Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 427: Viện binh đến (1)




Bộ xương khô mặc áo bào đen nói: “Người thắng cuối cùng, chắc chắn sẽ là người chết, thuộc về địa ngục Hoàng Tuyền.”

Ông ta nói xong, đưa tay đặt xuống đầu mình.

Ông ta tan biến trước mặt Cố Thanh Sơn.

Trên trời không còn nhìn thấy bóng dáng của Bộ xương khô mặc áo bào đen nữa, chỉ còn một màn sương mù chầm chậm tan biến trong không trung.

Cố Thanh Sơn run rẩy một lúc.

Đối phương đã tự sát.

Bộ xương khô mặc áo bào đen dùng cách này mà rời khỏi khu vực này.

Cứ như vậy, ông ta sẽ quay lại địa ngục Hàn Băng, lợi dụng hàn băng của địa ngục để chữa lành thương tích.

Đợi khi tất cả thương tích trên người hắn lành lại, hắn lại có thể ra ngoài làm loạn.

Cố Thanh Sơn kiềm không được thở dài.

Đây là điểm khó đối phó nhất của địa ngục Bàn Băng, ngươi có thể đánh thắng đối phương nhưng mãi mãi không thể tiêu diệt nó.

Sau khi người chết bị tiêu diệt thì sẽ rơi vào giấc ngủ tử vong triền miên, sau khi khôi phục thì sẽ tỉnh lại lần nữa.

Đây là sự tuần hoàn không thể giải thích được.

Càng khiến cho người khác lo lắng là, bộ xương khô mặc hắc bào đã ở lại thế giới loài người.

Khi ông ta chết đi, nhất định sau đó sẽ xuất hiện ở một nơi băng giá nào đó của nhân gian.

Nếu cứ để yên như thế, một khi ông ta tỉnh lại, nhất định sẽ không ngừng giết người hút hồn phách, càng lúc càng mạnh hơn.

Thật sự khiến người khác phải đau đầu.

Bây giờ địa ngục Hàn Băng mới bắt đầu.

Tiếp theo đây sẽ có vô số người chết lần lượt tiến vào nhân gian.

Xa hơn một chút, những quái vật của kỷ nguyên người khổng lồ, kỷ nguyên Thiên Ma và kỷ nguyên hỗn độn đều sẽ đến.

Con người dù có mạnh mẽ như thế nào cũng không không có cách đối phó được với loài quái vật đánh không chết này.

Cố Thanh Sơn lắc đầu, vẫy tay triệt tiêu thủ quyết.

Địa Kiếm và Triều Âm Kiếm cũng biến mất.

Chúng ẩn mình trong hư không, ngay khi Cố Thanh Sơn cần đến, chúng sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

Cố Thanh Sơn nói: “Nữ Thần Công Chính, vừa nãy không kịp hỏi, hãy nói tình hình mới nhất cho tôi biết.”

[Ngài Tổng thống xuất hiện kịp lúc, cùng hoàng hậu Valrhona của đế quốc Phục Hy đã đạt được hiệp định miệng.]

“Hiệp định gì?”

[Trước sự xuất hiện của địa ngục Hàn Băng, nhân loại đang trên bờ vực diệt vong, hai nước quyết định đình chiến.]

Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu, lại hỏi: “Tình hình thương vong thế nào?”

[Hai bộ cơ giáp bị hư tổn.]

“Chỉ có như thế?” Cố Thanh Sơn nói.

[Đúng vậy, thưa ngài.]

Nữ Thần Công Chính kể lại mọi chuyện lại kỹ càng một lượt.

Cố Thanh Sơn cười rộ lên.

“Như vậy rất tốt.” Hắn nói.

Quang não đột nhiên vang lên.

Cố Thanh Sơn nhìn lại, hóa ra là hoàng hậu Valrhona.

Sau khi kết nối, hoàng hậu xin ý kiến của hắn về vấn đề gì đó.

Cố Thanh Sơn nghĩ ngợi một lúc, biểu thị đồng ý.

Vừa cắt đứt liên lạc, Nữ Thần Công Chính liền nói: [Thưa ngài, Tổng thống luôn quan tâm đến cuộc chiến đấu của ngài, lúc này ngài ấy muốn gặp ngài.]

“Được, chúng ta nên gặp mặt hội ý rồi.”

Cố Thanh Sơn nói xong, liền bay đến dinh Tổng thống.

Lấn này, cuối cùng cũng gặp được Tổng thống thật sự rồi.

Vài phút sau, …

Tại dinh Tổng thống đã bị chém thành hai nửa.

Trải qua mấy sự kiện gập ghềnh, Cố Thanh Sơn và Tổng thống mới lại được gặp nhau lần nữa.

“Nơi này của ta đang trong tình thế nguy hiểm, nếu có sụp đổ, còn cần cậu cứu tôi.” Tổng thống cười nói.

“Không thể sụp đổ được đâu, thưa ngài.” Cố Thanh Sơn cũng cười nói.

Tổng thống tỏ ý mời hắn ngồi xuống sofa.

“Muốn uống cà phê hay trà?”

