Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 627: Nữ sĩ ở đảo sương mù (hạ)




“Tuyết nhi, con mới vừa lên làm chủ nhân, rất nhiều chuyện còn không biết, cha mẹ đang dẫn đường cho con thôi.” Tô phu nhân cứng ngắc nói.

“Đúng vậy, Tuyết nhi, cháu còn nhỏ, cha mẹ cháu cũng sẽ không hại cháu, cứ để bọn họ giúp cháu đi!” Một vị chủ nhân cười nói.

Những chủ nhân khác cũng lên tiếng đồng tình.

Tô Tuyết Nhi bỗng nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay cha mẹ mình.

Cha mẹ cô lập tức đứng thẳng bất động tại chỗ.

Hai con côn trùng vừa dài vừa đen, chui ra khỏi tai cha mẹ Tô, bay đi.

Bốp!

Chúng nó không thể thoát được mà nhanh chóng vỡ vụn thành hai đám khói đen trên không trung.

"Thì ra là thế..."

Những bất bình và thất vọng của Tô Tuyết Nhi cũng tiêu tán đi.

Từng tia từng tia ánh sáng từ trên người cô tản ra, tựa như gai nhọn bao vây lấy cô.

“Có kẻ dám giở trò trên người cha mẹ ta, đúng là ngoài ý muốn.” Tô Tuyết Nhi nhẹ giọng nói.

Tô Tuyết Nhi nhìn sắc mặt cha mẹ dại ra, trong lòng chua xót vô cùng...

Hiển nhiên, bọn họ bị thuật pháp nào đó khống chế.

Loại thuật pháp này gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn đối với thể xác và tinh thần của bọn họ.

Tô Tuyết Nhi huy động quyền trượng.

"Kính dâng Huyết mạch!"

Cô thấp giọng thì thầm.

Một dòng máu đỏ tươi từ trên người cô bay ra, cuốn lấy cha mẹ cô.

Mặt của Tô Văn Thắng và Tô phu nhân dần trở nên hồng hào, đôi mắt đục ngầu cũng sáng hơn.

Những tổn thương về tinh thần và thân thể mà bọn họ phải chịu trong khoảng thời gian này đều đã khỏi hẳn.

Sắc mặt Tô Tuyết Nhi lại trở nên trắng bệch.

Trên cái trán sáng bóng của cô, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.

Rất khó chịu.

Quả thực rất khó chịu.

Dùng Sinh mệnh lực và Tinh thần lực của mình thay người khác gánh chịu thương tích, thực sự không phải là một chuyện đơn giản.

Cô phải đồng thời chịu đựng đau đớn của hai người.

Nhưng đây là cha mẹ của cô, Tô Tuyết Nhi cam tâm tình nguyện.

“Cha, mẹ, rốt cuộc người nào đã làm hại các ngươi, bây giờ hãy nói cho con biết đi.” Tô Tuyết Nhi nói.

Mấy vị Phủ chủ đứng ở đằng xa yên lặng lắng nghe.

Lúc này, bọn họ dùng ánh mắt ra hiệu cho thủ hạ.

Trong đám người, một số kẻ mạnh nhất đang rục rịch chuẩn bị.

Tô Văn Thắng đứng ở nơi đó, thở dài, vẻ mặt không cam lòng.

Tô phu nhân cũng cúi đầu không nói.

Họ nhớ ra chuyện xảy ra gần đây nhất.

“Nhanh nói đi, con sẽ không bỏ qua cho người kia!” Tô Tuyết Nhi thúc giục.

Sắc mặt Tô Văn Thắng phức tạp nhìn Tô Tuyết Nhi, trong chốc lát không nói gì.

“Quên đi, Tuyết nhi, thủ hạ của chúng đều rất lợi hại.” Tô phu nhân dịu dàng nói.

Tô Tuyết Nhi quả quyết nói: “Không được! Cho dù là kẻ nào, con cũng sẽ cho hắn biết thế nào là hối hận!”

Cô cắn răng nghiến lợi nói: “Mẹ yên tâm, họ dù mạnh thì trước mặt con cũng chỉ là…”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên hơn mười bóng đen nhảy ra, từ bốn phương tám hướng nhằm vào Tô Tuyết Nhi.

Mà bên ngoài Hoàng phủ, toàn bộ đều bị phong tỏa nghiêm mật.

