Liễu Thi Mạn duỗi lưng, ngáp dài một cái.
Trong sân thi đấu Người Bất Tử, cô ta đã liên tục chiến đấu cho tới khi giành được thắng lợi, vì vậy tinh thần luôn trong tình trạng căng thẳng cao độ. Cho dù quan tài của trò chơi đã chữa khỏi vết thương trên cơ thể, nhưng tinh thần của con người vẫn sẽ mệt mỏi.
Trở lại thế giới hiện thực, cô ta phải thay đổi cách ăn mặc, cướp phi toa, còn phải luôn luôn đề phòng Chú Hề Tử Thần, nên lúc này đã sắp đến cực hạn rồi.
Liễu Thi Mạn thoáng ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng quyết định: “Không đồng ý, tôi tiếp tục điều khiển.”
[Được.] Giọng nói điện tử có được câu trả lời chắc chắn của cô liền biến mất.
…
Lại một tiếng nữa trôi qua, Liễu Thi Mạn đã đói đến mức không thể chịu đựng được nữa. Cô ta cau mày, miễn cưỡng chịu đựng, tiếp tục điều khiển phi toa đi tiếp.
Qua thêm vài tiếng nữa, lúc này trời đã xẩm tối.
“Tìm giúp tôi một chút xem xung quanh đây có bán gì ăn không?” Cuối cùng, Liễu Thi Mạn cũng ra lệnh. Cô ta phát hiện, nếu còn chịu đói nữa thì đừng nói chiến đấu, mà ngay cả điều khiển phi toa cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Giọng nói điện tử vang lên: [Phía trước 30km là thành phố Thường Nguyên, ba nhà hàng được đánh giá hàng đầu là...]
Liễu Thi Mạn cắt ngang lời nó: “Không vào thành phố, tìm thị trấn nhỏ thôi.”
[Được, muốn đến thị trấn gần nhất, ngài phải bay thêm 117 km nữa.]
“Cứ đến thị trấn gần đây nhất đi.” Liễu Thi Mạn kiên trì nói, sau đó bổ sung thêm: “Bay nhanh một chút.”
[Vâng.]
Một lát sau, cuối cùng cũng đến nơi.
[Đã đề cử hai nhà hàng.] Giọng nói điện tử vang lên.
Liễu Thi Mạn nhìn lướt qua, phát hiện đây là một thị trấn hẻo lánh. Ở đây chỉ có hai nhà hàng, một nhà hàng ở trung tâm thị trấn, còn một cái khác ở ven đường quốc lộ ngoài thị trấn.
Dĩ nhiên, chỗ thứ nhất là bán cho cư dân thị trấn, được đánh giá rất cao, bình thường không lo ế ẩm. Còn nhà hàng thứ hai bán ven đường, chuyên bán cho khách đi đường, thức ăn lại càng có hương vị đặc sắc của địa phương. Tiệm này cũng cần tích lũy danh tiếng, bằng không khách hàng hoàn toàn có thể lựa chọn một nhà hàng ven đường khác. Vì vậy, nếu nhìn từ góc độ chất lượng thức ăn, chắc chắn hai nhà hàng này đều không quá tệ.
“Đông người quá...” Liễu Thi Mạn nhìn mấy trăm trang đánh giá của khách hàng, lẩm bẩm nói. Cô ta ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Thị trấn còn có nhà hàng khác không?”
Bảy biểu tượng dùng để đánh dấu nhà hàng xuất hiện trên bản đồ. Liễu Thi Mạn xem xét một lúc, cuối cùng lựa chọn một nhà hàng ở vị trí địa lý hẻo lánh nhất, ra lệnh: “Chúng ta đến đây.”
[Được, đang cài đặt tuyến đường.] Giọng nói điện tử vang lên.
Không bao lâu sau, phi toa nhanh chóng hạ xuống, đậu ở gần một nhà hàng trong thị trấn.
Liễu Thi Mạn nhíu mày, ở đây đã có rất nhiều xe bay dừng lại, chưa kể còn có đến bảy tám chiếc phi toa.
Thực ra điều này thoạt nhìn cũng không có gì. Đây đã là một nhà hàng vắng vẻ nhất, lại do cô ta đặc biệt chọn. Lúc này đang là giờ ăn tối, có phi toa ghé đây ăn cũng rất bình thường, nếu không tiệm này chẳng thể nào mở được rồi. Hơn nữa, cư dân của thị trấn này cũng sẽ đến đây ăn cơm.
Nghĩ tới đây, Liễu Thi Mạn nhìn về phía nhà hàng. Người bên trong không nhiều, chỉ lác đác vài bàn, trông khá quạnh quẽ. Mọi người đều vùi đầu ăn, thỉnh thoảng có vài cư dân thị trấn có quen biết thì chào hỏi nhau rồi nói chuyện đôi ba câu.
Liễu Thi Mạn khẽ gật đầu, đây đã là lựa chọn tốt nhất.
Bỗng nhiên, một máy bay cá nhân cỡ nhỏ bay vào nhà hàng, một thanh viên vác một hộp giao cơm lớn bước xuống từ cái máy bay cũ kỹ ấy, bắt đầu chuyển đồ.
