Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 606: Sự hủy diệt bắt đầu




“Nói đi.” Vương Hồng Đao hờ hững đáp.

“Tề Diễm muốn liên hợp với Triệu Ngũ Chuy đối phó với người.”

“Không cần nói nữa, ta đã giết Tề Diễm rồi.”

Diệp Ánh My lại ngây người.

Tề Diễm chết rồi ư?

Hắn chết dưới tay Vương Hồng Đao rồi ư?

Đây là chuyện đương nhiên.

Thế nhưng…

“Sư tôn, Triệu sư huynh liên hợp với người ngoài để chống đối sư tôn, thật là đáng trách.” Diệp Ánh My thở hắt ra, nói.

Mỗi việc đều vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng ta, điều đó khiến Diệp Ánh My phải cố gắng ổn định lại tinh thần.

“Nó không hề phản bội ta.” Vương Hồng Đao thản nhiên nói.

“Tên tiểu nhân Triệu Ngũ Chuy này…” Lời Diệp Ánh My chợt bị nghẹn lại.

Cái gì?

Triệu Ngũ Chuy không hề phản bội Vương Hồng Đao?

Rõ ràng Triệu Ngũ Chuy đã bị Tề Diễm thuyết phục, ngay cả chìa khóa mật thất của Tích Hương đường cũng giao ra rồi mà.

Triệu Ngũ Chuy chỉ là diễn trò ư?

Đúng vậy, nhất định là gã đang diễn trò.

Vương Hồng Đao sẽ không nói dối chuyện như thế này!

Làm sao mà tình hình lại trở thành như vậy được!

Trong lòng Diệp Ánh My vô cùng hoang mang, nhưng lại làm ra vẻ không tin.

“Sư tôn, Triệu Ngũ Chuy đã mắng chửi người ngay trước mặt con và Tề Diễm, con nghĩ hắn ta đã phản bội người rồi.” Nói xong, Diệp Ánh My liền đi tới bên cạnh Vương Hồng Đao, dựa vào ông ta, chậm rãi ngồi xuống.

“Sư tôn, người nhất định phải cẩn thận với Triệu Ngũ Chuy, tâm địa kẻ này rất xấu xa.” Diệp Ánh My dùng giọng điệu nũng nịu nói.

Vương Hồng Đao không nói gì, ông ta đang mơ hồ nhớ lại một cuộc đối thoại trước đây không lâu của hai cô gái.

Theo một cách nào đó mà nói, câu nói kia thực ra là một lời nhắc nhở.

Bỗng nhiên Vương Hồng Đao cử động, thô bạo bóp Diệp Ánh My một cái. Ông ta dùng sức rất mạnh, tuy rằng Diệp Ánh Mi là tu sĩ Thái Hư cảnh, nhưng cũng bị bóp đau đến mức trào nước mắt.

Đúng vậy, Vương Hồng Đao là kẻ biến thái, độc ác như vậy.

Như thường ngày, Diệp Ánh My chỉ có thể mím môi, cố gắng nhịn đau, vẫn dựa vào lòng Vương Hồng Đao như cũ.

Vương Hồng Đao lại nói: “Được rồi, đừng có nói xấu sư huynh ngươi như vậy, hắn sớm đã bị ta hạ cổ rồi, không thể phản bội ta được.”

Thì ra là vậy!

Diệp Ánh My cố gắng nở nụ cười, nói: “Sư tôn thực là lợi hại, vậy mà đã có chuẩn bị từ trước rồi.”

“Đương nhiên rồi, Tề Nhược Nhai là một kẻ ngu xuẩn, mà con của lão ta lại càng ngu hơn. Hắn hoàn toàn không hề biết bản thân mình đã bị Triệu sư huynh của ngươi đẩy vào mật thất, mật thất kia…”

Diệp Ánh My có vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng Vương Hồng Đao lại không nói thêm gì cả.

Đợi thêm một chút mà chỉ thấy Vương Hồng Đao lẳng lặng nhìn mình, nàng ta bèn nũng nịu cười nói: “Sư tôn, rốt cuộc trong mật thất có cái gì vậy? Người sẽ không giấu con chứ?”

Nàng ta vừa nói, vừa dựa sát hơn vào người ông ta.