Bắt đầu từ giờ khắc này, trong phủ xảy ra chuyện gì, thế giới bên ngoài đều không thể biết được.

Tô Tuyết Nhi quan sát xung quanh.

Hơn mười vị người tu hành rút khí giới, xông đến đâm cô.

Những người này vốn luôn đứng sau các Phủ chủ, là cận vệ của họ.

Đây là những kẻ tu hành mạnh nhất.

Bọn họ dùng hết toàn lực, muốn một kích lấy mạng cô!

Vào thời khắc hung hiểm vô cùng này, Tô Tuyết Nhi hiểu ra toàn bộ.

Đây là âm mưu mà tám phủ kia nhằm vào Tô phủ!

Tô Tuyết Nhi cười lạnh một tiếng, nắm quyền trượng khẽ đọc hai chữ.

“Chết sạch.”

Bùm bùm bùm!

Tất cả những người tu hành đang xông lên đều nổ tung, máu thịt mơ hồ lẫn lộn.

Mưa máu bay lả tả khắp nơi.

Có vô số tiếng thét chói tai vang lên.

Cả đám người hoảng sợ chạy nhốn nháo, tán loạn.

Tô Tuyết Nhi không hề để ý đến những thứ này, huy động quyền trượng, chỉ vào xác chết.

Cô thì thầm một câu gì đó.

Theo lời nói của Tô Tuyết Nhi, hơn mười bóng người đang định bay đi đột nhiên bị một lực lượng vô hình từ trong không trung kéo về.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện hơn mười cơ thể kia chính là hơn mười người tu hành lúc nãy.

Đây là linh hồn của chúng.

Tô Tuyết Nhi hận tới cực điểm, ngay cả linh hồn của bọn họ cũng không buông tha.

Một lá bài bay ra từ quyền trượng, bao phủ toàn bộ linh hồn.

“Để cho ta xem hồi ức của các người.” Tô Tuyết Nhi thấp giọng nói.

… Những người này là các cận vệ của các Phủ chủ, ngày thường theo sát nhóm Phủ chủ, phụ trách đảm bảo an toàn cho Phủ chủ.

Cho nên chắc chắn bọn họ biết rất nhiều bí mật.

Tô Tuyết Nhi âm thầm thề, nhất định phải tìm ra kẻ đã hãm hại cha mẹ mình!

Bụi sương mù ngập tràn khắp không gian, rồi lại nhanh chóng hội tụ, hình thành một quả cầu thủy tinh.

Tô Tuyết Nhi nâng quả cầu thủy tinh, quan sát hơn mười bóng người trong đó.

“Lên hết cho ta!” Một tên Phủ chủ không kềm chế được quát to.

“Tất cả xông lên, giết chết con nhóc đó!” Nhóm Phủ chủ đều phát mệnh lệnh.

Những người tu hành, ồ ạt ra tay vớiTô Tuyết Nhi.

Kỳ quái là, xung quanh Tô Tuyết Nhi như có vật gì vô hình tồn tại, dù là công kích gì cũng không thể thương tổn được cô và cha mẹ của cô.

Tô Tuyết Nhi thì đang cúi đầu, chuyên chú nhìn quả cầu thủy tinh.

Trong quả cầu thủy tinh, tiếng nói chuyện vang lên, cũng có hình ảnh hiện ra.

Cơ hồ là trong nháy mắt, chân tướng liền phơi bày ra trước mặt và Tô Tuyết Nhi và cha mẹ cô.

Trong quả cầu thủy tinh, tám vị Phủ chủ bí mật thương nghị.

“Tô Tuyết Nhi từ chối người chúng ta chọn.” Một gã Phủ chủ than thở.

“Cô ta không định gả cho dòng chính của chúng ta?”

"Đúng vậy."

"Làm gì có cái lý ấy!"

Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Có người đập bàn, tức giận nói: “Cô ta vẫn luôn từ chối hợp tác với chúng ta, chuyện nào cũng thế!”

Có người bình tĩnh trần thuật: “Các buổi lễ trao quyền thừa kế trước đây, có rất nhiều Phủ chủ kế thừa chọn con đường cường giả, nhưng nhìn chung toàn bộ lịch sử, trong nhóm người thừa kế chọn con đường này, chỉ có Tô Tuyết Nhi sống sót.”

Lập tức có người nói tiếp: “Nhưng cô ta lại giữ kín bí mật đó không chịu tiết lộ cho chúng ta!”

