Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 297: Một mình đối mặt




[Nhắc nhở 1: Thông qua nhiệm vụ thần thông, hệ thống Chiến Thần sẽ dốc hết sức để giúp đỡ ngài thăm dò thế giới bí ẩn này.]

[Nhắc nhở 2: Sức mạnh đặc biệt trong quả cầu thuỷ tinh sẽ là một cách tay đắc lực cho ngài.]

Hệ thống còn có thể tùy hoàn cảnh mà thay đổi như vậy?

Cố Thanh Sơn trầm tư.

Nhìn như thế này, nhiệm vụ vận mệnh giống như lời đối đáp chính thức từ phía chính phủ, còn nhiệm vụ thần thông thì tựa như lời dặn dò tỉ mỉ riêng tư.

Dường như hệ thống Chiến Thần muốn mượn nhiệm vụ thần thông, gián tiếp giúp mình.

Chẳng lẽ hệ thống đã phát hiện ra được chuyện gì bất thường?

Cố Thanh Sơn lại nhìn vào bảng hướng dẫn nhiệm vụ thần thông.

Nhiệm vụ thần thông lần này, cũng không phải là một nhiệm vụ đơn độc, mà là một chuỗi các nhiệm vụ. Trong vòng bảy ngày, hắn phải hoàn thành mỗi một nhiệm vụ nhanh nhất có thể.

Hoàn toàn có thể đoán được, yêu cầu để hoàn thành nhiệm vụ sẽ ngày càng hà khắc!

Bảy ngày… Nói cách khác, kể từ bây giờ đã bắt đầu rồi.

Cố Thanh Sơn nhanh chóng nhìn về phía quả cầu thuỷ tinh cỡ lớn ở chính giữa giao diện Chiến Thần.

Quả cầu thuỷ tinh này, chính là dụng cụ tích trữ năng lượng đặc biệt, ở bên trong nó có một đám sương mù nhàn nhạt.

Ngay khi ánh mắt hắn nhìn đến, bên ngoài quả cầu thuỷ tinh lập tức nhảy ra một hàng chữ nhỏ.

[Nhiệm vụ thứ nhất đã xuất hiện.]

[Tên nhiệm vụ: Chứng minh giá trị của ngài.]

[Mô tả nhiệm vụ: Hệ thống cảm ứng được một loại theo dõi đặc biệt nào đó, nhưng xin yên tâm, loại theo dõi này không có ác ý, không nhằm vào một mình ngài. Nhưng bắt đầu từ khi tiến vào thế giới kia, mỗi một hành động của ngài đều sẽ được tiến hành dưới sự theo dõi ấy].

[Xin hãy thoả sức thể hiện tài năng của mình, chỉ có biểu hiện đến mức chói mắt nhất, mới có tư cách hoàn thành nhiệm vụ này.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Cố gắng thể hiện tài năng của mình trong thế giới Thần Võ, cho đến khi ngài nhặt được một món binh khí.]

[Phần thưởng của nhiệm vụ: Tâm Ý Tương Thông.]

[Nói rõ: Nếu như ngài là rác rưởi, sẽ chẳng ai muốn nhìn ngài thêm lần nữa.]

“Thể hiện tài năng? Nhặt được binh khí?" Cố Thanh Sơn không hiểu lắm.

Phần thưởng nhiệm vụ là "Tâm Ý Tương Thông".

... Cũng chỉ có bốn chữ này, không hề có bất kỳ thứ gì khác.

Đây rốt cuộc là cái nhiệm vụ quỷ quái gì? Nhặt đồ thì liên quan gì đến chiến đấu? Lại còn phải biểu hiện đến mức chói mắt nữa…

Cho tới bây giờ Cố Thanh Sơn chưa từng thấy qua nhiệm vụ nào kì lạ như vậy.

Nhiệm vụ vận mệnh yêu cầu thăm dò chân tướng của thế giới, mà nhiệm vụ thần thông lại xuất hiện ngay sau đó.

Chẳng lẽ hệ thống muốn dựa vào hai nhiệm vụ này, ám thị điều gì đó với hắn?

Cố Thanh Sơn nhìn phần hướng dẫn trên giao diện, trng lòng dâng lên vô vàng mối nghi hoặc.

Lúc này, bên ngoài lều trại dần dần truyền tới đủ loại âm thanh, tiếng bước chân vội vã, tiếng vũ khí cỡ lớn ầm ầm giáng xuống đất, tiếng trò chuyện của các tu sĩ. Các tướng quân lớn tiếng hô lên, kêu gọi cấp dưới tập hợp lại.

Trong tiếng vang ồn ào mà huyên náo ấy, lộ ra một loại cảm giác bức bách khi sắp có chuyện gì đó ập đến.

Tếng xé gió của tàu bay liên tiếp vang lên không ngừng, chứng tỏ có đội ngũ nào đó đang xuất phát.

Tần Tiểu Lâu chạy vào, nói lời tạm biệt với hắn. Nhiệm vụ của Tần Tiểu Lâu rất nặng, dẫu sao lục nghệ hắn ta đều tinh thông cả, trình độ lại cao, đủ mọi phương diện của tiền tuyến đều cần đến hắn ta.

