Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 607: Quà tặng la sát nữ




Những trận cuồng phong vô hình thổi mạnh trên bầu trời, hòn đảo nổi vừa rồi nhanh chóng trôi vào trong lỗ rồi biến mất.

Ngay sau đó, cái hang động sâu thẳm vừa rồi cũng dần dần mờ nhạt.

Hòn đảo nổi nho nhỏ kia đã chạy đi rồi.

“Grào!” Giới Ma đột nhiên kêu lên một tiếng vang vọng khắp nơi.

Một giây sau, tất cả những hòn đảo có thể phá không rời đi đều bắt đầu hành động.

Tốc độ hủy diệt của thế giới đang tăng lên, mỗi tu sĩ đều đã nhận ra dấu hiệu này. Vì thế, mỗi một hòn đảo nhỏ bắt buộc phải lựa chọn con đường không thấy rõ tương lai ấy.

“Trận pháp phá không … Thật ngu ngốc… Nhưng cũng không còn cách nào.” Cố Thanh Sơn thở dài.

Sau khi phá không, chỉ có thể rước lấy cái chết.

Đó là cái bẫy ban đầu do cô gái bí ẩn kia chế tạo.

Nhưng ở lại thế giới này, cũng chỉ có con đường chết.

Trước tình hình như vậy, một vài đảo nhỏ có trận pháp phá không quyết định liều mình với canh bạc này.

“Công tử, ngài định làm thế nào?” Sơn Nữ hỏi.

“Chúng ta…”

Còn chưa dứt lời, Cố Thanh Sơn đã nghe thấy một tiếng nổ.

Đất trời bắt đầu rung chuyển.

Hắn nhìn ra ngoài hòn đảo nổi của Quảng Dương môn, chỉ thấy thân hình của Giới Ma lên xuống tựa như dãy núi chập trùng.

Rõ ràng đang là giờ Cát, thế mà Giới Ma lại lo lắng cựa quậy.

Nó cũng đã nhận ra sự thay đổi của thế giới này.

Có lẽ Giới Ma đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.

Cố Thanh Sơn và Sơn Nữ đều dõi theo mỗi một hành động của nó.

“Sự hủy diệt sắp bắt đầu rồi.” Sơn Nữ nhẹ giọng nói, nhìn sang Cố Thanh Sơn.

Hắn vẫn chỉ im lặng suy nghĩ.

Khi thế giới bị hủy diệt, Cố Thanh Sơn và ứng cử viên La Sát còn lại, ai có thể trụ vững trong thời gian lâu hơn, thì sẽ được công nhận đủ tư cách trở thành La Sát.

Cỗ Thanh Sơn chợt nghĩ tới một chuyện, bỗng liếc mắt nhìn giao diện thao tác Chiến Thần.

Phải rồi.

Tuy rằng hắn không biết sao bản thân mình có thể trọng sinh ngay lúc thế giới bị diệt vong, nhưng chắc chắn giao diện thao tác Chiến Thần biết. Có khi, giao diện Chiến Thần cũng biết cảnh tượng sau cùng của ngày tận thế.

“Hệ thống, ngươi đưa ta từ ngày tận thế trở về, vậy ắt hẳn ngươi đã biết cảnh tượng sau cùng của ngày tận thế, ngươi có thể nói cho ta biết không?”

Ting!

Một tiếng vang trong trẻo phát ra, hệ thống trả lời: Tôi và ngài cùng xuyên không trở về, ngài biết rõ điều này chứ?]

“Ta biết.”

[Ngài đã nhìn thấy sự sụp đổ cuối cùng của thế giới chưa?]

“Chưa.”

[[Vậy thì tôi cũng chưa từng thấy.]

“…Được rồi.”

Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.

“Công tử?” Sơn Nữ nắm tay áo hắn, nói nhỏ.

“Chuyện gì thế?”

Nét mặt Sơn Nữ có vẻ căng thẳng: “Ngài mau dùng thứ kia đi, tôi không tin ngài không nghĩ tới nó.”

“Vật gì?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói.

“Tấm thẻ kia ấy, tôi nhớ cô gái tên là Khinh Âm có tặng cho ngài một lá bài.” Sơn Nữ tiếp tục nói: “Lam và Khinh Âm từng nói, tấm thẻ bài kia vô cùng hiếm có.”