Lại chẳng ngờ được, Vương Hồng Đao vỗ vỗ vai nàng ta, nói: “Được rồi, bí mật kia tạm thời chưa nói cho ngươi được, giờ ngươi đi làm chuyện khác đi.”

“Chuyện gì?”

“Đến La Sát Phong, đưa cái rương này cho La Sát Nữ, bảo là ta tặng nàng ta.”

Vương Hồng Đao vỗ vào túi trữ vật, lấy một cái rương lớn được phong kín bởi tầng tầng trận pháp ra.

Diệp Ánh My nhìn cái rương này, bắt đầu suy nghĩ thật nhanh.

Tề Diễm đã chết, nhiệm vụ của nàng ta rốt cuộc đã hoàn thành mà không cần tốn quá nhiều sức.

Giờ Vương Hồng Đao lại để cho nàng ta đến La Sát Phong đưa đồ, vậy chẳng phải đúng ý nàng rồi sao?

Thậm chí còn chẳng cần mượn bất kì cái cớ nào cả, nàng ta vẫn có thể quang minh chính đại rời khỏi đây.

“Sư tôn muốn con đi lúc nào?” Diệp Ánh My nhẹ giọng hỏi.

“Đi ngay bây giờ, không được chậm trễ.” Vương Hồng Đao nói.

“Tuân mệnh sư tôn.”

Diệp Ánh My nhận cái rương to lớn kia, để nó vào trong túi trữ vật. Nàng ta thổi vào tai Vương Hồng Đao, sau đó uốn người đứng dậy.

“Đồ nhi đi đây.”

“Đi đi, đi sớm về sớm.”

“Vâng.”

Diệp Ánh My lấy một lá bùa ra, nhìn một chút.

Trên bùa, chữ “Cát” hiện lên vô cùng ổn định, không hề có bất kì trục trặc nào.

Diệp Ánh My bất giác mỉm cười.

Giới Ma vẫn đang ngủ say.

Nhiệm vụ cũng được hoàn thành dễ dàng.

Tất cả mọi việc đều vô cùng thuận lợi.

Bây giờ, phải đi khỏi đây thôi.

Vương Hồng Đao lại véo Diệp Ánh My một cái.

“Sư tôn!” Vẻ mặt Diệp Ánh My oán trách, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng.

“Đi nhanh về nhanh.” Vương Hồng Đao nói.

“Vâng.” Diệp Ánh My nói khẽ.

Giờ khắc này, trong lòng nàng ta bắt đầu dậy sóng.

Nàng rta ất muốn giết Vương Hồng Đao ngay lập tức, đáng tiếc ông ta vẫn còn hữu dụng với tông môn.

Một tu sĩ Huyền Linh cảnh như ông ta là vô cùng quý giá. Kể cả để ông ta làm kẻ chết thay ra đối đầu với Giới Ma, thì vẫn có thể chống đỡ được vài hơi thở, tranh thủ thời gian đào thoát cho người khác.

Yêu cầu của tông môn quan trọng hơn tất cả.

Diệp Ánh My thầm thở dài.

Thôi quên đi.

Nếu không có cách giết Vương Hồng Đao ngay bây giờ, thì cũng không cần nghĩ đến chuyện này nữa.

Không lâu sau, tông môn sẽ phái vài tu sĩ Huyền Linh cảnh đến đây. Đến lúc đó, chính tay nàng ta sẽ kích phát độc trên người Vương Hồng Đao.

Vương Hồng Đao nhất định sẽ bị bắt.

Ông ta đang bị luyện thành một cố máy chiến đấu thuộc cấp Huyền Linh cảnh. Đến lúc ấy, bảo ông ta làm cái gì, ông ta nhất định sẽ phải làm cái đó, mà linh hồn của ông ta thì sẽ bị giam cầm trong nhục thể.

Sau này, nàng ta nhất định sẽ có cơ hội hành hạ ông ta!

Diệp Ánh My nghĩ thông suốt chuyện này rồi, liền lập tức bình tĩnh trở lại. Nàng ta hóa thành một làn khói nhạt, nhảy lên bầu trời, bay về phía La Sát Phong.

Trên đài nghị sự, Vương Hồng Đao chăm chú nhìn theo bóng lưng Diệp Ánh My, đến tận khi không còn thấy bóng dáng nàng ta nữa, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Một thanh kiếm từ sau lưng ông ta bay ra ngoài, hóa thành Sơn Nữ.

