[Có chiếc nhẫn này, Quán quân của chúng ta có thể truyền tống để quay về đấu trường Bất Tử bất cứ lúc nào, cũng không sợ bất kỳ uy hiếp gì từ thế giới bên ngoài.]
[Khi Quán quân của chúng ta muốn đi, chúng tôi sẽ sắp xếp truyền tống ngẫu nhiên, để truyền tống ngài ấy tới bất kỳ vị trí an toàn nào trên tinh cầu này.]
[Truyền tống không cần thời gian hồi chiêu, có thể dùng mọi lúc mọi chỗ!]
Liễu Thi Mạn đeo nhẫn vào ngón giữa trên tay, không nhịn được hỏi: “Tôi phải làm sao mới khởi động nó được?”
Giọng nói già nua lập tức trả lời: [Ngài chỉ cần để linh lực hệ Thổ bao bọc lấy nó là sẽ lập tức kích hoạt được nó.]
Giọng nói già nua bổ sung thêm: [Tu hành giả Võ Đạo thì dùng sức mạnh Quy Tàng, Thiên Tuyển giả dùng Thiên Tuyển kỹ, dù là năng lực gì cũng đều có thể kích hoạt nhẫn truyền tống.]
[Sao rồi, tiểu thư vô địch của chúng tôi, ngài có hài lòng với phần thưởng của mình không?]
Liễu Thi Mạn vui vẻ hét to: “Vô cùng hài lòng!”
[Như vậy, ngài còn sợ hãi tên hề kia không?]
“Nếu tôi có thể né tránh bất cứ lúc nào, tôi còn sợ hắn ta làm gì!” Liễu Thi Mạn vung nắm đấm nói.
[Rất tốt, rất tốt!] Giọng nói già nua vô cùng hài lòng.
[Trong những trận đấu sau này, chúng tôi cũng sẽ phân phát những trang bị mạnh mẽ như vậy, cam đoan tính mạng của mọi người không phải nhận bất kỳ một mối đe dọa nào từ kẻ tà ác ấy.]
[Phần thưởng đã phát xong, Liễu Thi Mạn sắp trở về thế giới thực, xin mọi người hãy vỗ tay vì vị anh hùng vĩ đại này!]
Lời nói vừa dứt, Liễu Thi Mạn biến mất khỏi sân thi đấu, bỏ lại hơn trăm xác người trơ trọi trên sân.
Giọng nói già nua lại vang lên: [Trận đấu tiếp theo của trò chơi Người Bất Tử sẽ bắt đầu vào giờ này ngày mai.]
[Nếu muốn giống như Liễu Thi Mạn, có được sinh mạng bất tử và năng lực mạnh mẽ, đồng thời có thể thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, vậy thì hãy mau mau tới dự thi.]
[Chúng tôi mong rằng lần tới sẽ có nhiều người tham dự hơn, có lẽ quán quân lần tiếp theo sẽ là bạn.]
[Được rồi, hẹn gặp lại vào giờ này ngày mai.]
Giọng già nua nói xong, toàn bộ hình ảnh lập tức biến mất không còn gì nữa.
“Lần này thì phiền rồi.” Trương Anh Hào mở mắt ra nói: “Tôi phải nói thật, ngay cả tôi cũng có chút động lòng.”
“Tôi cũng vậy, nhưng tôi tự biết mình hơn cậu.” Liêu Hành mở mắt ra nói.
“Đó là vì ông vốn không biết chiến đấu.” Trương Anh Hào xỉa xói.
“Tên nhóc này, dù tôi không biết chiến đấu thì vẫn có thể trừng trị được cậu.”
Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên: [Đã phát hiện mục tiêu chính xác, Liễu Thi Mạn, người Liên Bang, hướng Đông Nam quận Trường Ninh, đã phong tỏa vị trí cụ thể, mời Diệp Phi Ly ra trận.]
Cố Thanh Sơn nhìn Diệp Phi Ly rồi nói: “Điểm yếu của Huyết Cốt Ma Mẫu là đỉnh đầu, cậu tấn công những chỗ khác cũng chỉ vô ích.” Hắn tiếp tục: “Đừng kéo dài, phải giết ngay trong một kích, như vậy mới có thể khiến người ta sợ hãi lần nữa, hiểu chưa?”
“Yên tâm, một kẻ mới trở thành Thổ Linh cấp bốn, gần như không đáng chú ý trước mặt tôi.” Diệp Phi Ly nói: "Nhưng cậu chưa nói cho tôi vấn đề quan trọng nhất... Cô ta có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.”
“Bây giờ chỉ dựa vào vũ lực là không đủ.”
“Cho nên?”
“Cho nên chúng ta cần người chuyên nghiệp.” Cố Thanh Sơn nhìn Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào nói: “Giá cả của tôi rất cao.”
“Anh vừa nói gì? Lúc nãy tôi nghe không rõ, có thể nói lại lần nữa không?” Anna nhìn anh ta chằm chằm hỏi.
“Nghe kìa, có người muốn rút khỏi đội chúng ta ư?” Cố Thanh Sơn híp mắt nói.
Trương Anh Hào nhìn Anna rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn, cuối cùng đành phải nói: “Người một nhà không cần trả tiền.”
