Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, uy lực tỏa ra từ người Tình Nhu chỉ hơi kém hơn công tử áo tím một chút.
Xem ra, nàng ấy đúng thực là đại tu sĩ Thiên Kiếp cảnh.
Ngay sau đó, bốn con quái vật đồng thời xuất hiện từ trong hư không, há to mồm, ngoạn lấy hai tay và hai chân của công tử áo tím.
Thần kỹ hệ Ám, Ngạ Quỷ Cấm Tuyệt!
Tình Nhu hét lên với Bách Hoa tiên tử: “Nhanh lên, ta giữ không được bao lâu nữa!”
Trong lúc Tình Nhu đang nói chuyện, hai tay Bách Hoa tiên tử đã chắp chặt lại với nhau. Nàng tập trung bắt quyết, một quầng sáng màu xanh biếc lại xuất hiện trên tay nàng.
Công tử áo tím liên tục giằng ra, nhưng bốn con quái vật kia vẫn cắn chặt không buông, khiến hắn ta chẳng thể động đậy nổi. Bỗng nhiên, hắn ta cười to: “Ta đang tự hỏi sao ngươi lại tự dưng ngoan ngoãn phục tùng ta như thế, thì ra mấy năm qua, ngươi đã lén lút tích góp linh lực từng chút một, chờ thời cơ để xuống tay với ta. Thôi được rồi, hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải hoàn toàn chấp nhận số phận!”
Hắn ta vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng có một lá bùa hộ mệnh bay lên, tản ra luồng linh lực cuồn cuộn, bao phủ lấy hắn ta.
“Khư thần phù duy nhất của Quảng Dương môn, có thể đánh tan hết mọi ảo ảnh trong thuật pháp.” Công tử áo tím đắc ý nói.
Bốn con quái vật kia bị bùa hộ mệnh chiếu vào, đồng loạt kêu lên thất thanh rồi biến mất trong không trung.
Song, không đợi công tử áo tím nhúc nhích, một bàn tay nhỏ bé đã đặt lên vai hắn ta.
Uyển Nhi đáp xuống, cao giọng quát: “Khóa hồn!”
Chỉ một thoáng sau, dưới đất bay lên năm sợi xích màu xanh, quấn vài vòng trên người công tử áo tím, trói chặt đầu, hai tay và hai chân hắn ta.
Trấn Ngục thần kỹ, Khóa Hồn Bách Quỷ!
Thuật pháp vừa được hình thành, công tử áo tím chợt giận dữ gầm lên, linh lực cuồn cuộn bốc lên cao từ người hắn ta, lá bùa kia của hắn ta cũng tỏa ra ánh sáng sắc bén. Sợi xích màu xanh bị linh lực cùng với ánh sáng từ lá bùa ấy đập vào, không ngừng run lên.
Vẻ mặt Uyển Nhi trắng bệch, liều mạng huy động linh lực.
“Tình Nhu tỷ, linh lực của muội không đủ để chống lại hắn ta!”
“Để ta giúp muội!”
Tình Nhu bay lên đến cạnh Uyển Nhi, đưa toàn bộ linh lực của mình qua mà không giữ lại chút nào.
Ngay lúc này, Tình Nhu đặt tay ở sau lưng Uyển Nhi, còn Uyển Nhi thì đặt tay lên vai của công tử áo tím. Hai người họ cùng đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng khiến cho sợi xích màu xanh ổn định trở lại, siết chặt lấy người của công tử áo tím.
Ba người họ lẳng lặng đấu sức với nhau, còn lá bùa hộ mệnh ởgiữa không trung bắt đầu xuất hiện từng vết rách một.
“Không!” Gương mặt của công tử áo tím bắt đầu có vẻ hoảng sợ.
Vì phải liên tục chống lại hai thần kĩ, hơn nữa thần kĩ thứ hai có lai lịch không hề đơn giản, bùa chú có mạnh hơn nữa cũng khó mà chống cự lại được.
“Đùng” một tiếng, bùa chú vỡ vụn tan tành.
“Tiện nhân! Chẳng trách các ngươi có thể lén lút trộm linh lực, thì ra là do đồ hèn hạ nhà ngươi am hiểu Trấn Ngục Tỏa Pháp.” Công tử áo tím nói, giọng điệu cực kỳ rét lạnh.
Uyển Nhi lớn tiếng nói: “Ta vốn không hề biết, nhưng Tử Vũ tỷ tỷ bị ngươi ngược đãi đến chết, trước khi tỷ ấy ra đi đã truyền lại cho ta toàn bộ thuật pháp.”
“Đây chính là thiện ác cuối cùng sẽ nhận lấy nhân quả!” Tình Nhu nhỏ giọng nói.
“Ha ha ha, hay cho câu thiện ác cuối cùng sẽ nhận lấy nhân quả, nhưng mà đã khiến các ngươi thất vọng rồi.” Công tử áo tím nói.
Một đĩa bát quái nho nhỏ nhảy ra từ trên người hắn ta, phát ra thứ ánh sáng rực rỡ lóa mắt.
