“Hỡi các bạn, các bạn muốn bị ký sinh sao?” Tên hề hỏi.
Sự thật đã bày ngay trước mắt, thế giới loài người lặng im.
Tên hề ưỡn ẹo, che miệng cười khẽ. Hắn ta bắt chước theo giọng nói già nua kia, nói: “Trò chơi Người Bất Tử tiếp theo sẽ bắt đầu vào cùng giờ ngày mai.”
“Bạn muốn giống như Liễu Thi Mạn, giành được sức mạnh cường đại chứ? Vậy thì mau tới tham gia thi đấu, chúng tôi mong đợi sẽ có nhiều người tham dự hơn.”
“Có lẽ quán quân lần tới chính là bạn.”
“Được rồi, giờ này ngày mai chúng ta sẽ gặp lại.”
Đây là lời kết thúc của trò chơi Người Bất Tử, chuyên môn dùng để mê hoặc con người tham gia trò chơi, nhưng lại được tên hề nói ra vào lúc này.
Mọi người nhìn thi thể quái vật trên đôi cánh của Chú Hề Tử Thần, lắng nghe những lời gần như quen thuộc, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Bất tử?
Đây đúng là sự mỉa mai không tả nổi!
Không còn người nào xuýt xoa tiếc nuối, không còn người nào nóng lòng muốn thử, càng không còn người nào nguyền rủa chửi bới tên hề nữa.
Bởi vì nuốt đan Trường Sinh sẽ bị ma quỷ ký sinh! Trước mắt chính là một ví dụ rõ ràng như ban ngày!
Con người từ trước đến nay đều tin tưởng vào hai mắt của mình.
Giờ khắc này, các chức nghiệp giả đã bị sự sợ hãi khổng lồ vây quanh, che phủ.
“Chúng ta sẽ gặp lại trong trận tiếp theo của trò chơi Người Bất Tử, rất mong mọi người sẽ đăng ký… để đón nhận ký sinh và cái chết.”
“Phụt ha ha ha ha ha ha!”
Chú Hề Tử Thần cười ha hả bay lên không trung, rồi dần dần biến mất trong tầng mây.
Cho đến khi thân ảnh của hắn ta biến mất, tất cả các máy truyền tin quang não trên thế giới mới đồng loạt tắt đi.
Giờ khắc này, cả địa cầu này đã rơi vào sự tĩnh lặng sâu lắng.
- ---------
Phi thuyền Thần Điện.
“Một kích trí mạng.” Cố Thanh Sơn khen ngợi.
“Đúng, tất cả mọi người đều nhìn thấy yêu ma ký sinh, trò chơi Người Bất Tử này xong rồi.” Trương Anh Hào mở một chai champagne: “Tôi rất ít khi uống loại đồ uống này, nhưng bây giờ phải uống nó để chúc mừng thắng lợi.”
“Làm tốt lắm.” Anh ta nâng ly lên với Diệp Phi Ly: “Cảnh tượng đẫm máu như vậy, ngay cả tôi cũng thấy giống y như thật.”
Hai người cụng ly.
“Nhưng mà, con quái vật xuất hiện sau đó rốt cuộc là gì?” Trương Anh Hào nghi hoặc hỏi.
“Một loại yêu ma, nếu như nó tiến vào thế giới của chúng ta, nó có thể nhanh chóng ký sinh và sinh sản, khiến cho yêu ma trên thế giới càng ngày càng nhiều.” Cố Thanh Sơn nói.
“Trải qua lần này, sau khi mọi người được chứng kiến quái vật ký sinh, có lẽ sẽ không có ai dám tham gia trò chơi Người Bất Tử nữa.” Liêu Hành khẳng định.
“Tại sao?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Bởi vì đối với loài người, giấc mộng bất tử đã bị đập tan. Chẳng có ai lại bằng lòng sau khi giết chết vô số người, sẽ giành được một cơ hội bị ký sinh cả.”
Mấy người đều gật đầu.
“Thắng bại đã được quyết định.” Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Bây giờ thì chờ kết quả thôi, chờ xem số người sẽ tham gia trò chơi Người Bất Tử trong lần tới.”
Lúc này, Anna chọc chọc hắn.
“Vết thương của anh thế nào rồi?” Anna quan tâm hỏi.
“Nói chung cũng không khỏe nhanh được.” Cố Thanh Sơn cười khổ nói: “Hiện tại đang bước vào giai đoạn hồi phục từ từ.”
Hắn nhìn giao diện thao tác Chiến Thần, đồng hồ cát cho thấy còn có một ngày.
Một ngày sau, hắn sẽ tiến vào thế giới tu hành.
Tình trạng vết thương nghiêm trọng như vậy, chỉ có ở trong thế giới kia, có Tần Tiểu Lâu ra tay, hoặc là mời thánh thủ có chuyên môn điều trị thì mới có hy vọng nhanh chóng khỏi hẳn.
