của tôi?" Tô Tuyết Nhi ngẩn người.

"Đúng, chuyện này thật sự rất hiếm thấy." Trên mặt người phụ nữ xinh đẹp lộ ra vẻ thương tiếc: "Thứ mà cô đối mặt rõ ràng là nguy hiểm đáng sợ trong vận mệnh của người khác, nhưng cô lại chịu đựng thay cậu ta."

"Ta đã ở trong vực sâu của Huyết Hải hàng ngàn năm, gặp qua rất nhiều chuyện hiếm lạ, nhưng suốt mấy trăm ngàn năm đấy chưa từng gặp được một người như cô."

"Nhớ lấy, người có tư chất như cô, không nên chịu đựng thay người khác quá nhiều."

"Hy vọng cô có thể sống sót."

Người phụ nữ nhắm mắt nói xong, biến mất khỏi tấm chân dung không thấy đâu nữa.

Mười ba tấm bài ảm đạm bay về trong quyền trượng.

Tô Tuyết Nhi ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng lại.

Cô nhìn về phía giao diện.

Thời gian còn lại là 2 phút 26 giây!

Không xong rồi, hồn lực sắp không đủ.

Cô lại nhìn về phía tám tên nhập ma giả dự bị kia.

Chỉ thấy bọn họ bỗng nhiên mở mắt ra.

"Mới vừa rồi sao vậy?"

"Cứ như bị mất đi tri giác vậy."

"Chờ một chút, các vị, tôi không thể cử động!"

"Cái gì? Anh cũng vậy sao? Tôi không nhấc nổi chân mình."

"Ngón tay của tôi cũng không thể cử động được."

Tám tên vô cùng phẫn nộ rốt rít kêu.

Bọn họ phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ... mình đã mất đi khống chế đối với thân thể.

Trong gió tuyết.

Tám tên ác đồ đứng bất động, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì!" Có người phát điên lên hét.

Đại hán đầu trọc nói: "Ta đã bỏ ra hồn lực, hỏi Mồi Lửa, nó nói đây là một loại nguyền rủa cực kỳ khủng khiếp!"

Mồi Lửa biết đây là thứ gì!

Trong lòng mấy người thoáng yên tâm lại.

"Mồi Lửa nhất định có thể giải trừ nó, chỉ cần chúng ta bỏ ra chút hồn lực"

Đại hán đầu trọc lớn tiếng nói, nhưng giọng nói lại dần dần bé lại.

Sắc mặt gã trở nên tái nhợt.

Bởi vì ở trong tầm mắt của gã, Mồi Lửa lưu lại một dòng chữ.

[Trả 100000 điểm hồn lực, có thể giải trừ lời nguyền lần này]

Một trăm ngàn hồn lực!!!

Đây là một con số kinh khủng trước giờ chưa từng thấy

Đại hán đầu trọc đã giết không ít người, lúc nhiều nhất cũng chỉ thu được 110 điểm hồn lực.

Một hàng chữ giống vậy cũng xuất hiện trước mắt mỗi người.

"Không được! Lời nguyền này căn bản không có hy vọng giải trừ! Chúng ta tiêu rồi." Một người tuyệt vọng nói.

Tô Tuyết Nhi nắm quyền trượng, từ từ đi ra trong trận gió tuyết.

Cô ngừng ở trước mặt mấy tên kia, nhìn vào đại hán đầu trọc.

Sắc mặt gã liên tục biến đổi, cuối cùng nặn ra một nụ cười cứng ngắc.

"Thật xin lỗi, cô gái, thật ra đều là hiểu lầm cả, chúng tôi nhận lầm người rồi."

Mấy tên kia thấy gã như vậy, vội vàng gật đầu hùa theo nói: "Đúng đúng đúng, chúng tôi nhận lầm người rồi, quả thực rất xin lỗi."

"Chúng tôi không nên tùy tiện ra tay, xin cô tha cho chúng tôi."

"Cô đại nhân đại lượng, hãy bỏ qua cho chúng tôi đi, sau này chúng tôi nguyện dọn đường cho cô đi."

Bọn họ rối rít lấy lòng nói.