Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 542: Âm thanh của người chết




Trên đỉnh đầu cuả mỗi một người chết, con số đang không ngừng tăng thêm.

Khi tất cả con số trên đầu bọn chúng biến thành số dương, chuyện kỳ diệu đã xảy ra.

Trong mười tám địa ngục, các loại hình phạt tàn nhẫn lập tức biến mất.

Trong địa ngục Huyết Hải, máu loãng sền sệt hoá thành màu xanh thẳm, toàn bộ những người chết chỉ biết gặm nhấm kia đều biến thành đàn cá ôn hoà đang bơi lội.

Trong địa ngục Hàn Băng, một nóc nhà nhô lên, bên trong là than lửa ấm áp, bàn ăn thật dài, phía trên bày đầy thức ăn nóng hổi.

Trong các địa ngục, ngọn lửa cháy mạnh đã tắt, hàn băng hòa tan, xiềng xích đứt đoạn, núi đao sụp đổ.

Tất cả những khổ sở mà đám người chết phải chịu đều tiêu tán.

Mấy vị thống lĩnh nhìn công đức của mình, sau đó lại nhìn sang giá trị công đức trên đầu đối phương, ai nấy đều lộ ra vẻ mừng rỡ tột cùng.

"Ha ha ha, tôi không cần chịu khổ nữa! Tôi không cần chịu khổ nữa!" Ông già nhân tộc la lên như điên.

"Hú..." Lang Vương ngửa mặt lên trời thét dài.

Nam A Tu La cất lên tiếng hát.

Người khổng lồ khua tay múa chân.

Cố Thanh Sơn nhìn một màn này, cũng lộ ra nụ cười.

Trong bảy vị thống lĩnh địa ngục, duy chỉ có nữ A Tu La là không ở đây.

Nhưng không sao hết, bất kể cô ở nơi nào, nhất định công đức cũng đang tăng lên.

Tất cả người chết, đều dựa vào giá trị của công đức, đi đến ba giới Sinh Thiên, A Tu La và con người.

"Khi nào bọn họ có thể chuyển kiếp?" Cố Thanh Sơn hỏi.

Vong Xuyên Ly Hồn Câu cười nói: "Sau khi đã chịu đủ đau khổ ở địa ngục, người chết sẽ có non nửa ngày để nghỉ ngơi, tắm rửa và sám hối, sau đó thì sẽ chính thức chuyển kiếp đến thế giới khác."

Một tên thống lĩnh người chết đau khổ nói: "Nơi này trở nên thoải mái như vậy, tôi không muốn đầu thai chuyển kiếp nữa."

Đám người chết phá lên cười rầm rộ.

Nhưng quả thật có không ít người sợ hãi.

Đầu thai chuyển kiếp, tất nhiên phải quên hết những gì ở kiếp này.

Trong kiếp sống mới, muốn nhớ lại chuyện cũ kiếp trước là một việc vô cùng khó, trừ phi có cơ duyên lớn.

Rất nhiều người chết không nỡ bỏ đi hồi ức kiếp này của mình.

Mà giờ khắc này, những hành hạ trong địa ngục đã hoàn toàn biến mất, nếu như có thể ở trú tại nơi đây cũng là một chuyện vô cùng tốt.

Máy tính công đức của mỗi người đột nhiên kêu lên.

[Không cho phép! Đã đến thời gian đầu thai mà ở lại địa ngục không đi, công đức sẽ liên tục bị khấu trừ, một khi công đức về số âm, sẽ lại bị đày xuống địa ngục hành hạ!]

Âm thanh của nó lạnh lẽo mà kiên quyết.

Vong Xuyên Ly Hồn Câu cũng nói: "Thế giới Hoàng Tuyền không đáng để ở lại, các ngươi nên bắt đầu một sinh mệnh mới đi."

Người chết thấy thần khí cũng đã nói vậy, không thể không từ bỏ ý nghĩ kia đi.

Cố Thanh Sơn chợt nhớ ra cái gì đó, đột nhiên hỏi: "Hai thế giới dung hợp, có ảnh hưởng gì với Hoàng Tuyền không?"

“Chờ một chút.” Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.

Nó toả ra ánh sáng mênh mông, quét qua cả thế giới Hoàng Tuyền một lượt.

