Nghe vậy, Cố Thanh Sơn không hỏi thêm gì nữa. Hắn nhìn về phía linh hồn của Lưu Thi Quân, suy nghĩ một chút.
“Diệp Phi Ly, tôi có một pháp môn có thể giúp ích cho hồn phách của cô ấy, cậu hỏi cô ấy có bằng lòng học tập hay không.” Cố Thanh Sơn nói.
Diệp phi Ly đang muốn mở miệng hỏi Lưu Thi Quân thì Lưu Thi Quân đã liên tục gật đầu, cô ấy đương nhiên nghe thấy đoạn đối thoại của hai người họ.
Vì khoảng thời gian qua ở chung với Diệp Phi Ly, nên cô ấy cũng biết được người ở trước mặt này mạnh mẽ đến nhường nào.
Cố Thanh Sơn liền lấy ra một viên gạch màu trắng từ túi trữ vật. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó lại lấy ra một miếng ngọc giản nho nhỏ, chia pháp môn Quỷ Tu trong viên gạch màu trắng ra rồi để vào trong miếng ngọc giản.
“Đây là pháp môn tu hành, sau khi cô học được thì linh hồn có thể dần dần ngưng tụ lại. Sau này, khi tu đến cảnh giới cao thâm thì còn có thể giống như người bình thường, lần nữa cảm nhận được thế giới thật sự. Đến lúc đó cô sẽ mở miệng nói chuyện được hệt như những người còn sống, dù Diệp Phi Ly không cần dùng Thiên Tuyển kỹ thì cũng có thể nghe thấy được.”
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng đặt ngọc giản lên trên ngôi mộ, sau đó chắp tay lại bắt quyết, truyền linh lực vào mấy đầu ngón tay.
Bỗng nhiên, một điểm sáng xuất hiện ở trên đầu ngón tay hắn. Hắn hơi động đậy ngón tay một chút, bắn điểm sáng bay đến trán của Lưu Thi Quân.
Điểm sáng dần dần biến mất.
“Đây là cái gì vậy?” Diệp Phi Ly căng thẳng hỏi.
“Tôi dùng nghi thức Quán Đính để cấp cho cô ấy loại pháp môn hạng nhất, yên tâm đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Trong mắt Lưu Thi Quân liền tỏ vẻ đã hiểu, liên tục cúi đầu hành lễ với Cố Thanh Sơn.
Cô ấy đã học xong phương pháp đọc ngọc giản rồi. Vì đây là thuật pháp đơn giản nhất nên Cố Thanh Sơn mới có thể dễ dàng thi triển nghi thức Quán Đính.
“Cô ấy nói rất cảm ơn anh.” Diệp Phi Ly nói.
“Không có gì, cậu hỏi cô ấy một chút xem sao đột nhiên lại bị quỷ tốt tập kích.” Cố Thanh Sơn nói.
Trong mắt Lưu Thi Quân lộ ra vẻ sợ hãi, phải vừa nói vừa khua tay múa chân mới có thể kể rõ ràng sự việc.
“Có một loại sức mạnh kỳ lạ lôi kéo cô ấy, nói với cô ấy là cô ấy phải đi đến một nơi nào đó. Trong lúc cô ấy kháng cự lại loại sức mạnh này thì bản thân cô ấy bắt đầu bị tiêu tan.” Diệp Phi Ly thuật lại.
“Đi đến một nơi nào đó? Hỏi cô ấy là nơi nào.” Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly hỏi xong rồi quay sang nói với Cố Thanh Sơn: “Đế quốc Phục Hy, Hoang Vân cốc.”
Hai người bọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương. Họ vừa mới từ Hoang Vân cốc trở về nên đương nhiên biết nơi đó là Địa ngục Hàn Băng.
Theo như lời Địa kiếm nói thì quỷ tốt Hoàng Tuyền là sự tồn tại có thể trấn áp ác quỷ, thế mà hiện giờ nó lại đang giúp đám người chết ở Địa ngục đó thu hoạch linh hồn.
Ý nghĩa thật sự đằng sau chuyện này khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Bỗng nhiên, Cố Thanh Sơn sực nhớ ra một chuyện. Lúc Lưu Thi Quân vừa mới chết, cũng có một loại sức mạnh lôi kéo xuất hiện nhưng về sau thì lại biến mất, chính vì thế mà cô ấy mới có thể ở lại dương gian.
Cố Thanh Sơn lập tức hỏi: “Loại sức mạnh lôi kéo lúc cô vừa mới chết có giống với loại sức mạnh lôi kéo vừa rồi không? Về chuyện này thì cô nhất định phải nói rõ ràng cho tôi biết.”
Lưu Thi Quân thấy lời nói của hắn rất nghiêm túc nên cũng tập trung nhớ lại một chút rồi mới nói ra đáp án.
“Cô ấy nói hoàn toàn khác nhau.” Diệp Phi Ly thuật lại.
