"Địa kiếm, chúng ta hãy dốc toàn lực." Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.
"Được!" Địa kiếm đáp lại lời hắn.
Đối phương đang độ kiếp, lại khá xem thường mình, vì vậy đây chính là cơ hội tốt để xuất kiếm đánh lén. Cho dù tu vi của ngươi có cao đến đâu, chỉ cần trúng chiêu kiếm này thì tuyệt đối không dễ chịu.
Cũng chỉ mong bản thân mình có thể dùng Súc Địa Thành Thốn, bất ngờ chém một nhát lên người đối phương.
Lực công kích của kiếm tu vốn là tài năng xuất chúng, mà kiếm tu cũng là bậc thầy giết người. Mà cho dù không giết được, chỉ cần có thể khiến Địa kiếm chạm vào người đối phương là cũng đủ làm hắn ta khó chịu rồi. Dù gì Địa kiếm cũng nặng đến hơn tám mươi sáu triệu cân, kết hợp với kiếm khí của mình, độ kinh khủng sẽ tăng thêm rất nhiều.
Về phần mình, có sống tiếp được hay không, hiện tại đã không cần phải đi cân nhắc chi nữa.
Cố Thanh Sơn giơ cao kiếm lên.
Ngay khi ấy, cả biển kiếm đột nhiên sôi trào, một thanh phi kiếm hóa thành luồng ánh sáng, giành trước vọt vào cái hang động đen kịt kia.
"Làm càn!" Bên trong truyền đến tiếng gầm vang dội.
Cạch!
Phi kiếm bị đánh bay ra, vỡ vụn ngay tức khắc.
Thấy tình hình này, tất cả phi kiếm đều chuyển động. Chúng đang tích lũy toàn bộ sức mạnh của bản thân lại, muốn quyết chiến với kẻ kia một phen.
Cố Thanh Sơn thấy thế, bỗng nhiên quát to: "Dừng lại, các ngươi mà làm thế là kiếm nát hồn tan đấy!"
Khí thế của hàng trăm triệu phi kiếm càng ngày càng mạnh, gần như chỉ trong nháy mắt đã đạt đến đỉnh điểm. Chúng nó thiêu đốt linh tính của chính mình để đổi lấy sức mạnh cuối cùng này, liều mạng nhằm về phía thế giới kia. Chúng cũng không quan tâm sau khi ra một đòn này thì bản thân chúng còn có thể tồn tại ở thế giới này nữa hay không.
Chỉ sau mấy hơi thở, toàn bộ phi kiếm đã tràn vào thế giới kia.
Cả biển kiếm hóa thành hư ảo, kiếm khí thậm chí còn khủng khiếp hơn hai lần công kích trước, giống như cơn cuồng phong mãnh liệt thổi bay Cố Thanh Sơn.
Trong hang động đen kịt kia truyền đến tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, cùng với một đạo âm thanh vừa kinh vừa sợ.
"Đống kiếm này…"
Ầm!
Hang động đen kịt không chịu nổi loại sức mạnh nhường này, chỉ trong nháy mắt đã bị sụp đổ, con đường nối giữa hai thế giới cũng biến mất, mà tiếng nói của công tử áo tím cũng không còn.
Tất cả mọi thanh trường kiếm đều đã đi, trong hang động dưới đất rộng thênh thang không còn lại gì. Nơi này không còn kiếm khí nặng nề như biển, cũng không còn nghe thấy hàng vạn kiếm linh kêu ong ong.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Bỗng nhiên có một âm thanh rung động rất nhỏ loáng thoáng vang lên.
Cổ Thanh Sơn giơ kiếm lên, thấy kiếm Triều Âm đang khẽ rung lên từng đợt, từng đợt.
"Đừng đau khổ." Cố Thanh Sơn nói với nó: "Cuối cùng có thể vì bản thân mà dũng cảm tiến tới, chiến thắng được vạn năm hiu quạnh… Như vậy mới là kiếm tu."
Cố Thanh Sơn bay giữa không trung, bốn phía là vách đá dựng thẳng đứng, dưới chân là bóng tối sâu không thấy đáy.
Trong bóng tối sâu thẳm, một đám mây thiên kiếp xám xịt bao trùm hết cả vực sâu.
Tay cầm kiếm của Cố Thanh Sơn rũ xuống, đầu ngửa lên trời.
Nếu có một ngày bản thân hắn chết đi, cũng có thể oanh liệt như thế ư?
Hắn không có thời gian nghĩ qua nghĩ lại, cũng không kịp cảm thán, bởi hắn chẳng rảnh để ý tới điều đó nữa.
Trong di tích biển kiếm phía dưới vang lên hàng vạn âm thanh gào thét, Cố Thanh Sơn vội vàng bay xuống rồi chầm chậm dừng lại ở ngoài thiên kiếp.
Di tích bị sương mù màu xám bao phủ, vô số đôi mắt hiện đầy giữa không gian. Hàng trăm triệu quái vật hiện thân ra, tấn công Bách Hoa tiên tử.