Một hồi lâu, trường câu nói: "Mặc dù phần lớn lợi ích đều thuộc về nhân gian mấy người, nhưng quy luật căn nguyên của thế giới Hoàng Tuyền cũng đã được tăng cường đáng kể... loại tăng cường này, tương lai sẽ thuộc về thế giới mới được dung hợp."

"Cụ thể có biểu hiện gì?"

“Dựa vào những pháp quy lớn mạnh mà hai thế giới dung hợp lại tạo ra, những cỗ máy Hoàng Tuyền kia đang khôi phục nhanh chóng."

"Ồ? Tám mươi tám cỗ máy kia cũng sắp khôi phục rồi?" Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú nói.

"Đúng, cũng may là vậy... thế giới Hoàng Tuyền đã không còn người đứng đầu, may mà còn có bọn chúng." Vong Xuyên Ly Hồn Câu vui mừng nói.

Sơn Nữ tán cũng đồng ý: "Đúng là may mắn, có những cỗ máy này thì sau khi hai thế giới dung hợp, các nơi trong Hoàng Tuyền vẫn sẽ có trật tự quy củ."

"Vậy thì tốt." Cố Thanh Sơn cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Hắn thở dài nói: "Địa ngục đã trống rỗng, chuyện của Hoàng Tuyền đã giải quyết xong hết rồi, giới nhân gian cũng sắp khôi phục lại yên bình, đây thật là một trận chiến dài."

Hồi tưởng lại hết thảy những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, lòng Cố Thanh Sơn đầy ắp những cảm xúc.

Nếu không phải mình bái Bách Hoa tiên tử làm sư, thì đã không thể học được hai bí pháp Phong Thi Chuyển Âm cùng với Hồn Quy Khứ Lai.

Nếu không có hai bí pháp này, mình sẽ không thể đi tới thế giới Hoàng Tuyền, tìm ra nguồn ngốc chân chính của đại nạn.

Nếu như vậy, vạn vật đều sẽ dần dần đi đến bên bờ diệt vong.

Tất cả đều là vạn hạnh!

Hồi tưởng lại sư tôn, Cố Thanh Sơn lại có chút mù mịt.

Sư tôn chỉ bị thế giới Tu Hành trói buộc cảnh giới, bây giờ có thế giới Thần Võ rồi, thực lực của người nhất định sẽ tăng lên nhanh chóng.

Có lẽ, sư tôn đã dung hợp thế giới Tu Hành cùng thế giới Thần Võ lại.

Nếu thực như vậy giới hạn thực lực của mỗi một người tu hành sẽ lại tăng cao.

Nhưng mặt khác, mình đang đứng ở dòng chảy hỗn loạn của hư không, chuẩn bị tiến đến một thế giới sắp bị huỷ diệt.

... Đến khi nào, mình mới có thể trở về thế giới Tu Hành?

Mà thôi, nếu dịch chuyển tiếp theo, điều đầu tiên phải cân nhắc là làm thế nào để bảo vệ tính mạng mới đúng.

Hắn đang yên lặng suy nghĩ, lại thấy mấy tên thống lĩnh người chết đi tới.

"Chuyện gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Ừm... mọi người muốn nghe ngài nói vài câu." Ông lão loài người nói.

"Mấy người à?"

"Không, là tất cả mọi người."

Cố Thanh Sơn nhanh chóng đồng ý nói: "Cũng được, sắp chia tay rồi, ta cũng phải nói lời tạm biệt"

Hắn vừa nói, liền giơ Trấn Ngục Quỷ Vương trượng lên.

Trong mười tám địa ngục, tất cả người chết đều cảm ứng được gì đó.

"Chúc mừng mọi người, hôm nay đã được thoát khỏi bể khổ, sắp chuyển kiếp đầu thai." Cố Thanh Sơn cười nói.

"Ào!!!" Đám người chết hoan hô nói.

"Quỷ vương! Đa tạ ngài!" Có người chết lớn tiếng hét lên.

Từng trận reo hò cùng vỗ tay vang lên.

"Dừng! Dừng! Dừng!" Cố Thanh Sơn nói.

Tất cả người chết dần dần an tĩnh lại.

"Điều cuối cùng ta muốn nói là, kiếp sau hãy làm người tốt đi, đừng để xuống địa ngục nữa, ta cũng không muốn gặp lại các ngươi đâu." Cố Thanh Sơn nói.