“Công tử, nàng ta chịu đi dễ dàng như vậy sao?” Nàng hỏi.

“Không dễ dàng đâu.” Vương Hồng Đao thở dài nói: “Mỗi câu nói của ta đều nằm ngoài dự liệu của nàng ta, quá nhiều tin tình báo hữu dụng đến cùng một lúc nhất định sẽ khiến cho nàng ta phải băn khoăn, hơn nữa nàng ta vẫn còn sợ Vương Hồng Đao, vậy nên mọi chuyện mới tiến triển thuận lợi như vậy.”

Vương Hồng Đao nói, dần thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Ánh My đi rồi, nên tạm thời cũng không có nguy hiểm gì cả.

Như vậy, mình có thể toàn lực đối phó với sự hủy diệt của thế giới.

Lúc này, có một cơn gió nhẹ thổi qua.

“Công tử, chúng ta cũng đi thôi.”

“Chờ một chút.” Vương Hồng Đao ngăn Sơn Nữ lại, nói.

Ông ta đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào sự thay đổi trên bầu trời.

Gió.

Gió từ phương xa đến.

Sự chuyển động của gió càng lúc càng nhanh hơn, biến thành cuồng phong.

Cuồng phong thổi thật mạnh qua đảo nổi, lướt nhanh qua đài cao, phát ra tiếng như gào thét.

Trong cơn cuồng phong ấy mang theo cảm giác hỗn loạn khó nói, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Đúng vậy, đây là cơn gió thổi đến từ dòng chảy thời không hỗn loạn. Nó đã xuyên qua tấm màn chắn của thế giới Huyền Không, xuất hiện ngay trên bầu trời.

Dường như đây là dấu hiệu nào đó, cho thấy rằng sự hủy diệt thế giới đã bắt đầu.

Mây trên trời bắt đầu tan rã, sóng chấn động lan tỏa khắp bầu trời, thậm chí có thể lờ mờ thấy được những đường nứt giống như một dòng nước chảy màu xám.

Những đường nứt này từ từ trải rộng khắp không gian, trông vô cùng đồ sộ, như thể có vật gì đang hóa thành hư vô vậy.

Đây có lẽ là một dị tượng nào đó khi sự hủy diệt đã gần kề.

Thế giới vắng vẻ, im phăng phắc.

Sự vắng vẻ này khiến cho người ta có ảo giác rằng tất cả vẫn bình yên vô sự. Nhưng nếu cảm nhận kĩ cái sự im lặng ấy, thì nó giống như khoảng lặng trước cơn bão, là sự tĩnh lặng của cả bờ biển trước khi sóng dữ gầm gào đổ ập tới.

Vương Hồng Đao chậm rãi đứng dậy.

Khi ông ta đứng thẳng người lên, tướng mạo đã biến trở lại Thành Cố Thanh Sơn.

“Sơn Nữ, ta có chuyện muốn hỏi cô.”

“Công tử cứ nói.”

“Cô là linh hồn của Thần sơn, đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, cô đã nhìn thấy tình cảnh lúc thế giới bị hủy diệt bao giờ chưa?”

Sơn Nữ thở dài: “Từ khi sinh ra tới nay, ta đã từng nhìn thấy muôn vạn chuyện tình của các thế giới trong Lục đạo, nhưng vẫn chưa bao giờ thấy cảnh thế giới bị hủy diệt.” Nàng suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: “Chỉ có một lần duy nhất thế giới gần kề sự hủy diệt, lại được một thanh niên đến từ Nhân Gian đạo cứu sống.”

“Ồ, còn có chuyện này sao?”

“Đúng vậy, người đó chính là công tử.”

“…”

Cố Thanh Sơn bỗng ngửa đầu nhìn lên trời, chỉ thấy linh quang lập lòe phá ra từ trận pháp ngoài cùng của hòn đảo nhỏ ở bên trên.

Cuối cùng, linh quang lóe lên rồi biến mất, ánh sáng từ trận pháp hoa mỹ kia bỗng nhiên đâm rách hư không.

Hư không vì thế mà bị nghiền nát, đồng thời trên bầu trời xuất hiện một cái hang rất to và sâu.

Cảnh tượng trong hang động ấy vô cùng hỗn loạn, không thể thấy rõ ràng.