Cố Thanh Sơn chợt sững người.

Sơn Nữ có được rất nhiều tri thức của hắn, cho nên cũng biết lá bài này không giống bình thường.

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy tấm thẻ bài kia ra.

Giao diện Chiến Thần lập tức hiện lên ghi chú của lá bài này.

[Dự Đoán Vận Mệnh, thẻ bài cực kì hiếm.]

[Trong lúc do dự, ngài có thể thông qua lá bài này để nhìn thấy một việc có khả năng xảy ra trong tương lai.]

Đúng vậy, lá bài này có thể thấy trước tương lai.

Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn vào lá bài. Trên đó, có một hình ảnh mờ tối dần hình thành.

Trước những tấm mộ san sát nhau, có một bộ xương khô mặc trang phục màu đen tả tơi, tay cầm một chiếc lưỡi liềm dài.

“Trông giống như là… Thần Chết trong truyền thuyết?” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.

Bộ xương khô mặc trang phục màu đen phát hiện ra Cố Thanh Sơn đang chăm chú nhìn lá bài, cũng quay đầu lại nhìn hắn.

Đây là lá bài cực kì hiếm: Lá bài Dự Đoán Vận Mệnh.

Lúc này, nó đang cho Cố Thanh Sơn thấy cái chết được định sẵn trong vận mệnh của hắn.

Sơn Nữ nói: “Ta có thể cảm nhận được sức mạnh vô cùng to lớn từ lá bài này, công tử hãy mau nghĩ cách đi, dùng một số kĩ năng, làm cho bộ xương khô trên lá bài biến mất.”

“Tại sao phải làm cho nó biến mất?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Bởi vì như vậy, mỗi khi xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng, ngài đều có thể thoát khỏi.”

Sơn Nữ nhìn Cố Thanh Sơn vẻ không hiểu, một chuyện đơn giản như vậy, sao hắn lại còn phải hỏi lại chứ.

Cố Thanh Sơn im lặng nhìn lá bài, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Không cần nó nữa.” Hắn lắc đầu, nhẹ giọng nói.

“Công tử, lá bài này vô cùng quý giá, lại vừa có thể đoán trước tương lai là lành hay dữ, tại sao lại không cần?” Sơn Nữ thắc mắc hỏi.

“Nếu lá bài này có thể giúp người ta thay đổi số mệnh, thoát khỏi cái chết, vậy tại sao trước đó Khinh Âm lại chết?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Sơn Nữ ngẩn ra.

Đúng là như vậy.

Nhưng mà...

“Lúc đó Khinh Âm quá tự tin, đến lúc lấy lá bài này ra thì đã quá muộn, cho nên mới không kịp cứu bản thân mình.” Sơn Nữ nói.

“Không, không phải vậy.”

“Vậy rốt cuộc vì cái gì?” Sơn Nữ hỏi.

Nàng luôn tin tưởng phán đoán của Cố Thanh Sơn, nhưng riêng chuyện này thì nàng thực sự không thể hiểu nổi.

“Sơn Nữ, cô nên nhớ kỹ, khi cô tin vào vận mệnh, thì số phận sẽ thay cô làm chủ cuộc đời cô. Trong khi đó, chúng ta là kiếm tu, sống đến thời điểm này cũng chưa bao giờ tin vào số mệnh, đồng thời cũng không bao giờ mặc cho số mệnh. Vì thế, sống chết phải do chúng ta tự định đoạt, tự nghĩ cách.” Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Giới Ma bên dưới đảo nổi, nhẹ giọng nói.

Thân thể Giới Ma khổng lồ như một vùng gbiển rộng bao la không thấy bờ bến.

Trên mặt biển làm từ máu thịt ấy, những con sóng dữ gầm gào đòi hủy diệt thế giới đang nổi lên.

Lúc này, là sự yên lặng cuối cùng của cả thế giới.

Sơn Nữ vội kêu lên: “Có lẽ thế giới này sắp diệt vong rồi, Giới Ma lại có sức mạnh vô cùng to lớn không thể nào chống lại được, làm sao chúng ta có cách để đối phó với loại tồn tại như thế chứ!”