Hắn buông quyền trượng Quỷ Vương xuống.

Đột nhiên...

"Quỷ vương tốt nhất!"

"Kính chào Quỷ vương!"

"Quỷ vương vạn tuế!"

Đến cuối cùng, có lẽ đám người chết thấy khẩu hiệu không được đồng nhất, tất cả đều đổi thành một khẩu hiệu.

"Quỷ vương vạn tuế!"

"Quỷ vương vạn tuế!"

"Quỷ vương vạn tuế!"

Bọn họ hô rất có tiết tấu.

Tiếng hô hào vang vọng bốn bể, chấn động toàn bộ mười tám tầng địa ngục.

Cố Thanh Sơn bịt chặt lỗ tai lại, cau mày nói: "Kỳ quái, mình rõ ràng đã cắt đứt liên lạc với quyền trượng, sao lại vẫn nghe thấy nhỉ."

Sơn Nữ không nhịn được cười lên.

Người trước giờ luôn hững hờ như cô, lại vui vẻ cười lên rạng rỡ như bây giờ thật là hiếm thấy.

Tựa hồ thấy được mình cười có chút thất thố, Sơn Nữ nhẹ nhàng che miệng lại.

"Cô cười cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Công tử, tất cả mười tám địa ngục chủ chốt đều đang hoan hô, bốn phương tám hướng nơi đâu cũng nghe thấy, cho nên dù ngài có ngắt kết nối với quyền trượng, dùng tai không cũng có thể nghe thấy."

"Thì ra là như vậy." Cố Thanh Sơn buông hai bàn tay đang bịt tai xuống.

"Chuyện xảy ra hai ngày nay vô cùng kỳ diệu, ngay cả nghĩ tôi cũng chưa từng nghĩ đến." Sơn Nữ cảm khái nói.

Cô len lén nhìn Cố Thanh Sơn, lại thấy Cố Thanh Sơn đang suy tư đến chuyện sau này.

"Nơi này giao cho Vong Xuyên Ly Hồn Câu cùng với các binh khí thôi, có chuyện gì, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào” Cố Thanh Sơn nói.

"Được, sau khi thế giới dung hợp, chúng ta sẽ lại gặp nhau lần nữa." Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.

Cố Thanh Sơn cười tiếp lời: "Chiếc trượng này để ở đây đi, dùng nó trấn giữ địa ngục."

"Được! Ta sẽ giúp ngài trông coi Quỷ Vương trượng thật cẩn thận." Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.

Cố Thanh Sơn liền cắm Trấn Ngục Quỷ Vương trượng tại chỗ.

Tới đây địa ngục sẽ trở nên không còn một bóng người, pháp trượng này tạm thời không cần dùng đến nữa, chẳng bằng cứ để lại chỗ này.

Nó không phải kiếm khí, nó thuộc về địa ngục, nó sẽ duy trì quan sát tình hình của địa ngục.

Tạm thời cứ để nó ở lại chỗ này đi.

Dù sao trên pháp trượng có dấu ấn của mình, người khác sẽ không thể sử dụng.

Có lẽ đến rất lâu về sau, mình mới lại tới địa ngục lần nữa, cầm cây pháp trượng này lên.

Đó sẽ lại là một hành trình mới.

"Chúng ta đi thôi, Sơn Nữ." Cố Thanh Sơn nói.

"Vâng, công tử." Sơn nữ đáp.

Cơ thể bọn họ khẽ động, bay vút lên bầu trời, bay về hướng hang tối.

Nhìn bóng lưng bọn họ, chim trắng nhỏ khẽ khóc thút thít.

"Ngươi làm sao vậy" Vong Xuyên Ly Hồn Câu ngạc nhiên hỏi.

"Đáng tiếc, đáng tiếc ngài ấy không cần đao." Chim trắng nhỏ nói.

"Yên tâm, sau khi thế giới dung hợp, ngươi lại có thể đến nhân gian chọn vài người bạn, cùng ngươi kề vai sát cánh."

Vong Xuyên Ly Hồn Câu nhìn về phía một đám binh khí, nghiêm nghị nói: "Mặc dù yêu ma đã bị giết sạch, nhưng sự xuất hiện của bọn chúng, chứng tỏ yêu ma đã dòm ngó đến sáu thế giới của chúng ta"