Lại có người nói: “Sau khi trở thành Phủ chủ, cô ta chưa bao giờ thu nhận ý kiến của chúng ta, cũng chưa bao giờ chiến đấu vì chuyện của Cửu phủ.”

“Cô gái này quá đáng lắm rồi, không phải là một người cầm quyền đủ ổn trọng.”

“Tôi cảm thấy lựa chọn ban đầu của Tô lão gia là sai lầm.”

Tiếng than thở của nhóm Phủ chủ vang lên.

Một gã Phủ chủ tổng kết nói: “Không thể tiếp tục như vậy được nữa, mọi người nghĩ cách xem!”

Nhóm Phủ chủ nhìn nhau một lát, rồi đều rơi vào trầm tư.

Một nữ cường giả tuyệt thế.

Cô không chỉ rất mạnh mà còn biết bí mật về việc thí luyện cường giả truyền thừa.

Giá trị con người cô là cực kỳ lớn!

Mọi người lung lay.

Chỉ chốc lát sau, một vị Phủ chủ mở miệng nói: “Tô Văn Thắng và vợ ông ta ham quyền lực, họ sẽ rất vui mừng khi được làm Phủ chủ.”

“Ra tay từ cha mẹ Tô Tuyết Nhi? Đây là ý kiến hay, nhưng phải làm như thế nào?” Tên còn lại hỏi.

“Chúng ta nói Tô Tuyết Nhi còn quá nhỏ, mà bọn họ lại là cha mẹ của Tô Tuyết Nhi, chúng ta ủng hộ việc Tô Thắng Văn lên làm Phủ chủ hiện tại, rồi sau này sẽ truyền lại vị trí đó cho Tô Tuyết Nhi.”

“Hai người kia chắc chắn sẽ rất vui vẻ, nhưng điều kiện của chúng ta là cái gì?”

“Sau khi họ trở thành Phủ chủ, phải nghĩ cách đưa Tô Tuyết Nhi về phủ.”

“Vậy không có vấn đề gì.”

Mấy vị Phủ chủ nhất trí gật đầu.

Bỗng có người hỏi: “Sao chúng ta không thừa dịp này khống chế toàn bộ Tô phủ?”

Mọi người ngơ ngẩn.

"Ý của anh là... " Có người hỏi.

“Trong lòngTô Văn Thắng và vợ ông ta đều muốn đạt được quyền lực lắm rồi, nhưng không có bản lãnh gì, cũng không phải chức nghiệp giả, chỉ cần bọn họ rời khỏi lãnh địa nhà họ Tô, chúng ta sẽ tập trung lực lượng Tinh anh của tám phủ, chắc chắn chỉ cần hành động một lần là đã khống chế được bọn họ.”

Một gã Phủ chủ trầm ngâm nói: “Chúng ta mời bọn họ tới thương nghị chuyện làm Phủ chủ.”

Một gã Phủ chủ khác nói tiếp: “Chỉ cần bọn họ động tâm, thật sự muốn đuổi con gái xuống đài, họ tất sẽ rời khỏi lãnh địa, đến đây thương nghị.”

Nhóm Phủ chủ động lòng.

Họ nhanh chóng thống nhất quyết định.

“Chủ ý này hay, khống chế được bọn họ, từ nay về sau chuyện của Tô phủ sẽ do chúng ta quyết định.”

“Không chỉ có như vậy, chắc chắn Tô Tuyết Nhi sẽ không phòng bị cha mẹ mình, chúng ta sẽ có nhiều cách

...

Ầm!

Quả cầu thủy tinh rơi xuống đất.

Tô Tuyết Nhi vẫn giữ nguyên động tác nâng quả cầu thủy tinh.

Cô đứng ở đó, không nhúc nhích.

Miệng Tô Thắng Văn giật giật, khô khốc giải thích: “Tuyết nhi, thực ra chúng ta là muốn tốt cho con...”

“Muốn tốt cho con…” Tô Tuyết Nhi tự động lặp lại.

Tô phu nhân vội vàng bồi thêm một câu: “Đúng vậy, Tuyết nhi, bọn ta rất hy vọng con có một tương lai tốt đẹp.”

“Con không hiểu.” Tô Tuyết Nhi cố gắng khống chế tâm tình, nhịn không được hỏi: “Con vẫn luôn không để ý chuyện trong phủ, mọi thứ đều giao cho hai người, lẽ nào hai người còn chưa thấy đủ ư?”