"Tôi muốn hỏi một chút, xác suất rút được thần thông chiến đấu và thần kỹ lần lượt là bao nhiêu."
Hệ thống trả lời: [Xác suất rút được thần thông chiến đấu là 50%, còn thần kỹ là 30%.]
30%?
Đánh cuộc!
Nhất định phải đánh cuộc!
Cố Thanh Sơn không do dự nữa, dứt khoát lựa chọn cái thứ hai.
Xác suất 30% là đã cao lắm rồi. Thậm chí lùi một bước mà nói, cho dù chỉ có xác suất là 10% thì Cố Thanh Sơn cũng sẽ đánh cuộc một phen!
Ting!
[Người chơi đã lựa chọn mục thứ hai.]
[Bắt đầu từ bây giờ, nhiệm vụ rút thần thông Kim Đan và rút thần thông Nguyên Anh đã được hợp lại làm một.]
[Người chơi sẽ có một tỉ lệ thành công nhất định trong việc rút được thần thông chiến đấu, và người chơi cũng có khả năng rút được thần kỹ.]
[Tổng số nhiệm vụ để rút thần thông của hai cảnh giới là bảy.]
[Độ khó của nhiệm vụ được tăng lên rất cao.]
[Ngài đã hoàn thành hai nhiệm vụ, tổng số nhiệm vụ còn lại là: năm.]
[Nhiệm vụ tiếp theo vẫn đang trong quá trình thực hiện, xin hãy tiếp tục nâng cao sức mạnh của bản thân để hoàn thành được yêu cầu của nhiệm vụ thứ ba.]
Lời nhắc nhở của giao diện Chiến Thần đến đây thì kết thúc, Cố Thanh Sơn đọc đi đọc lại những dòng này, bất giác nắm chặt bàn tay thành hình quả đấm.
Bảy nhiệm vụ... Số nhiệm vụ đã được xác định mà không phải cố định trong thời gian bảy ngày, vậy thì điều mà hắn cần làm chính là đẩy nhanh tốc độ hoàn thành chúng.
Nếu như rút được thần thông sớm hơn một chút thì hắn có thể trở nên mạnh mẽ nhanh hơn!
Một đêm yên tĩnh trôi qua, ngày hôm sau, Ninh Nguyệt Thiền chọn ra mười mấy đại tu sĩ Nguyên Anh cảnh và Hóa Thần cảnh, cộng thêm Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh, cả đám người cùng xuất phát quay lại chỗ di tích kia.
Đó là một sa mạc hoang vu không một bóng người, hơn mười chiếc thuyền bay ào ào hạ cánh xuống.
Các tu sĩ nhanh chóng tìm thấy địa điểm đó, vội vàng vây xung quanh chỗ đấy. Ninh Nguyệt Thiền thận trọng lấy ra một chiếc hộp ngọc được bịt kín, mở nó ra, bên trong chỉ có một cái đĩa bát quái rách nát.
"Chính là cái này." Ninh Nguyệt Thiền nói: "Công Tôn tướng quân đã nhặt được nó ở trân mặt đất, ông ấy vừa mới dùng thử một chút thì ở dưới mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một di tích, mà ngay sau đó ông ấy cũng rơi vào trạng thái hôn mê."
"Di tích ở đâu?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Sau khi Công Tôn tướng quân hôn mê thì di tích lại đóng chặt lại." Ninh Nguyệt Thiền trả lời.
"Xem ra cái này cũng giống như cơ quan vậy, mang lại đây cho ta xem một chút." Cố Thanh Sơn nói.
Ninh Nguyệt Thiền đưa chiếc hộp ngọc kia cho hắn, dặn dò: "Huynh nhớ cẩn thận một chút."
Cố Thanh Sơn nhận lấy chiếc hộp ngọc, tháo gỡ những cấm chế ở bên trên, sau đó lặng lẽ chăm chú nhìn đĩa bát quái tàn tạ kia.
Đột nhiên, vẻ mặt của hắn hết sức kỳ lạ.
"Còn chưa biết thế nào mà đã động tay rồi chân rồi... cho nên mới bị trừng phạt..." Hắn tự lẩm bẩm trong miệng.
Các tu sĩ không rõ vì sao, chỉ có thể liếc mắt nhìn nhau.
Công Tôn tướng quân vừa mới hôn mê, chẳng nhẽ đây lại là một kẻ điên khác ư?
Cố Thanh Sơn nhìn thấy vẻ mặt kỳ dị của tất cả mọi người cũng không nói gì, chỉ đơn giản truyền âm giao lưu với món đồ cũ nát kia.
Một lát sau, Cố Thanh Sơn móc ra mấy viên linh thạch, khảm chúng lên trên đĩa bát quái, rồi lại truyền linh lực vào trong đó.
Mặt đất chuyển động ầm ầm, sau đó nứt ra thành một cái hố lớn, để lộ ra một cầu thang xoắn vòng xuống phía dưới.