“Trà.”

“Lức này, cuối cùng chúng ta cũng có thể nói chuyện rồi.”

“Đúng vậy, quả thực là không dễ dàng gì, chẳng ai biết được hoàng đế Phục Hy lại lựa chọn như vậy.”

Vẻ mặt Tổng thống bỗng trở nên thận trọng: “Thật sự không thể thắng nổi địa ngục Hàn Băng sao?”

Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Đúng vậy, đó là thế giới của người chết, từ góc độ của sự sống và cái chết mà nói bọn chúng đều đã chết một lần rồi, cho nên không thể chết thêm lần nào nữa.”

Tổng thống: “Cho dù thật sự là như thế, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết được.” Tổng thống nói nhanh: “Chúng ta cần phải liên hợp tất cả các quốc gia lại với nhau, tạm ngừng toàn bộ tranh chấp, chiến đấu vì sự tồn vong của nhân loại.”

Cố Thanh Sơn đáp lời: “Đúng vậy, Valrhona điện hạ sắp lên ngôi nữ hoàng, chúng ta có thể thương lượng trước chuyện này, một khi hiệp định giữa Phục Hy và Liên Bang được ký kết thành công, những chuyện về sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Tổng thống cũng gật đầu nói: “Căn cứ theo phán đoán của Trí Khố Liên Bang, khả năng lên ngôi của cô ấy là rất lớn, ta phải lập tức đi gặp cô ấy.”

“Ngài muốn nói gì với bà ấy?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Tổng thống nói: “Ta phải lập tức đứng ra triệu tập cuộc họp hội nghị quốc tế, phân phát thuốc biến đổi gien ra phạm vi toàn thế giới, giúp cho mỗi người đều có cơ hội thức tỉnh, tăng cường sức mạnh của mọi người, như thế nhân loại mới có hy vọng.”

Cố Thanh Sơn nhìn tổng thống, cười nói: “Tôi tin tưởng ngài chính là một vị Tổng thống chân chính.”

“Thưa ngài tổng thống, thật ra tôi có một số ý tưởng đối với việc tu hành của loài người, vẫn luôn muốn nói với ngài.”

Tổng thống lộ ra vẻ trịnh trọng, nói: “Mời nói.”



Nửa ngày sau.

Biệt thự giữa rừng núi.

Bảy tám tên đầu bếp lui ra khỏi cửa.

Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly, Liêu Hành ngồi vây quanh một cái bàn.

Bọn họ khó có cơ hội được ngồi xuống xuống cùng nhau, ăn một bữa cơm tối như thế này.

Trên mặt Trương Anh Hào tuy rằng có vài vết sưng tấy nhưng cậu ta vẫn cười không ngừng.

“Còn đau không?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Đau thì có là gì, dù sao tiền cũng về tay rồi.” Trương Anh Hào nói.

Hoàng hậu Valrhona rất hào phóng.

Lần làm ăn này, Trương Anh Hào đã thu được kha khá tiền.

Chỉ duy nhất một điều không hoàn mỹ chính là bị Võ Thánh đánh cho một trận.

Bên phía tay phải của Trương Anh Hào, Liêu Hành xiết chặt hai tay ngồi im lặng, đôi đũa trước mặt ông ta tự động bay về phía trước, gắp một ít đồ ăn rồi kề vào miệng ông ta.

Liêu Hành há miệng ăn rồi đột nhiên vỗ tay một cái.

Bốp!

Một bình rượu sâm banh được mở ra.

Bình rượu sâm banh bay đến trước mặt ông ta, tự động rót đầy ly rượu.

“Không tệ đâu!” Trương Anh Hào khen.

“Đương nhiên rồi, dựa vào đầu óc của tôi, tu hành thực ra cũng chỉ là một việc đơn giản.” Liêu Hành tiếp tục cách không gắp đồ ăn.

Cố Thanh Sơn nhìn về phía Diệp Phi Ly.

“Sao không gọi bạn gái cậu ra ngồi?” Hắn hỏi.

“Không cho cô ấy ra đây.”

“Sao vậy?”

“Mấy đại lão gia chúng ta uống rượu, cô ấy đến tham gia làm gì.” Diệp Phi Ly ưỡn ngực nói.

Leng keng!

Đồng hồ trên tường bỗng vang lên.

“Các anh ăn đi, tôi no rồi.” Diệp Phi Ly nói.

Hắn ta đứng dậy, chạy nhanh như chớp.

Một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng của Diệp Phi Ly đóng sầm lại.

“Cậu ta chẳng ăn gì, vậy mà no rồi à.” Cố Thanh Sơn cảm thấy kì lạ nói.

“Không phải đến giờ rồi sao,” Liêu Hành cười mờ ám đáp lời: “Một tiếng tiếp theo này, cậu ta phải nói chuyện với bạn gái.”

Trương Anh Hào mở một bình rượu mạnh, rót cho Cố Thanh Sơn, cảm kích lên tiếng: “Đừng nhắc tới cậu ta nữa, cuộc làm ăn lần này phải cám ơn cậu.”