Địa kiếm bay lên, xoay một vòng trên không, bộc phát ra một luồng khí vô hình mãnh liệt.
Âm thanh nặng nề như núi phát ra từ Địa kiếm, vang vọng khắp mọi nơi: “Tất cả tà ma ngoại đạo, đến gần lập tức sẽ chết!”
Vụt!
Một cơn gió lớn nổi lên, không khí vô hình hóa thành cuồng phong bão táp, rít gào qua lại trong cả hang động.
Một lát sau, cuồng phong tản đi, tất cả âm thanh đều biến mất. Hang động lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có, trong hư không không còn bất kỳ âm thanh gì phát ra. Lúc này, Địa kiếm mới bay về, dừng ở bên người Cố Thanh Sơn.
Thời gian dần dần trôi đi…
Trên vai Cố Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh hình rồng, phát ra linh quang chói lóa.
Quá trình luyện hóa đã bước vào những phút cuối cùng.
Cố Thanh Sơn không kinh không sợ, tiến vào trạng thái hoàn toàn quên đi bản thân. Hắn để Thần niệm bám vào ảo ảnh hình rồng, giống như là rút tơ bóc kén, vừa cẩn thận vừa nhanh chóng luyện hóa nó.
Ảo ảnh hình rồng biến mất từng chút từng chút một, khí thế của Cố Thanh Sơn không ngừng tăng lên.
Lúc ảo ảnh hình rồng biến mất hoàn toàn, linh lực trên người Cố Thanh Sơn thoáng chốc tăng vọt lên.
Đột nhiên, trong không gian lại xé ra tạo thành một lỗ hổng. Cố Thanh Sơn cảm thấy hồn mình như lìa khỏi xác, bị cuốn vào trong dòng chảy thời không hỗn loạn.
Một luồng sức mạnh thần bí dẫn dắt hắn, liên tục bay về một hướng, dọc đường có rất nhiều thứ đồ kỳ lạ lướt qua hắn.
Con rùa khổng lồ còn cao hơn cả ngọn núi, chở theo một hòn đảo nhỏ, đang chậm chạp xuyên qua dòng chảy thời không hỗn loạn.
Mười mấy nữ Thiên Ma xinh đẹp lẳng lơ, ngồi trên một phiến lá màu sắc rực rỡ, nhẹ nhàng hát một bài hát êm tai, bay về phía một cánh cửa đang phát sáng.
Một linh hồn giống như hắn mang theo vẻ mặt hoảng sợ bay lướt qua bên cạnh, lạc vào vòng xoáy khổng lồ phía xa, biến mất không thấy.
Cố Thanh Sơn thậm chí nhìn thấy một ngọn hải đăng màu đen ở phía dưới dòng chảy thời không hỗn loạn, dần dần trôi xa.
Cố Thanh Sơn bay mãi bay mãi, cuối cùng phát hiện ra một cảm giác quen thuộc. Theo bản năng, hắn hiểu rằng mình đang tiến về thế giới có cây cột đồng to lớn khi trước.
Trong dòng chảy thời không hỗn loạn không có khái niệm thời gian, Cố Thanh Sơn cũng không biết bản thân mình đã bồng bềnh bao lâu, đột nhiên luồng sức mạnh dẫn dắt hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Luồng sức mạnh này như là dòng nước xiết, bao vây hắn, xô đẩy hắn, dẫn hắn vào một thế giới mơ hồ.
Hình ảnh trước mắt Cố Thanh Sơn nhòe đi, ngay sau đó một cây cột to lớn xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Cột trụ bằng đồng.
Lại thấy cột trụ bằng đồng!
Một cây cột khổng lồ chạm trời đạp đất, nhìn không thấy đỉnh đầu.
Trên thân của cây cột trụ ấy là một thi thể cao chừng 10 tầng lầu bị đóng thật chặt.
Thi thể này cúi đầu xuống, trên người mang bộ áo giáp màu đen kịt, nhìn qua không biết là đã chết bao nhiêu năm rồi.
Ở dưới thi thể ấy, cả một thế giới chỉ đầy rẫy những bộ xương khô màu đen. Các bộ xương khô đó nghĩ đủ mọi cách, muốn trèo lên cây cột đồng khổng lồ. Có thể nhìn ra, thứ bọn chúng muốn chính là thi thể bị đóng trên đó.
“Đã lâu không gặp.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cũng không lâu lắm, chỗ này của ta chỉ vừa trôi qua một phút.” Cỗ thi thể mang áo giáp màu đen nói.
“Câu hỏi lần trước, ngươi còn chưa có trả lời xong, ta cần đáp án đó.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ồ, câu hỏi đó à… Lần trước ngươi cũng nhìn thấy rồi, ta chỉ cần trả lời, là sẽ bị Thiên lôi diệt thế đánh.” Thi thể khổng lồ lập tức chuyển đề tài, nói: “Ngươi còn nhớ giao dịch của chúng ta không?”