“Cô có cảm nhận được, hai loại sức mạnh này rốt cuộc có điều gì khác nhau không?” Cố Thanh Sơn hỏi thêm một chút.
“Cô ấy nói loại sức mạnh thứ nhất rất ấm áp và tràn đầy lòng nhân từ. Mà loại sức mạnh thứ hai thì...”
Diệp Phi Ly nhìn về phía Lưu Thi Quân, cô suy nghĩ một chút rồi nói ra ba từ.
“Lạnh lùng, tà ác, rất mạnh.” Diệp Phi Ly thuật lại.
Cố Thanh Sơn yên lặng gật đầu.
Cả hai loại sức mạnh đều dùng để tiếp dẫn vong hồn, nhưng loại sức mạnh đầu tiên đã biến mất, thay vào đó là loại sức mạnh thứ hai – sức mạnh của tà ác.
Sức mạnh tiếp dẫn mà khác nhau như vậy, thì có lẽ là cả Địa ngục ở Hoàng Tuyền cũng xảy ra vấn đề rồi?
Đây chính là tin tức mà kiếp trước loài người không biết được.
Trong những ngày cuối cùng của kiếp trước xảy ra rất nhiều tai họa, tất cả mọi người đều bị vây lấy bên bờ vực diệt vong, nên căn bản không hề rảnh rỗi để đi tìm chân tướng của Địa ngục Hàn Băng.
Cố Thanh Sơn thở dài.
Nếu quả thật cả Địa ngục Hoàng Tuyền cũng xảy ra chuyện, vậy thì Địa ngục Hàn Băng này chỉ mới là màn mở đầu mà thôi.
Theo như những hiểu biết của thế giới Tu hành đối với Hoàng Tuyền, thì Địa ngục được chia thành rất nhiều tầng, mà vấn đề hiện tại không chỉ gói gọn trong tầng Địa ngục Hàn Băng nữa.
Cuối cùng, thế giới loài người cũng phải thật sự đối mặt với sinh tử rồi.
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi thì quang não sáng lên.
“Hoàng hậu điện hạ, có chuyện gì vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta chỉ nói chuyện này với cậu thôi đấy, cậu không được phép truyền ra ngoài.” Hoàng hậu Đế quốc Phục Hy nhỏ giọng nói.
Đường dây bên phía Hoàng hậu rất im ắng, chỉ nghe được mỗi tiếng của bà, xem ra bà đã tránh người khác để một mình nói chuyện với Cố Thanh Sơn.
“Người nói đi.” Cố Thanh Sơn bảo.
“Thiết Mạc đã cấm quyền ta.” Hoàng hậu sợ hãi nói.
Thiết Mạc là trí tuệ nhân tạo tột đỉnh của Đế quốc Phục Hy, nhưng chưa bao giờ được dùng cho dân sinh. Thiết Mạc chỉ có một tác dụng duy nhất là điều khiển lực lượng quân sự quốc gia. Xưa nay người trong Hoàng thất đều sử dụng Thiết Mạc để chỉ huy quân đội và bày trận. Khi Thiết Mạc được khởi động, toàn bộ quân đội đều phải tuân theo sự chỉ huy của Thiết Mạc một cách vô điều kiện, bằng không sẽ bị khép vào tội phản quốc.
“Vậy còn quyền hạn của những người khác thì sao?” Cố Thanh Sơn vội hỏi.
“Ngoại trừ ông ta, quyền hạn của mọi người đều bị hủy bỏ rồi, không thể sử dụng được nữa.” Hoàng hậu nói.
“Ông ta” trong miệng bà chính là Hoàng đế Phục Hy.
Tim Cố Thanh Sơn chìm đến tận đáy. Hoàng đế Phục Hy là người có quyền chỉ huy tối cao, nhưng ông ta lại lợi dụng chức quyền của mình để tước bỏ hết quyền hạn của mọi người.
Bây giờ, ông ta là người duy nhất điều khiển được lực lượng quân sự.
“Chúng ta cứ giữ liên lạc, xảy ra chuyện gì thì báo ngay cho tôi.” Cố Thanh Sơn dặn.
“Nghe nói quan hệ giữa cậu và Tổng thống Liên Bang khá tốt?” Hoàng hậu hỏi.
“Cũng được.”
“Chẳng may xảy ra chuyện gì, cậu nhất định phải giúp ta.” Hoàng hậu nói.
“Tôi hứa, yên tâm đi.” Cố Thanh Sơn nói rất chắc chắn, sau đó ngắt đường truyền.
Cho dù Hoàng hậu không phải là cô của Anna, thì hắn vẫn sẽ cố hết sức giúp bà.
Hoàng đế Phục Hy là kẻ hiếu chiến, Hoàng hậu lại muốn hòa bình, bà là yếu tố quan trọng cho sự ổn định của Đế quốc Phục Hy.
Cố Thanh Sơn sải bước rời khỏi phòng Diệp Phi Ly. Hắn ra khỏi căn biệt thự trên núi, đứng trên một chỗ đất trống trước biệt thự.