Những quái vật này, mỗi một con đều có thực lực có thể so sánh với tu sĩ Phong Thánh cảnh.
Chúng nó đồng loạt tấn công lên, không ngừng lại giây phút nào, giống như muốn giết chết Bách Hoa tiên tử ngay tức khắc.
Tình hình lúc này đã tiến vào giây phút nguy hiểm nhất.
Bách Hoa tiên tử xoay người bay lượn, roi dài bằng dây leo trong tay nhanh chóng bị một lớp trắng xóa bao trùm.
Cố Thanh Sơn cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều đóa hoa nhỏ xuất hiện từ thân roi, tranh nhau nở rộ. Mái tóc đen nhánh của Bách Hoa tiên tử cũng bỗng chốc trắng như tuyết. Nàng vung roi dài lên, mấy đóa hoa tản ra, hóa thành cánh hoa bay tán loạn khắp trời, rơi xuống di tích phía dưới.
Vô số quái vật thấy những cánh hoa trong gió này bỗng nhiên hoảng loạn hét lên. Hình như chúng nó rất sợ những cánh hoa này, dốc hết sức lực né tránh, sợ bị cánh hoa dính vào người.
Rõ ràng chúng nó đang cùng tấn công về một hướng, nhưng cuối cùng khi những cánh hoa này vừa xuất hiện, chúng nó lại trở thành kẻ phải chạy trốn khắp nơi.
Chẳng bao lâu sau, Phong kiếp xung quanh cũng từ từ tan biên.
Bách Hoa tiên tử hạ xuống, đưa tay bấm pháp quyết. Cánh hoa bay lượn đầy trời lập tức bay về, nhập vào thân roi, biến mất không còn gì.
Khi từng cánh hoa trở về, mái tóc trắng của Bách Hoa tiên tử cũng dần dần đen nhánh lại.
"Thì ra là một đám hèn nhát, còn không dám đồng quy vu tận với ta." Nàng nói xong, hai mắt cũng nhắm chặt lại.
Trong không trung, bỗng nhiên có một cánh cửa mở ra, từng luồng linh khí trong thiên địa trào ra. Những linh khí này không lẫn chút tạp chất nào, vừa xuất hiện đã ngưng tụ thành trạng thái lỏng, chảy xuống đầu của Bách Hoa tiên tử như thác nước.
Đây chính là sức mạnh cơ bản nhất, tinh túy nhất của thế giới Thần Võ. Khi người tu hành đi đến bước này, nhất định phải được thế giới dâng tặng sức mạnh cơ bản, mới có thể có được sức mạnh đầy đủ, thăng lên cấp tiếp theo. Thế giới Tu hành quả thật thiếu loại sức mạnh cơ bản này, nên cùng lắm các tu sĩ chỉ có thể tới cảnh giới Phong Thánh. Trong khi đó, sức mạnh cơ bản của thế giới Thần Võ vô cùng mạnh mẽ, có thể giúp tu sĩ đi xa hơn.
Bách Hoa tiên tử dồn hết sức lực hấp thu sức mạnh cơ bản của thế giới.
Cứ mỗi một giây trôi qua, cánh cửa giữa không trung lại dần dần biến mất một ít. Cuối cùng, trên người Bách Hoa tiên tử tỏa ra linh lực cuồn cuộn như biển, linh lực dao động giống như một trận gió lớn, gào thét thổi khắp toàn bộ di tích. Bỗng nhiên, nàng mở to hai mắt, thở dài nói: "Vốn dĩ ta nên sớm đạt được cảnh giới này rồi."
Bây giờ nàng đã ở cảnh giới Thần Chiếu rồi.
Cố Thanh Sơn bay xuống, nói: "Chúc mừng sư tôn."
Bách Hoa tiên tử nhìn hắn, cười nói: "Cũng nhờ có con dẫn ta tới đây, còn bảo vệ cho ta." Nàng xúc động nói: "Trước giờ Tạ Đạo Linh ta đều cô đơn, lúc trước chỉ có ta giúp đỡ người, chưa từng có người nào giúp đỡ ta cả."
Nói tới đây, nàng không nói tiếp nữa.
Chiến giáp Hồng Hoang Liệt Diễm cũng hạ xuống, nói: "Tình hình bên ngoài không tốt, các ngươi phải mau mau đi cứu tu sĩ trong thế giới của các ngươi đi."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Thực lực của đối phương thế nào?"
"Lần này có mấy trăm tên tu sĩ tới, trong đó còn có một tu sĩ Thần Chiếu cảnh."
"Bọn họ có nhiều tu sĩ Thần Chiếu cảnh lắm ư?" Cố Thanh Sơn lo lắng hỏi.
"Theo như mấy lần điều tra trước, bọn họ có tất cả bốn tên tu sĩ Thần Chiếu cảnh, vừa rồi đã chết mất hai, còn lại hai tên."