Cố Thanh Sơn cười cười, nói: “Bởi vậy nên chúng ta càng không thể để cho số phận dắt mũi chúng ta, nếu không chẳng may phải nhận lấy cái chết như Khinh Âm, ta sẽ không cam lòng. Nếu như ta không dựa vào sự điều khiển của số phận mà tự làm tất cả bằng chính sức của ta, vậy thì cuối cùng cho dù có phải chết, ta cũng không thấy hối hận.”

Sơn Nữ ngẩn người.

“Vậy nên, ta không cần tấm thẻ bài này.”

Cố Thanh Sơn cất lá bài đi.

Nhưng hắn và Sơn Nữ lại không hề chú ý rằng, trong nháy mắt khi lá bài quay trở về túi trữ vật, bộ xương khô trên lá bài lại đột nhiên biến mất, không một dấu vết.

Rõ ràng lá bài đã báo trước số phận sẽ phải chết của Cố Thanh Sơn.

Nhưng khi Cố Thanh Sơn quyết định không sử dụng lá bài này, mà dùng hết sức của chính mình đấu một trận, thì sự đoán về cái chết của hắn lại đột nhiên thay đổi.

Đây thực sự là một lá bài kì lạ.

“Tranh thủ lúc còn thời gian, chúng ta đi xem tình hình của cả hòn đảo này thôi, tiện thể chuẩn bị một chút nữa.” Cố Thanh Sơn nói.

“Vâng, công tử.” Sơn Nữ đáp.

Hai người lập tức nhảy xuống đài cao.

- ----------------

Nhìn lên bầu trời, có thể nhìn thấy một ngọn núi cao vô cùng hùng vĩ. Trên đỉnh núi, có bốn tu sĩ Huyền Linh cảnh đang đứng, cùng với một cô gái đeo mặt nạ hồ ly trắng ngồi trên chiếc ghế ở vị trí thượng vị.

“Nói như vậy là Tề Diễm đã chết?” La Sát Nữ hỏi.

“Đúng vậy, Tề Diễm đã bị Vương Hồng Đao giết chết rồi, chính miệng Vương Hồng Đao nói như vậy.” Diệp Ánh My quỳ một chân xuống đất, cung kính bẩm báo.

“Vương Hồng Đao nói vậy là ngươi liền tin ngay sao? Chẳng lẽ ngươi còn chưa biết ông ta là hạng người gì?” Giọng La Sát Nữ có vẻ bất mãn.

“Bẩm Thánh nữ, ta không hề tin Vương Hồng Đao.” Diệp Ánh My hoảng sợ nói.

“Vậy sao ngươi biết chắc Tề Diễm đã chết?” La Sát Nữ hỏi.

“Bởi vì ta đã bí mật kiểm tra trận pháp cảnh giới cỡ lớn, xác định chắc chắn rằng trên toàn bộ đảo chỉ còn lại Vương Hồng Đao và ta. Sau đó, ta lại đến gặp Vương Hồng Đao, từ những lời nói của ông ta mà rút ra được kết luận.”

La Sát Nữ nghe nàng ta nói vậy, rốt cuộc cũng hài lòng gật đầu.

Bản thân ả chỉ cần phân phó kẻ khác làm, không cần tốn nhiều sức tự mình giết chóc, cũng có thể thủ tiêu kẻ rác rưởi kia.

Mà thậm chí, đến thuộc hạ của ả cũng không cần tự động thủ.

Vương Hồng Đao đã giết chết Tề Diễm, lại còn tự cao tự đại nghĩ rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Cuối cùng cũng chỉ là hạng rác rưởi tầm thường thôi.

Khi Diệp Ánh My thấy sắc mặt đối phương có vẻ giãn ra, sự căng thẳng trong lòng nàng ta cũng giảm đi nhiều. Bởi vậy, nàng ta liền tiếp tục bẩm báo: “Phong chủ, Vương Hồng Đao muốn nhận được sự giúp đỡ của tông phái của chúng ta. Ông ta bảo thuộc hạ mang đến cho người một món quà.”

“Quà?” La Sát Nữ lặp lại.

“Đúng vậy, quà biếu.”

Khóe miệng La Sát Nữ cong lên, tạo thành một nụ cười châm chọc.

Các tu sĩ ở đây cũng cười.