Trương Anh Hào mở quang não ra, bắt đầu nhanh chóng sắp xếp nhiệm vụ.
Nhìn anh ta bận rộn, Diệp Phi Ly nói: “Giết một người còn phiền phức như vậy.”
“Sát thủ là là một nghề đòi hỏi kỹ thuật cao, làm việc phải động não rất nhiều.” Trương Anh Hào nói, hai hàng lông mày hơi chau lại: “Đối phương là chức nghiệp giả Ngũ Hành cấp bốn, lại còn đòi hỏi một kích giết chết, vẫn phải để người mạnh nhất ra thực hiện.”
Cố Thanh Sơn nhìn Anna: “Bây giờ tôi không có cách nào cầm kiếm, cho nên chuyện này chỉ có thể nhờ cô làm.”
Anna trông nghiêm túc hơn: “Tôi nên làm thế nào?”
“Tôi có thể khống chế cô ta hai giây, trong hai giây này cô ta không thể sử dụng năng lực Ngũ Hành trong cơ thể để truyền tống.” Cố Thanh Sơn nói.
Anna hỏi: “Tôi phải trực tiếp giết cô ta ư?”
Trương Anh Hào tiếp lời: “Không, đó là chuyện Diệp Phi Ly nên làm trong lúc phát sóng trực tiếp.”
Anna nghe vậy khẽ thả lỏng: “Cứ tưởng việc gì khó lắm, hai giây với tôi là đã đủ rồi.”
“Vấn đề là không thể để cô ta phát hiện ra bất kỳ điều gì, nếu không cô ta sẽ truyền tống đi mất.” Cố Thanh Sơn nhìn Trương Anh Hào, nói.
Trương Anh Hào liền đáp: “Tôi sẽ tạo ra cơ hội, cậu khống chế cô ta, Anna chịu trách nhiệm ra tay.”
Anna nói: “Không có vấn đề.”
Cố Thanh Sơn nói: “Tôi cũng không vấn đề gì.”
Diệp Phi Ly nghe bọn họ nói, lập tức vẫy tay một cái. Chiến giáp của Chú Hề Tử Thần từ từ trồi lên từ dưới đất, bao trùm quanh người hắn ta.
“Nữ Thần Công Chính.” Cố Thanh Sơn nói: “Chuẩn bị bắt đầu phát sóng trực tiếp.”
[Đã nhận lệnh, đã chuẩn bị sẵn sàng, xin ngài yên tâm.]
“Ừm... Trương Anh Hào, lần này chúng tôi nghe anh chỉ huy.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được.” Trương Anh Hào nói.
Cố Thanh Sơn tiếp tục: “Nơi này không thể không có người. Liêu Hành, chuyện Bước nhảy siêu tốc của chúng ta và những việc khác đều giao cho ông đấy.”
“Cậu cứ yên tâm đi.” Liêu Hành vỗ ngực nói.
Chú Hề Tử Thần và Cố Thanh Sơn, Anna, Trương Anh Hào cùng nhau đi đến trước hệ thống Bước nhảy siêu tốc. Liêu Hành thao tác trên màn sáng rất nhanh, nói: “Đã xác nhận địa điểm, đang chuẩn bị dịch chuyển... mọi người chuẩn bị xong chưa?”
Chú Hề Tử Thần bỗng giương hai cái cánh màu đen sau lưng lên, rồi giơ ngón tay cái lên.
Liêu Hành dùng sức nhấn một cái trên màn sáng rồi hét to: “Đi xử lý cô nàng máu lạnh kia đi!”
Ánh sáng xanh chói mắt bắn ra, bốn người biến mất khỏi phi thuyền Thần Điện.
Trong khi đó Liễu Thi Mạn đã về tới thế giới thật. Trò chơi Người Bất Tử đúng là tri kỷ, còn đặc biệt tìm những hẻm ngõ hẻo lánh để đưa cô ta về.
Cô ta cúi đầu nhìn xuống, chiếc nhẫn vàng kim vẫn ở trên ngón tay. Trên tấm kính của một cửa hàng ven đường, hiện ra dáng vẻ ngây ngô mười tám tuổi khi xưa của cô ta. Điều kỳ lạ là, cô gái nhỏ trước kính lại mặc quần áo chiến đấu hung hãn.
Liễu Thi Mạn khẽ cười.
Thân hình cô ta hóa thành ảo ảnh, lướt qua một cửa hàng mũ nón, mang một chiếc mũ lưỡi trai lớn trên đầu, sau đó lại tới một cửa hàng quần áo nữ.
Tránh khỏi ánh mắt của những người thường, Liễu Thi Mạn vặn mở khóa cửa, đi vào phòng thay quần áo có treo biển.
Lúc ra ngoài, cô ta đã đổi lại quần áo thiếu nữ, trên đầu vẫn đội mũ lưỡi trai. Rất lâu sau đó, cửa hàng quần áo nữ kia mới truyền ra một tiếng hét thất thanh.
Liễu Thi Mạn bước nhanh trên con đường, đây là một khu vực sầm uất, tiếng người ồn ào khắp nơi, vô cùng náo nhiệt.