“Vẫn không thể cầm kiếm sao?” Anna hỏi.
“Đúng, không thể chiến đấu.” Cố Thanh Sơn nói.
“Anh bị thương thành như vậy là vì tôi, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh thật tốt.” Ánh mắt của Anna lấp lánh.
Trương Anh Hào, Liêu Hành và Diệp Phi Ly trao cho nhau ánh mắt đầy ý tứ sâu xa.
“Các anh làm gì vậy?” Anna nghiêng đầu hỏi.
“Đói bụng.” Trương Anh Hào sờ bụng nói.
“Cũng lâu lắm rồi, chúng ta trở về ăn cơm thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
...
Sau bữa cơm tối, Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly, Trương Anh Hào tụ tập trên ghế sofa ở phòng khách để tán gẫu.
Đây là giây phút nghỉ ngơi hiếm có.
Liêu Hành loạng choạng đi tới, mặt mũi bầm dập nói: “Anna đâu?”
“Vừa đi ra ngoài, nói là đi dạo phố mua sắm, ông bị làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ôi. Chẳng qua tôi chỉ đứng ở cửa phòng ngủ của cô ấy một tý, thế mà cô ấy liền đánh tôi thành như vậy.” Liêu Hành đặt mông ngồi xuống ghế sofa, oán giận nói.
“Ông định cài đặt cái gì đó, nhưng bị cô ấy phát hiện ra đúng không?” Trương Anh Hào nói trúng tim đen.
Liêu Hành lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Nói thật với các cậu, con gái thì phải dịu dàng thùy mị, chứ như cô ấy cứ có chuyện gì là lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Nếu cậu muốn cô ấy trở thành bạn đời của mình, vậy thì..."
Đúng lúc này, Anna đẩy cửa đi vào.
“Vậy thì sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn sau khi kết hôn.” Liêu Hành nói.
“...” Trương Anh Hào.
“...” Diệp Phi Ly.
“Sao cô đã về rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tôi quên chìa khóa.” Anna tiện tay lấy chìa khóa, rồi quay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Liêu Hành tê liệt ngã ra trên ghế sofa, lẩm bẩm nói: “Làm tôi sợ muốn chết...”
Mấy người đang tán gẫu linh tinh, quang não của Cố Thanh Sơn chợt sáng lên, cùng với đó là giọng nói của Nữ Thần Công Chính: [Thưa ngài, toàn bộ hệ thống tính toán đã được hoàn thành, Người Bảo Vệ Tinh Cầu mini đã được chuẩn bị sẵn sàng.]
“Bắt đầu chế tạo.” Cố Thanh Sơn nói.
Mấy giờ sau, hai chiếc vòng tay màu trắng bạc được người máy đưa đến biệt thự trên núi, hiện ra trước mặt mấy người. Cố Thanh Sơn cầm lấy một chiếc đeo lên, còn cái kia thì ném cho Diệp Phi Ly.
“Khởi động hệ thống Người Bảo Vệ Tinh Cầu.” Hắn nói.
Vòng tay lập tức sáng lên.
“Chúng ta thử lại lần nữa.” Cố Thanh Sơn nói.
[Chào ngài.] Giọng nói của Nữ Thần Công Chính truyền tới: [Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho ngài?]
“Lần đầu tiên tôi đăng nhập vào hệ thống, xin hãy gợi ý cho tôi.”
[Ngài là chức nghiệp giả sao?]
“Tôi là một võ giả vừa mới nhập môn thôi.”
[Kiến thức tu luyện võ giả một sao đã được chuẩn bị xong, mời ngài từ từ học. Nếu như có chỗ nào không hiểu, ngài có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.]
Cố Thanh Sơn tùy ý đánh một bộ quyền cước cơ bản.
Ting!
[Quyền pháp của ngài có bốn chỗ sai lầm, xin hãy nhìn lên màn hình.]
Cố Thanh Sơn lại nói: “Phía trước mặt tôi năm trăm mét xuất hiện một con quỷ ăn thịt người, tôi chỉ có thể trốn ở chỗ này. Thỉnh cầu hệ thống giúp đỡ.”
[Nhiệm vụ đã được thông báo, xin hãy yên tâm chờ đợi, không được phát ra động tĩnh lớn.]
Vòng tay của Diệp Phi Ly phát sáng lên.
[Nhiệm vụ khẩn cấp.]
[Căn cứ vào thực lực của ngài, nhận định ngài có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngài sẽ giành được huân chương của Liên bang Tự Do. Ngài có chấp nhận hay không?]
Diệp Phi Ly thấy rất thú vị, nói: “Chấp nhận.”
Trên vòng tay đột nhiên bộc phát ra một tiếng nổ vang mạnh mẽ.
Diệp Phi Ly biến mất, ngay sau đó xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nói: “Nhiệm vụ cứu viện đã hoàn thành, cảm ơn hệ thống.”