“Phụ thân đã đưa nó cho ta, trong này đã được thiết lập sẵn trận pháp dùng để xuyên qua giữa hai thế giới, chỉ cần ta muốn là nó sẽ kích hoạt. Sau mười lăm hơi thở nữa, ta sẽ có thể quay trở về. Khi đó, ta sẽ nhanh chóng dẫn thêm người tới, đoạt lấy mạng sống của từng người các ngươi. Ta sẽ giam giữ linh hồn các ngươi, khiến các ngươi mãi mãi chịu giày vò đau khổ!” Hắn ta giận dữ quát tháo, những chữ cuối cùng dường như nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ một.
Đĩa bát quái nho nhỏ kia bất chợt lóe lên, chuyển động qua lại, dường như nó đang tìm kiếm vị trí vết nứt của thế giới.
Tình Nhu cắn răng, lấy ra một con dao găm trắng như tuyết đâm về phía cơ thể của công tử áo tím. Nhưng một lá bùa hộ mệnh đã tự động bay ra, biến thành một cái khiên lớn, cản trở nàng ấy.
"A di đà Phật!"
Đột nhiên, một tia sáng vàng rực từ xa lao đến, trong chốc lát đã tiến đến trước mặt công tử áo tím. Bóng dáng của Bi Ngưỡng đại sư xuất hiện, đánh một chưởng vào người hắn ta.
Có thêm mười lá bùa hộ mệnh khác bay ra từ trong người công tử áo tím, tỏa ra ánh hào quang đỡ lấy đòn tấn công của Bi Ngưỡng đại sư.
Bùm!
Luồng sáng vàng bị đánh bay, nhanh như cắt biến mất trước mặt mọi người.
“Vô ích thôi, các ngươi không thể làm ta bị thương đâu, ta có đến cả ngàn lá bùa hộ mệnh đấy.” Công tử áo tím đắc ý cười lớn.
Ngay khi đó, trời đất bỗng tối sầm lại, nước sông cuồn cuộn càn quét trên không trung. Một con thuyền nhỏ xuất hiện từ chân trời, ở đuôi thuyến là một nữ duyên dáng đang đứng. Nàng ta vừa đong đưa mái chèo, vừa quay đầu nhìn về phía mấy người bọn họ.
Nước Vong Xuyên tuôn chảy, chở người đến Hoàng Tuyền.
Gương mặt công tử áo tím tập tức tái mét.
“Đây là đòn tấn công bằng Lục Đạo thần kĩ, không xong rồi…”
Công tử áo tím vội vàng nhìn sang đĩa bát quái kia, thấy nó vẫn đang tích trữ sức mạnh. Hắn ta lại thử giãy giụa lần nữa hòng thoát khỏi xiềng xích, nhưng đáng tiếc nhờ có hai tu sĩ Thiên Kiếp ra sức trấn áp, nên thần kỹ Trấn Ngục chẳng hề bị lay động chút nào.
Uyển Nhi nhìn thấy dòng sông kia, không hiểu sao lại thấy hơi hoảng hốt, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, đây là cái gì vậy?”
“Cứ xem đi, đừng lên tiếng.” Tình Nhu nói, cũng cảm thấy bất an trong lòng.
Tề Diễm là kẻ có cố gắng thế nào cũng không giết nổi, nhưng rõ ràng hắn ta lại vô cùng sợ hãi chiêu Lục Đạo thần kĩ này.
Lúc này, chỉ có thể dựa vào chiêu này thôi.
Ngọn lửa màu xanh lục trong hốc mắt của bộ xương mỹ nữ kia quét một lượt toàn cảnh, hỏi vọng lại: “Lần này cần chở bao nhiêu người?”
“Thời gian đang gấp rút, xin hãy giúp ta đưa người này đến Hoàng Tuyền trước.” Bách Hoa tiên tử nói.
Mỹ nữ xương khô nhìn về phía công tử áo tím, nói: “Tu sĩ Thái Hư cảnh, vật liệu làm thuyền rất quý giá.”
“Bao nhiêu ta cũng trả.” Bách Hoa tiên tử nói.
“Trả bằng tất cả sinh mệnh lực của ngươi, rồi sau đó chịu khổ ngàn năm ở địa ngục, ta mới có thể mời hắn ta lên thuyền.” Mỹ nữ xương khô trả lời.
Bách Hoa tiên tử nghe vậy, hơi giật mình.
Ở bên kia, Tình Nhu và Uyển Nhi căng thẳng nhìn nàng.
“Thì ra là thế, thì ra là thế...” Bách Hoa tiên tử lẩm bẩm nói.
“Thanh Sơn, Tú Tú, Tiểu Lâu...” Nàng thở dài nói: “Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục.”
Trong lúc nàng lẩm bẩm, cả mái đầu đen tuyền của nàng bỗng chốc hóa thành màu bạc. Toàn bộ sinh mệnh lực của cảnh giới Phong Thánh đều bị Bách Hoa tiên tử gom lại thành một ngọn cỏ màu xanh biếc.