Hiển nhiên, gã ta vừa ra ngoài giao cơm về.
Bất kỳ một nhà hàng nào cũng vậy, đều có nhân viên đi giao cơm bên ngoài, điều này không có gì khác thường.
Liễu Thi Mạn nhìn người thanh niên kia vào nhà hàng, trong lòng hơi do dự.
Lúc này, có thêm vài phi toa hạ xuống, cửa phi toa mở ra, có người lục tục đi xuống.
Lại có một số người từ trong nhà hàng ra, chuẩn bị rời đi.
Liễu Thi Mạn nhìn những người bên ngoài nhà hàng. Có một nhà năm người, một nhà ba người, hai cặp tình nhân, còn có vài thanh niên già dặn, khôn khéo.
Người đột nhiên nhiều lên rồi.
Vẻ mặt Liễu Thi Mạn hơi thay đổi. Cô ta không động đậy, ngay cả cửa phi toa cũng không mở, trực tiếp mở hình chiếu quay cảnh bên ngoài phi toa, yên lặng quan sát tình hình bên ngoài.
Chiếc nhẫn màu vàng được cô ta vuốt ve nhè nhẹ.
Liễu Thi Mạn do dự suy nghĩ.
Chú Hề Tử Thần quá kinh khủng, cho dù có năng lực rời đi bất cứ lúc nào, nhưng phải đối mặt với quái vật kinh khủng mình chưa hề biết này, trong lòng cô ta vẫn hơi căng thẳng.
Bên ngoài nhà hàng, mấy người trẻ tuổi kia đang hút thuốc, nhà năm người lần lượt leo lên phi toa, nhà ba người vừa đến, cha mẹ dẫn theo đứa con đi vào nhà hàng.
Khoảng vài phút sau, nhà năm người lái phi toa rời đi.
Những người trẻ tuổi kia hút thuốc xong, cười nói, chia nhau đi về phi toa của mình.
Dưới sự quan sát chăm chú của Liễu Thi Mạn, những người trẻ tuổi này khởi động phi toa, chậm rãi tăng tốc bay đi.
Vẻ mặt Liễu Thi Mạn dần thả lỏng, cô ta nhìn về phía nhà hàng, thấy bên trong không nhiều người lắm.
Lúc này ở cửa nhà hàng truyền đến tiếng chửi mắng: “Động tác lề mà lề mề chết đi được, nhanh lên chút đi!”
“Ái, vâng! Vâng!”
Liễu Thi Mạn nhìn lại thì thấy cánh cửa nhà hàng đột nhiên mở ra, một người thanh niên cầm theo hộp cơm vội vàng chạy ra ngoài.
Đây chính là người thanh niên ra ngoài giao cơm ban nãy. Có lẽ sau khi bị mắng, trong lòng gã hoảng hốt nên suýt thì đụng phải một nhà ba người kia.
“Xin lỗi, xin lỗi, Đồng Đồng.” Người thanh niên vội vàng xin lỗi.
“Anh Trương, sao anh hấp ta hấp tấp vậy?” Cô bé trách.
Cô bé này trông khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ban nãy bị va vào một phát, dĩ nhiên khuôn mặt rất không vui.
“Ông chủ dữ quá, muộn một chút là bị trừ lương, anh đâu còn cách nào khác.” Người thanh niên cười khổ nói, sau đó hỏi: “Sao hôm nay mọi người lại tới đây?”
Mẹ cô bé tự hào nói: “Hôm nay Đồng Đồng được giải nhất cuộc thi nhạc cụ, chúng tôi tới ăn mừng một chút.”
Đang nói chuyện, một cư dân thị trấn đi ngang qua bọn họ, khen: “Đồng Đồng được hạng nhất à, đúng là giỏi quá!”
“Đương nhiên cháu giỏi nhất rồi!” Cô bé ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đã chào hỏi trò chuyện xong, nhà ba người đẩy cửa nhà hàng bước vào.
Một giọng nói thô to lại vang lên: “Xin chào! Ông Lý, Tư Vũ, còn Đồng Đồng đáng yêu nữa, lâu rồi mọi người không đến chỗ tôi ăn cơm đấy!”
“Ừm, hôm nay đến ăn mừng một chút.”
“Có chuyện gì vui à?”
“Đồng Đồng được giải nhất, được đưa lên tin tức của thị trấn luôn đấy!”
“Lên tin tức? Đồng Đồng tuyệt thật đấy!”
“Không cần chú khen đâu, mau cho bản tiểu thư một phần thịt bò hun lúa mạch đen...”
...
Cửa nhà hàng mau chóng đóng lại, ngăn cách tiếng trò chuyện của họ.
Liễu Thi Mạn im lặng thu hồi ánh mắt.
Thịt bò hun lúa mạch đen? Nghe có vẻ rất ngon.
Lúc này, người thanh niên giao cơm kia đã đi đến mảnh đất trống, nhìn xung quanh. Gã nhìn Liễu Thi Mạn trên phi toa, lớn tiếng hỏi: “Cô chọn giao cơm à?"