"Đi thôi, chúng ta xuống dưới kia xem một chút." Cố Thanh Sơn cất đĩa bát quái đi, nói.
Mọi người đều nhìn hắn chằm chằm, thấy thần trí của hắn vẫn hoàn toàn minh mẫn, không hề có bất cứ một dấu hiệu hôn mê nào.
"Sao huynh lại làm được?" Ninh Nguyệt Thiền không nhịn được liền hỏi.
"Thứ này có khí linh." Cố Thanh Sơn nói, sau đó ném đĩa bát quái lên không trung.
(*) Khí ở đây không phải là không khí, mà chỉ đồ vật. Khí linh tức là một món đồ có linh tính.
"Mọi người tới đây xem đi."
Đúng như lời hắn nói, đĩa bát quái này có thể tự trôi lơ lửng giữa không trung, thậm chí còn thông minh đến mức rung rung đám bụi bám trên mình.
"Khí linh!" Có người hoảng hốt hét lên.
Toàn bộ đám tu sĩ xôn xao cả lên.
Trong thế giới tu hành, những món đồ có linh tính thực sự rất hiếm gặp. Muốn một món vũ khí hay pháp bảo nào đấy sinh ra linh tính là một chuyện vô cùng khó khăn, gần như phải rèn luyện qua nhiều năm tháng thì mới có một chút cơ hội nhỏ nhoi.
Thế mà bây giờ, chỉ một cái đĩa bát quái thuận tay nhặt từ dưới đất lên thôi mà cũng có khí linh!
Khoan đã!
Chẳng lẽ lúc trước các tu sĩ hôn mê đều là vì chưa có được sự đồng ý của khí linh mà lại tự ý luyện hóa, làm cho khí linh tức giận, cho nên nó mới đánh vào thần hồn của tu sĩ, dẫn đến việc bọn họ rơi vào tình trạng hôn mê?
Các tu sĩ không hề ngờ đến việc vũ khí mà mình tùy ý nhặt lên lại có khí linh, cho nên mới không hề có chút phòng bị nào, vì vậy mới bất ngờ trúng chiêu.
Mọi người nhìn chằm chằm đĩa bát quái đang trôi lơ lửng giữa không trung, hai mắt đều đỏ hết cả lên.
Vũ khí có linh tính thì uy lực của nó sẽ huyền diệu đến mức không thể nào tưởng tượng nổi!
Không một ai ngờ được kỹ thuật luyện chế đồ vật của thế giới Thần Võ đã đạt đến trình độ như thế này rồi.
"Làm sao mà huynh biết được?" Ninh Nguyệt Thiền hỏi.
"Ta cũng đã từng gặp một thanh kiếm, nhưng mà ta chưa thử luyện hóa nó." Cố Thanh Sơn nói.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta với nó sống cùng nhau cũng khá tốt đẹp."
"Nói như vậy thì, trong thế giới Thần Võ này, vũ khí có linh tính có mặt ở khắp mọi nơi sao?" Lãnh Thiên Tinh nói.
"Suy đoán của cô chắc cũng không xa với sự thật mấy." Cố Thanh Sơn nói.
Cái đĩa bát quái kia bay xung quanh Cố Thanh Sơn hai vòng, sau đó đột nhiên bắn thẳng vào trong di tích ở dưới mặt đất, hoàn toàbiến mất n.
"Chúng ta mau đi theo nó thôi." Ninh Nguyệt Thiền nói.
Tất cả mọi người cùng gật đầu, không chờ đợi gì nữa mà nhảy vào bên trong. Ở đây chỉ có một cái cầu thang tối tăm, ẩm ướt chạy thẳng tuốt xuống phía dưới, không thể nhìn thấy được điểm cuối.
Đĩa bát quái ở phía trước, mỗi khi đến ngõ cụt, nó lại hơi rung rung lên, sau đó thì lập tức có con đường mới xuất hiện.
Một đám tu sĩ đi theo phía sau nó, bay được khoảng hai tiếng thì đến trước một miếu thờ. Miếu này rộng lớn đồ sộ vô cùng, bước vào trong đây mới thấy được mình nhỏ bé đến nhường nào.
Ở đây thờ phụng chư Phật, những pho tượng của chư vị Bồ Tát trông rất sống động, thể hiện rõ ràng nụ cười từ bi nhìn xuống chúng sinh. Có điều, bên trong Phật đường được phủ một lớp bụi bặm rất dày, có thể nhận ra rằng đã rất lâu rồi không có ai đến chỗ này.
Tất cả mọi người đứng ở trước cửa Phật đường, dùng thần niệm quét qua mọi ngóc ngách ở đây, nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì. Trong phật đường vô cùng vắng vẻ, gần như là không có gì cả, chỉ có duy nhất một cái bình bát * được đặt ngay ngắn ở trên chiếc bàn phía trước tượng Phật.
(*) Bình bát hay còn được gọi là “trì bát”, là một cái bát của hòa thượng, thường được dùng khi đi khất thực.