Chỗ mà hắn ta được ưu đãi hơn những tu sĩ khác chính là, không cần xông trận giết địch.

Chẳng mấy chốc, sư huynh sư đệ nói xong, Tần Tiểu Lâu liền lái tàu bay, đi theo đội ngũ của mình, còn Cố Thanh Sơn thì vẫn ở trong quân trướng.

Hắn không có binh lính, không có cấp trên, không có nhiệm vụ cụ thể. Hắn muốn làm gì, cũng không có người ngăn trở, tậm chí cứ lui về phía sau cũng chẳng sao.

Không có bất kỳ ràng buộc, cũng không có bất kỳ trừng phạt nào.

Dù sao cũng phải nhận được mệnh lệnh của Tam Thánh, mới có thể tự do làm việc.

Thế giới Thần Võ quá hung hiểm, một Thánh nhân như Bách Hoa tiên tử, cũng có thể phải hy sinh trong trận chiến này.

Bách Hoa tiên tử hy vọng hắn bảo vệ tính mạng, hy vọng hắn sống sót, kế thừa Bách Hoa tông tiếp tục đi về phía trước.

Cố Thanh Sơn nhắm hai mắt lại, yên lặng hồi lâu, khóe miệng dần dần lộ ra vẻ chế giễu.

Trong quân trướng, bỗng nhiên truyền tới tiếng hắn tự độc thoại.

"Thật đáng thương, ngay cả binh khí bậc nhất của ma chủ cuối cùng kia mình cũng không sợ, bây giờ lại phải trốn ở hậu phương của trận chiến?"

"Mình là kiếm tiên Cố Thanh Sơn, đã rất lâu mình không hoạt động ở trên chiến trường."

Hắn vỗ vào túi trữ vật, cả bộ chiến giáp tướng quân màu vàng nhạt bay ra ngoài, nhanh chóng khoác trên người hắn.

"Chết? Sẽ không có ai chết, sư tôn sẽ không, mình cũng sẽ không, chỉ cần mình ra trận." Hắn vẫn nhẹ giọng nói.

Đeo mặt nạ ngân giáp lên, Cố Thanh Sơn đưa tay vào hư không bắt lấy Địa kiếm rồi sải bước đi ra ngoài.

Một lúc sau, một tàu bay phóng lên, vượt qua sông Ma Vân, bay thẳng tới dòng chảy thời không hỗn loạn.

- ----------

Mưa lửa.

Mưa lửa giăng đầy trời, không ngừng giáng xuống mảnh đất rộng lớn phương xa. Đất đai bị mưa lửa thiêu đốt đến tan chảy, đục thành từng lỗ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng chấn động nhỏ. Những yêu ma không kịp trốn đi kia, ngay cả mảnh vụn cũng không thể tìm thấy trong màn mưa ấy.

Các yêu ma đã bị mưa lửa xua đuổi, tháo chạy khắp nơi. Khác với yêu ma trong thế giới tu hành, yêu ma ở đây không mấy hung ác, mà lúc nào cũng chỉ cảnh giác, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên trời.

Đây đã trở thành bản năng của bọn chúng.

Trên bình nguyên, tại nơi có trận pháp của Nhân tộc, yêu ma tạm thời rút đi, các tu sĩ rốt cuộc đã được hưởng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Ngay lúc này, trận pháp phòng ngự đột nhiên mở ra một kẽ hở, mấy tu sĩ mệt mỏi sắp chết lập tức bày sẵn thế trận nghênh đón quân địch.

Chỉ thấy một tu sĩ mặc kim giáp, mang mặt nạ màu bạc sải bước đi vào.

Bộ trang phục mà người đó mặc, chính là chiến giáp của Du Kích tướng quân.

Không phải yêu ma đặc thù, mà là người của mình, mọi người thấy vậy thì liền thở phào nhẹ nhõm.

Thông thường, tu sĩ có cấp bậc tướng quân đều trang bị một trận pháp tuỳ thân ở trên lệnh bài của mình, có thể xuyên qua đại trận pháp phòng ngự, trực tiếp ra vào các nơi trong quân doanh.

"Tướng quân, xin cho xem lệnh bài." Một tu sĩ đi lên phía trước nói.

Một lệnh bài được vị Tướng quân nọ cầm lên, truyền linh lực vào trong. Trên lệnh bài toả ra một vầng sáng, vút lên cao tạo thành mấy chữ như rồng bay phượng múa.

[Du Kích tướng quân Cố Thanh Sơn.]

Mấy chữ này vừa xuất hiện, phàm là những tu sĩ chú ý đến một màn này, mặc kệ bản thân có bao nhiêu mệt mỏi, đều rối rít đứng dậy, chắp tay nói: "Tham kiến Cố tướng quân!"

Đây mới thực sự là một người đáng được kính phục, đã từng dùng sức mạnh của riêng mình để quyết định sự thắng bại của cả một trận quyết chiến.

Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó nhìn quanh quân doanh.