“Đợi ngày nào đó ta đủ mạnh, nhất định sẽ cứu ngươi ra.” Cố Thanh Sơn nói.
“Rất tốt.” Giọng điệu của thi thể đó có vẻ khá hài lòng: “Vì lời hứa của hai chúng ta, ta có thể trả lời câu hỏi đó, nhưng bắt buộc phải đợi một lát nữa mới trả lời.”
“Tại sao?”
“Bởi vì vừa nói đến chuyện đó, ta sẽ bắt đầu chịu hình, như vậy sức mạnh của ta không cách nào khiến ngươi dừng lại ở đây được nữa.”
Thi thể hơi ngừng lại, sau đó nói với vẻ bất ngờ: “Trên người ngươi có hơi thở của vài thế giới khác nhau, nói như vậy, các ngươi đang chiến tranh?”
“Đúng, bây giờ ta đang ở một thế giới khác.” Cố Thanh Sơn nói.
“Quả nhiên, giữa các thế giới luôn là cuộc chiến vĩnh hằng.” Thi thể cảm khái nói.
Trong lòng Cố Thanh Sơn đang có chuyện, nên cũng không để ý đến lời nói đầy ẩn ý này, vội vàng hỏi: “Nếu như một tu sĩ Phong Thánh cảnh cảm nhận được bản thân sắp phải chết, dự cảm này có thể thành hiện thực hay không?”
Thi thể nói: “Càng là sự tồn tại lớn mạnh, nếu như có dự cảm nào đó, vậy thì dự cảm đó sẽ càng dễ dàng biến thành sự thật.” Thi thể tiếp tục: “Nếu là Phong Thánh cảnh, tức là đã có thể vượt qua con sông dài của số phận, thấp thoáng nhìn thấy được tương lai của chính mình.”
“Cũng có nghĩa là, điều đó nhất định sẽ trở thành hiện thực?” Cố Thanh Sơn chưa chịu từ bỏ ý định, truy hỏi đến cùng.
“Không hẳn, nhưng mà có đến tám, chín phần sẽ thành hiện thực.”
“Có cách nào tránh được không?”
Thi thể ngưng lại một chút, nói: “Ngươi nhìn ta đi, ta mạnh hơn tu sĩ Phong Thánh cảnh gấp vạn lần, nhưng ta vẫn không thể tránh khỏi điềm báo.”
Cố Thanh Sơn im lặng.
Thi thể lại nói: “Nhưng mà, cũng không hẳn là không có cách.”
Cố Thanh Sơn gấp gáp hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”
Thi Thể nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Lấy ta làm ví dụ, điềm báo đã nói cho ta biết kết cục của ta, nhưng ta không cách nào tránh thoát, bởi vì không có ai giúp ta cả. Ta lớn mạnh như vậy, lớn mạnh đến nỗi ngay cả một người bạn cũng không có, cho nên mới dẫn đến kết cục như bây giờ.”
“Có người giúp đỡ là được sao? Không đơn giản vậy chứ...” Cố Thanh Sơn nghi ngờ nói.
Thi thể đáp lời: “Cái này cũng giống như là mạch nước ngầm giữa nước sông, trong lúc ngươi sắp bị cuốn vào đáy hồ, cần có một người đẩy ngươi một cái, như vậy ngươi mới có thể rời khỏi quỹ đạo đã được định. Trong lúc mấu chốt thực hiện một cú đẩy mấu chốt, có lẽ có thể thay đổi được điềm báo tử vong. Nhưng mà, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, người ra tay đẩy ngươi, chắc chắn sẽ vì thế mà trả giá.”
“Trả giá gì? Một mạng đổi một mạng?”
“Không, không đến mức đó, không xác định được là phải trả giá gì, nhưng tóm lại sẽ xảy ra một số chuyện không thể nào biết trước, không thể nào dự đoán được.” Thi thể khổng lồ dặn dò nói: “Ta hi vọng người đẩy đó không phải là ngươi, bởi vì ngươi còn quá yếu ớt, không chịu nổi chuyện quá ly kỳ.”
“… Hiểu rồi.” Cố Thanh Sơn khắc ghi những lời của đối phương vào tận đáy lòng.
Trên đỉnh của cột trụ bằng đồng, ở một nơi xa ngút ngàn trên bầu trời, có vài quầng sáng khổng lồ liên tục lóe sáng. Những quầng sáng này như là có sinh mệnh, chậm rãi chuyển động trên bầu trời, quanh đi quẩn lại mãi không đi. Nhìn dáng vẻ của chúng nó, giống như đang bí mật dò xét thế giới bên dưới.
“Đó là cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Thi thể khổng lồ thở dài một tiếng, nói: “Sao bọn chúng lại đến rồi, ta bắt buộc phải mượn sức mạnh, đuổi hết những kẻ ăn xác người đáng ghét này đi."